Nghe được ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Tưởng Xuân Hương lập tức vọt ra.
Trời biết lúc này nàng ta lo âu và bực bội ra sao! Hạ Trăn cưới Mạc Như Nghiên đã dùng nhiều bạc trong nhà như vậy, sau còn có lễ lại mặt?
Tưởng Xuân Hương vô cùng hoài nghi, ăn cơm trưa xong Lưu thị chính là cố ý sai nàng đi khỏi, sau đó lặng lẽ cho Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên bạc!
Trước mặt Hạ Trăn, Tưởng Xuân Hương cũng không dám tùy ý rít gào. Nàng ta chỉ trực tiếp vọt tới bên cạnh xe bò, mở to mắt nhìn đồ vật trên xe.
Lúc xem đến một cái rương gỗ đỏ to và mấy hộp đồ ăn tinh xảo xa hoa, sắc mặt Tưởng Xuân Hương hoàn toàn tối sầm lại.
Nhìn tình hình trên xe này, muốn nói Lưu thị cho bạc là ấn theo quy cách giống nàng lúc trước, đánh chết Tưởng Xuân Hương, Tưởng Xuân Hương cũng không tin.
“Đại tẩu, ngươi nói thật, nương rốt cuộc cho ngươi bao nhiêu bạc để mua lễ lại mặt?” Chịu kích thích quá lớn, Tưởng Xuân Hương không quan tâm liền hỏi ra miệng, ánh mắt nóng rực càng nhìn chằm chằm túi tiền bên hông Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên ngẩn người, lúc này mới nhớ tới, bởi vì trở về dọc theo đường đi trong lòng phập phồng thấp thỏm, nàng lại quên không kịp thời dấu túi tiền đi.
Nói thật, khi mở túi tiền Hạ Trăn giao cho nàng , Mạc Như Nghiên cũng khiếp sợ.
Nàng không nghĩ tới Hạ Trăn cư nhiên lại có tiền như vậy. Tổng cộng năm trăm lượng ngân phiếu, ở nhà nông hộ bình thường, tuyệt đối có thể xưng là cả đời đều không cần vọng tưởng con số khổng lồ như vậy. Cố tình, lại phát sinh ở trên người Hạ Trăn.
Hạ gia không phải hộ nông tầm thường nghèo khổ sao? Chỉ nhìn tiểu viện Hạ gia , lại nhìn màu sắc đồ ăn trên bàn cơm , Mạc Như Nghiên thật sự rất khó tưởng tượng, Hạ Trăn cư nhiên lại có số tiền lớn như vậy.
Nháy mắt kinh ngạc lúc sau, Mạc Như Nghiên lại yên lặng giữ chặt túi tiền. Cho nàng chính là của nàng, nàng sẽ không hoài nghi Hạ Trăn, tự nhiên cũng sẽ không truy vấn lai lịch của những ngân phiếu này.
Nhưng mà lúc này đối mặt với quan sát củaTưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên không khỏi khó khăn.
Nếu nàng nói những ngân phiếu trong túi tiền của nàng là Hạ Trăn cho nàng, mà không phải Lưu thị cho, Tưởng Xuân Hương sẽ tin tưởng sao? Khẳng định sẽ không.
Thôi vậy, nói là của hồi môn của nàng là được rồi. Chẳng lẽ Tưởng Xuân Hương còn muốn tra rõ tài sản riêng nàng từ nhà mẹ đẻ mang đến? Cho dù Tưởng Xuân Hương có cái suy nghĩ này, Mạc Như Nghiên cũng không có khả năng cho cơ hội như vậy.
Mạc Như Nghiên bên này rất nhanh đã có đối sách cùng biện pháp, Tưởng Xuân Hương bên kia cũng liều chết động não.
“Đại tẩu, các ngươi mua những thứ này chính là ở Thủy Họa Trai còn có Hành Hương Lâu ? Trời ơi trời ơi, ngươi......” Thật chờ thấy ấn ký rõ ràng trên cái rương, Tưởng Xuân Hương không hề đuổi theo Mạc Như Nghiên chất vấn, mà hướng về phía trong viện hô to, “Nương, ngài mau nhanh ra đây nhìn xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“ Kêu la cái gì? ngươi là nhiều chuyện nhất!” Lưu thị mới vừa dỗ Hạ Tiểu Tuấn ngủ, đã nghe thấy Tưởng Xuân Hương ở ngoài cửa lớn hô to gọi nhỏ.
E sợ đánh thức Hạ Tiểu Tuấn thật vất vả mới bằng lòng ngoan ngoãn ngủ, Lưu thị vội vàng bước nhanh đi ra. Đồng thời, cũng theo cùng là tiếng quát lớn với Tưởng Xuân Hương.
