Phòng y tế yên tĩnh, thoang thoảng mùi nước sát trùng.
Thẩm Ngôn an tĩnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt giống như tờ giấy trắng. Trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Mạc Nham nắm tay thành quả đấm, ngồi một bên lẳng lặng nhìn bác sĩ cầm kim tiêm bơm vào mạnh máu của Thẩm Ngôn.
“ Bác sĩ Lý, cô ấy có sao không, khi nào thì tỉnh lại vậy?” Mạc Nham vội hỏi. Bác sĩ Lý là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trên cổ đeo đồ trang sức trang nhã, đi một đôi giày cao gót hơn năm phân, tấm lưng thẳng tắp, cả người mười phần khí chất.
“ Không có vấn đề gì, chỉ là tụt huyết áp.”
“ Vậy khi nào thì cô ấy có thể tỉnh lại?”
“ Khi nào nên tỉnh thì tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
“... ...... ...... ...... ...... ....”
Mạc Nham bị bác sĩ Lý làm cho á khẩu. Hai chân dang rộng ra, có phần xấu hổ cúi đầu suy nghĩ lại, sau đó lại ngẩng lên, lấy tay xoa xoa đầu, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, “ Cô xem, cháu quá sốt ruột rồi.”
Bác sĩ Lý hé miệng cười, trêu ghẹo nói: “ Đúng vậy, đối với học muội xinh đẹp như vậy, cậu nghĩ không vội cũng khó.”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Khi Thẩm Ngôn tỉnh lại thì đã đến giờ ăn cơm tối, lúc đầu cô quả thật là ngất đi, nhưng mà về sau, thì hoàn toàn là ngủ. Thời tiết đầu thu nhiệt độ không khí trước sau như một vẫn rất cao, cho nên không đắp chăn cũng sẽ không bị cảm lạnh, kết quả là, Thẩm Ngôn đặc biệt ngủ say.
“ Chậc chậc, cậu đúng là người hưởng phúc.” Tằng Tĩnh Ngữ đưa hộp đựng cơm cho Thẩm Ngôn, ghen tị nói.
Thẩm Ngôn cười ngọt ngào với cô: “ Cám ơn.” Từ trưa chưa ăn cơm, giờ phút này Thẩm Ngôn đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, nhận lấy hộp cơm liền lập tức mở ra ăn.
“Cậu cứ ăn từ từ, không ai cướp của cậu đâu.” Đi cùng Tằng Tĩnh Ngữ, Trịnh Ninh tốt bụng nhắc nhở, sau đó đưa cốc nước cho Thẩm Ngôn đang bị nghẹn.
Thẩm Ngôn có phần xấu hổ ngây ngô cười: “ Hì hì, còn không phải tại tớ quá đói sao.”
“Tĩnh Ngữ, cám ơn cậu đã đưa mình đến phòng y tế.” Thẩm Ngôn đột nhiên nhớ tới vấn đề này. Đêm qua khi về kí túc xá, Tằng Tĩnh Ngữ đã phê bình cô, trọng tâm của vấn đề là cô nên biết quý trọng thời gian có thể lười biếng. Đồng thời còn bảo cô. “ Thẩm Ngôn nếu lần sau cậu còn bị như vậy, đến lúc đó mình sẽ là Hộ Hoa Sứ Giả, đảm bảo đưa cậu đến phòng y tế an toàn.”
Xét thấy người nào đó lúc trước thề thốt đảm bảo, đương nhiên Thẩm Ngôn tưởng rằng Tằng Tĩnh Ngữ đưa cô tới. Nhưng ai biết, khi nghe cô nói lời cảm ơn, lỗ tai Tằng Tĩnh Ngữ quả thực muốn niệm ma chú.
Nghe vậy, Trịnh Ninh đang vỗ lưng cho Thẩm Ngôn cũng dừng lại, nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Tằng Tĩnh Ngữ. Trong lòng thầm than không tốt.
Tằng Tĩnh Ngữ trợn mắt lên, hung hăng trừng Thẩm Ngôn, có vẻ thẹn quá hoá giận, cố ý hung dữ gào lên để che dấu sự xấu hổ trong lòng, “ Cậu đang ngứa da à, chưa mở bình thì sao biết trong bình có gì.” Đương nhiên, cô cũng chỉ làm ra vẻ thôi, chứ không phải thực sự tức giận.
Tay Thẩm Ngôn đang cầm thìa nhất thời dừng lại giữa không trung. Đại não bắt đầu hoạt động, lập tức hiểu ý ngay, khẩn trương lấy lòng, “ Đừng kích động, đừng kích động, mình đây không phải là vội muốn tỏ lòng biết ơn với cậu đã đưa mình vào đây sao?”
“Cắt” Tằng Tĩnh Ngữ khẽ hừ một cái, trong mắt lập tức loé lên một tia sáng, “ Cậu đã muốn cảm ơn người ta, vậy thì cậu liền lấy thân báo đáp đi.”Cô cố ý nhấn mạnh từ “ Người ta”, dẫn đường cho Thẩm Ngôn.
Mặc dù Tằng Tĩnh Ngữ gào lên, nhưng mà chung quy cô cũng không phủ nhận phán đoán của Thẩm Ngôn. Cho nên Thẩm Ngôn cho rằng Tằng Tĩnh Ngữ trong miệng nói “ Người ta” đích thị là chỉ cô ấy. Không hai lời đáp lại: “ Lấy thân báo đáp? Được đó, cậu có muốn tối nay mình thị tẩm luôn không?”
Mạc Nham vừa vào cửa đúng lúc nghe được các cô nói chuyện, cảm thấy vui vẻ, liền dừng lại nghe. “ Học muội, lời đã nói ra không được đổi ý đâu.... ......”
“ Học trưởng” Thẩm Ngôn lễ phép gọi một tiếng, thanh âm mềm mềm dẻo dẻo.
“ Đã tốt hơn chưa, đầu còn choáng váng không?” Mạc Nham tự nhiên đi vào ngồi ngay ghế bên cạnh Thẩm Ngôn, có chút xấu hổ ôm hộp cơm mang đến cho Thẩm Ngôn, vội vàng giải thích: “ Vừa rồi có việc ra ngoài một lúc, thuận tiện lấy cơm cho em. Nhưng mà hình như anh đến chậm rồi.”
Thẩm Ngôn có phần xoắn xuýt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lại nói vị học trưởng này rất kỳ quái, bọn họ từ khi nào mà có quan hệ tốt như vậy, còn mang cơm đến cho cô, có phải là quá nhiệt tình rồi không?
Nhận thấy Thẩm Ngôn đích thực không hiểu, Tằng Tĩnh Ngữ cảm thấy rất vui vẻ---- ------- cơ hội chỉnh người đã tới.
Cô đưa tay ra vỗ vai Thẩm Ngôn một cái thật mạnh, giọng nói trách cứ nhưng trong lòng vô cùng hưng phấn : “ Cậu như này là thế nào? Không phải vừa mới nhiệt tình nói là sẽ lấy thân báo đáp cho người ta sao? Nhanh như vậy đã không giữ lời rồi? Chậc chậc, đúng là không có lương tâm mà.” Tằng Tĩnh Ngữ vẻ mặt đồng tình nhìn Mạc Nham liếc mắt một cái.
Như vậy không cần ai nói Thẩm Ngôn cũng biết chuyện gì đã xảy ra, thì ra người đưa cô tới phòng y tế căn bản không phải là Tằng Tĩnh Ngữ, vừa rồi cô mới nói gì?
--- ------ --- Một thân tự hứa?
--- ------ --- Thị tẩm?
Cũng quá hào phóng rồi.
Mặt Thẩm Ngôn nóng lên, cả má và hai bên tai đều đỏ, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Mạc Nham nhìn Thẩm Ngôn đỏ mặt, cho rằng học muội đang ngượng ngùng, trong lòng rất chi là cao hứng. Khẩn trương nói: “ Muộn rồi em cũng đừng đi, anh giúp em xin huấn luyện viên nghỉ.”
Tằng Tĩnh Ngữ chỉ lo thiên hạ không loạn, “ Chậc chậc, học trưởng, muốn theo đuổi Thẩm Ngôn trước tiên phải qua cửa của bọn em đã. Em thích nhất ăn lẩu cay, còn có cá chua ngọt.... ...... .....” Tằng Tĩnh Ngữ đếm liên tiếp trên đầu ngón tay vài món ăn mà cô thích.
Thẩm Ngôn nhìn Trịnh Ninh phía sau cũng tham gia náo nhiệt: “ Em cũng thích.”
“ Các cậu là ăn cướp à?” Thẩm Ngôn có chút không nhịn được,” Không cần nói linh tinh, nhanh đi huấn luyện.”
Mạc Nham trong mắt mang theo ý cười, có chút tức giận với Thẩm Ngôn, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Xem ra, không bao lâu nữa học muội cũng sẽ tiếp nhận anh thôi. Mạc Nham tự kỷ nghĩ.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Đầu tháng chín, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, hôm nay không có mặt trời, gió thổi hơi lạnh.
Trên sân huấn luyện, Thẩm Ngôn nghe lệnh của huấn luyện viên ngoan ngoãn làm các động tác.
Trải qua một tuần huấn luyện. Sức khoẻ cũng đã tăng lên nhiều, đã có thể bắt kịp cường độ huấn luyện của huấn luyện viên rồi.
“ Thẩm Ngôn, cậu không phát hiện phía sau mấy cái cây kia có một đám con trai đang nhìn lén cậu sao?” Tằng Tĩnh Ngữ nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với Thẩm Ngôn.
“ Cậu suy nghĩ nhiều rồi, những người này không phải phụ trách đưa học sinh mới bị té xỉu đi phòng y tế sao? Điều này cực kỳ bình thường.” Thẩm Ngôn trả lời Tằng Tĩnh Ngữ một cách lơ đễnh.
“Cắt” Tằng Tĩnh Ngữ hừ nhẹ một tiếng. Cô khẳng định đám nhóc kia nấp ở đấy để ngắm Thẩm Ngôn.
Không dễ gì mới đến thời gian nghỉ, cùng với huấn luyện viên kêu to một tiếng giải tán, sau ba tiếng vỗ tay mạnh mẽ, mọi người liền giải tán.
Lý Ngọc từ trước đến nay là một người sống cực kỳ nội tâm, bình thường cũng không cùng các cô nói chuyện, Tằng Tĩnh Ngữ rõ ràng cũng không hay gọi cô. Hai tay lôi kéo Thẩm Ngôn cùng Trịnh Ninh trực tiếp chạy đến bên gốc cây.
“ A, cô gái nhỏ tới kìa, mau mau gọi một tiếng chị dâu.” Đang nhìn Thẩm Ngôn, đứng sau gốc cây một cậu nam sinh khẩn trương hét to.
“ Chị dâu.” Khi Tằng Tĩnh Ngữ lôi kéo Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh đi đến, mọi người cùng gọi to với Thẩm Ngôn một tiếng, âm thanh kéo dài ở trong gió.
Trên mặt Thẩm Ngôn xuất hiện một tia sợ hãi. Lập tức dừng lại. Mắt mở to, hoảng sợ nhìn trước mắt là một nhóm nam sinh xếp hàng ngay ngắn. Từ trái qua phải, tổng cộng có năm người.
Tằng Tĩnh Ngữ buông tay Thẩm Ngôn ra, bắt đầu ôm bụng cười lăn lộn: “ Thế nào, tớ nói không sai chứ. Bọn họ rõ ràng là cố ý đến nhìn cậu.”
Lúc này ngay cả Trịnh Ninh cũng rất tò mò, nhìn đám nam sinh trước mặt hỏi: “ Chị dâu ư---- --- vậy anh rể là ai?”
Thẩm Ngôn tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Ninh một cái, Trịnh Ninh tự biết mình nói sai, vô tội lè lưỡi, “ Ha ha, coi như mình chưa nói gì.”
“ A, chị dâu ngượng kìa.” Đứng ở giữa, Vương Vi nói năng ngọt sớt, cố ý gây rối.
Thẩm Ngôn càng ngày càng mất tự nhiên, nhăn mày: “ Các cậu không phải nhầm rồi chứ, tôi không biết các cậu.”
“ Ha ha ha ha ha” Nghe vậy, đám nam sinh đối diện cười ha hả. “ Em không biết chúng tôi, chúng tôi biết em là được rồi. Đây là đầu tiên A Nham coi trọng một người con gái, em không hiểu được, hôm trước cậu ấy ôm em đi phòng y tế cực khổ như thế nào, vượt qua cả Lưu Tường rồi.” Vương Vi cố ý khoa trương nói.
Thẩm Ngôn biết được ngày đó là Mạc Nham đưa cô đi phòng y tế, nhưng cũng không biết là cô bị Mạc Nham ôm đi. Từ đời trước đến giờ, cô cùng nam sinh tiếp xúc chẳng qua là hoạt động tập thể, lúc thì kéo tay gì gì đó, bỗng nhiên nghe nói mình bị người ta ôm đi, không biết nên nói là ngượng ngùng hay tức giận, trong lòng cảm thấy là lạ.
Đằng sau Tằng Tĩnh Ngữ cùng đám nam sinh kia nói gì đó Thẩm Ngôn một câu cũng không nghe được. Mãi đến khi nghe thấy tiếng huấn huấn luyện viên vang lên, Thẩm Ngôn mới hồi phục lại tinh thần, giống như có quỷ đuổi theo, chạy rất nhanh.