“Nương, lần này thật sự không phải ta kinh ngạc. Ngài mau nhìn xem, đại ca đại tẩu đều mua những thứ không thể tưởng tượng gì trở về. Quả thực dọa chết ta rồi! Nhà ta sẽ không cõng trên lưng nợ nần không thể trả nổi chứ! Nếu như thật là như vậy, tam phòng chúng ta không thể nào theo trả nợ!” Tưởng Xuân Hương nói lời cảnh cáo phía trước, đồng thời phủi sạch quan hệ với đại phòng.
Sẽ xuất hiện cục diện trước mắt như vậy, kỳ thật cũng không khó tưởng tượng. Ai bảo Mạc Như Nghiên xuất thân quan gia tiểu thư phú quý chứ! Tiêu tiền ăn xài phung phí thật sự hết sức bình thường, về phần Hạ Trăn...... Chết sĩ diện mang vạ vào thân! Nam nhân mà, Tưởng Xuân Hương có thể lý giải.
“ Nợ cái gì ? Cũng không có việc gì ít kêu la quát tháo......” Lưu thị còn chưa nói hết, đã thấy Tưởng Xuân Hương chỉ ra vật chứng.
Nhịn không được thở dốc vì kinh ngạc, Lưu thị bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn Hạ Trăn: “Đây đều là ngươi mua cho?”
Sao có thể? Bà cho bạc, Lưu thị chính mình trong lòng hiểu rõ nhất. Nhất định không thể mua mấy thứ trên xe này, càng mua không nổi.
Cho dù Hạ Trăn ra ngoài mấy năm nay tích cóp được chút tiền bạc, Lưu thị cũng không cho rằng Hạ Trăn có thể có số tiền lớn như vậy.
Chẳng lẽ là Mạc Như Nghiên kiên quyết muốn? Phá sản! Quả thực là không thể nhịn! Lưu thị yên lặng cắn răng, tầm mắt nghi ngờ lập tức chuyển về phía Mạc Như Nghiên.
Hôm qua của hồi môn lúc Mạc Như Nghiên qua cửa, Lưu thị thấy được rõ ràng, cũng biết khẳng định không ít.
Nhưng là, chẳng sợ Mạc gia cho nhiều của hồi môn hơn nữa, Hạ gia bọn họ cũng không có khả năng dâng trả đủ số! tùy trường hợp cũng không phải làm bậy như vậy, Mạc Như Nghiên quả thực là......
Trong lòng Lưu thị vừa mới sinh ra một chút hảo cảm với Mạc Như Nghiên, bởi vì lễ lại mặt quý giá trên xe bò, trong chốc lát biến mất không còn. Thay thế là tâm mệt mỏi nói không nên lời.
“Nương, những đồ lễ lại mặt này đều không cần tiền.” Trước lúc Mạc Như Nghiên mở miệng, Hạ Trăn đưa ra lời giải thích.
Trong lòng Lưu thị đầu tiên là buông lỏng, ngay sau đó lại dâng lên cuồn cuộn không ngừng hoài nghi: “Ngươi sẽ không thật sự như lời Xuân Hương nói , ở bên ngoài nợ chứ?”
Hạ Trăn đột nhiên im , thật đúng là không biết nên đáp lại vấn đề này như thế nào. Hắn là ghi sổ, nhưng dường như..... Cũng không coi là nợ?
“Nương, ngài chẳng lẽ đã quên, hiện nay Hạ Trăn chính là đại cô gia tri huyện phủ nha ?” Mạc Như Nghiên là có lòng vì Hạ Trăn giải vây. Nhưng mà, câu này không tỉ mỉ nói, không những không thể đánh mất nghi ngờ của Lưu thị , ngược lại khiến cho Lưu thị càng thêm lo lắng.
“ Thế nên bọn họ không sợ nhà ta quỵt nợ?” ý nghĩ này nổi lên, cả người Lưu thị đều cảm giác không khỏe. Đây đều là chuyện gì vậy? Vô duyên vô cớ cõng một thân nợ nần không trả nổi!
Nghe đến đó, Tưởng Xuân Hương cũng không còn cố kỵ: “Nương, ngài tự mình nhìn một cái, không phải ta nói hươu nói vượn chứ? Đây nói rõ là đào hố để nhà chúng ta nhảy vào mà! Mệt chúng ta còn ngây ngốc thật cho rằng cưới trở về một vị đại tẩu quý giá tài ba. Chân chính quan gia tiểu thư, làm sao gia đình cửa nhỏ nhà nghèo chúng ta có thể nuôi dưỡng được ? Dù sao ta mặc kệ, ta muốn ở riêng!”
Tưởng Xuân Hương nói quá nhanh, lại rất vội vàng, đoạt trước lời giải thích của Mạc Như Nghiên, cũng hoàn toàn bại lộ tâm tình thật sự của nàng ta.
Hai chữ “ở riêng” vừa ra,không khí như ngưng đọng lại, đột nhiên không có thanh âm.
Mạc Như Nghiên vốn còn muốn giải thích, nhưng mà tình huống lúc này, nàng dường như không thích hợp mở miệng? nghĩ như vậy, nàng không khỏi nhìn phía Hạ Trăn.
Hạ Trăn không có lên tiếng, cũng không có tỏ bất cứ thái độ gì. Mặc dù là đối diện với ánh mắt của Mạc Như Nghiên nhìn qua , cũng là ánh mắt thâm trầm, đen nhánh như mực.
Bởi vì Hạ Trăn trầm mặc, Mạc Như Nghiên nháy mắt hiểu rõ, giữ vững lập trường, yên lặng xem thay đổi.
Cùng lúc đó, Chu Vân cũng nghe tiếng đi ra.
Muốn nói ở riêng, Chu Vân là khẳng định không có ý kiến. Mà nay có Tưởng Xuân Hương mở chuyện này ra, Chu Vân càng vui vẻ làm người tốt.
Nhưng mà , khi cẩn thận nhìn rõ ràng ngọn nguồn khiến Tưởng Xuân Hương gào to không thôi, Chu Vân cũng thật sự nhịn không được thở dài một tiếng: “Nương, nhị phòng chúng ta còn có tiểu Tuấn phải nuôi.”
Chu Vân vừa nói lời này ra, thành công làm Lưu thị thay đổi sắc mặt.
Lưu thị đương nhiên là thật tình yêu thương Hạ Tiểu Tuấn. Nhưng mà, cũng không thể hiện, trong tâm Lưu thị nhất định một mực hướng về Hạ Tiểu Tuấn.
Ít nhất, Chu Vân không nên ở tình huống như vậy lấy Hạ Tiểu Tuấn so với Hạ Trăn. Không sai, Lưu thị xác thật đau tôn tử. Nhưng đồng thời, bà cũng đau nhi tử!
Nhìn thoáng qua Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên, Lưu thị thở dài : “Đều vào nhà nói đi!”
Còn nói? Sự tình đều như vậy, có cái gì tốt để nói? Tưởng Xuân Hương vô ý thức muốn phản bác. Nhưng mà, không đợi nàng ta mở miệng, Lưu thị đã bước nhanh qua cửa, đi về phía chính phòng rồi.
Cực kỳ hiển nhiên, Lưu thị đây là định đi tìm Hạ lão cha thương lượng.
Tưởng Xuân Hương dậm chân một cái, vì phòng sinh biến, đuổi theo.
Chu Vân chậm một bước cũng không có chần chờ, nhấc chân đi vào phòng.
Ngoài cửa lớn chỉ còn lại có hai người Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên.
“Chúng ta có cần phải theo vào xem hay không?” ở riêng hay không ở riêng, Mạc Như Nghiên không phát biểu bất luận cái nhìn hay ý kiến gì . Hạ Trăn muốn ở cùng người Hạ gia, nàng liền đi theo. Hạ Trăn muốn ở riêng, nàng nhất định cũng sẽ không phản đối.
Hạ Trăn lắc đầu, đem lễ lại mặt trên xe bò dỡ xuống, thái độ trầm ổn: “ Dọn vào nhà những cái này trước đã.”
“Được.” Mạc Như Nghiên gật đầu, không nghĩ nhiều cái khác nữa, cùng Hạ Trăn bê đồ vật trên xe.
“Đại tẩu để đó, chúng ta làm được rồi.” ba người Lưu thị gấp gáp hừng hực vào phòng, hai huynh đệ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí lại sải bước đi ra.
Dáng điệu như thế, làm cho Mạc Như Nghiên nghi hoặc. Nàng còn tưởng rằng, người Hạ gia đều gấp gáp muốn ở riêng.
Hai huynh đệ Hạ Minh Viễn đều làm quen việc nhà nông. Dọn mấy thứ này, thật là dễ như trở bàn tay. Cho dù nhìn thấy ấn ký của Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu làm Lưu thị ba người chịu đủ kinh hách, hai huynh đệ tâm rộng, cũng chưa để ý cái gì.
Có Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí giúp đỡ, đồ vật trên xe bò rất nhanh được dọn vào phòng của Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên .