Cùng lúc đó, ở nhà chính Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đang vội vàng gấp gáp đòi Lưu thị và Hạ lão cha chia nhà ở riêng.
“Nương, ta mặc kệ. Hôm nay nhất định phải tách ra!” Thái độ củaTưởng Xuân Hương rất kiên quyết, giọng cũng rất cương, “Ta nhưng không muốn đeo một đống nợ lên người như vậy. Tiểu Hà nhà ta hãy còn nhỏ!”
“Nương, nhị phòng chúng ta cũng không thể gánh cái nợ này” Chuyện đã tới bước này rồi, Chu Vân cũng không che lấp tâm tình thật của mình nữa, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói kiên quyết.
Bị thái độ của Tưởng Xuân Hương và Chu Vân làm cho tức đến sắc mặt xanh mét, Lưu thị cắn chặt răng, cứng rắn ném ra ba chữ: “Không có khả năng!”
“Nương, ngài không thể bất công như vậy. Mỗi lần có việc đều hướng về đại ca, ngươi rốt cuộc có xem Minh Trí nhà ta là nhi tử ngài hay không? Lại đến cùng có đặt đứa con trai Minh Trí này ở trong lòng hay không?” Tưởng Xuân Hương thật sự không nhịn được nữa, lớn giọng nổi giận với Lưu thị .
“Nương, mọi việc đều có mức độ. Ngài đối với đại ca, thật là......” cảm nhận trong lòng Chu Vân cũng giống vậy , lắc đầu, tuy rằng không tiếp tục nói tiếp, nhưng vẻ mặt của nàng đã thể hiện tất cả.
“Mỗi lần có việc ta đều hướng về Hạ Trăn? Các ngươi sờ lương tâm tự hỏi, từ khi hai người các ngươi qua cửa, quanh năm suốt tháng Hạ Trăn rốt cuộc có mấy ngày ở nhà? Lại rốt cuộc xảy ra chuyện mấy lần? Các ngươi......” Lưu thị không có chửi ầm lên, là còn mong đợi giảng đạo lý với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương. Rốt cuộc cái nhà này, không thể ở ngay lúc này phân chia . Nếu không, đại phòng liền xong rồi.
Nhưng mà, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lần này là quyết tâm, căn bản không nghe Lưu thị giải thích bất cứ cái gì. Bọn họ tận mắt nhìn thấy sau khi Hạ Trăn cưới Mạc Như Nghiên , mang đến trong nhà nợ nần thật lớn. Mắt thấy không thể chấp nhận nổi, làm sao chịu tiếp tục giúp đỡ chịu trách nhiệm?
“Tốt, các ngươi rất tốt!” Nếu Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều bất cứ giá nào, vậy Lưu thị cũng không lưu tình.
Hạ Minh Chí và Hạ Minh Viễn đều không hiểu ra sao, thấy sắc mặt Lưu thị không đúng, bước vào nhà chính: “Nương, làm sao vậy?”
“Làm sao vậy? Tức phụ tốt của các ngươi muốn cùng nương đòi ở riêng! Các ngươi tự mình nói, có phải là ý của các ngươi hay không? Các ngươi có phải muốn đem cái nhà này của chúng ta giày vò tan nát hay không?” Lưu thị không nổi giận với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương , nhưng sẽ không kiêng dè mà nổi giận với hai huynh đệ Hạ Minh Viễn.
Xét đến cùng, chỉ có nhi tử mới là nhà mình. Muốn răn dạy như thế nào, đều không sợ đối phương ghi hận trong lòng. Mà Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, lúc này Lưu thị nháy mắt đã nhìn thấu, không lại ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với hai người con dâu này.
Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí đều không rõ nguyên do, lập tức quay đầu nhìn tức phụ của mình. Ở riêng? Chuyện khi nào? Ai quyết định?
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương bất giác muốn tránh khỏi tầm mắt. Nhưng mà cuối cùng, hai người đều gắng gượng chịu đựng.
Bỏ qua cơ hội lần này, còn không biết chừng nào mới có thể lại có lý do chính đáng để tách ra. Bất luận như thế nào, lần này bọn họ ở riêng là cái chắc rồi!
Đúng vậy, ta chính là muốn ở riêng.” Dẫn đầu lên tiếng là Tưởng Xuân Hương tính tình không thể nhẫn nại, “Đại ca hắn đón dâu dùng nhiều bạc trong nhà như vậy còn chưa tính, dựa vào cái gì hiện nay còn muốn chúng ta cùng hắn trả nợ? Ngươi lại không phải không phát hiện đồ vật quý giá trên xe bò hắn kéo trở về ? Nếu như hiện nay không ở riêng, ba bốn năm chúng ta đều phải cùng hắn trả nợ ư!”
“Còn không phải là một chút nợ sao? Ta cùng Nhị ca ra nhiều sức chút, chờ trong đất thu hoạch ra tới......” Hạ Minh Chí lập tức muốn phản bác.
“Ta không muốn! Ta vì cái gì phải cực cực khổ khổ, ăn mặc cần kiệm, chỉ vì để lúc đại tẩu lại mặt, trên mặt có thể diện?nhà mẹ đẻ nàng lợi hại, cần phải coi trọng.
Nhà mẹ đẻ ta nghèo, thì xứng đáng bị coi khinh?” Hôm nay Tưởng Xuân Hương xem như bất cứ giá nào. Mặc kệ như thế nào, nàng ta chính là muốn ở riêng. Ai tới nói cũng vô dụng, bao gồm Hạ Minh Chí.
“Ngươi lại đây cho ta!” thái độ Tưởng Xuân Hương thật kiêu ngạo, Hạ Minh Chí tức giận không nhẹ, nắm lấy cánh tay Tưởng Xuân Hương, muốn lôi ra ngoài.
“Ta không đi! Ngươi muốn đánh ta, ta biết. Ngươi vì đại ca ngươi, không muốn sống cùng ta. Hạ Minh Chí ngươi tính là nam nhân gì? Ta gả cho ngươi ba năm, có được hưởng qua dù là nửa ngày phúc? Ta gả lại đây ngày thứ hai, nên nấu cơm thì nấu cơm, nên làm việc thì làm việc. Nhưng Mạc Như Nghiên thì sao? Nàng là trường tẩu đó, nên làm tấm gương tốt cho cả nhà chứ? Kết quả các ngươi tất cả đều nâng nàng, chỉ hận không được cung phụng nàng......” Tưởng Xuân Hương liều mạng lấy chân đạp Hạ Minh Chí, ngoài miệng gào to, hận không thể đem tất cả oán trách ở trong lòng nói hết ra.
“Ta không có cầu ngươi cung phụng ta.” giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Mạc Như Nghiên chợt từ cửa truyền đến, phút chốc đã cắt đứt tranh chấp trong phòng.
“Ngươi không có mở miệng nói bất cứ lời gì, nhưng chính ngươi nhìn xem, ngươi làm đều là chuyện gì? Trong nhà việc nông, ngươi giống thế không biết làm. Ra cửa mua lễ hồi môn, ngươi ném cả nhà chúng ta vào. Ngươi......” Tưởng Xuân Hương cũng là tức quá nói không lựa lời, chuyện gì cũng nói ra hết, “Ngươi liên lụy đại ca còn chưa tính, đại ca cam tâm tình nguyện bị ngươi giày vò chết đi sống lại. Những người khác chúng ta thiếu ngươi cái gì? Ngươi dựa vào cái gì ở đây gây họa cho cả nhà chúng ta?”
“Tưởng Xuân Hương, ngươi câm miệng cho ta!” Hạ Minh Chí rốt cuộc buông Tưởng Xuân Hương ra, tràn đầy lửa giận tiếng gầm thét muốn bay cả nóc nhà. Đại tẩu chính là đại tẩu, chẳng sợ lại không đúng, cũng là đại ca hắn tán thành đại tẩu. Mặc kệ cưới vị đại tẩu này tiêu bao nhiêu bạc, chỉ cần đại ca nguyện ý, Hạ gia bọn họ liền vui.
“Hạ Minh Chí, ngươi quát ta? Ngươi vì nữ nhân kia quát ta?” Đã không phải lần đầu tiên. Lần trước là vì Hạ Trăn, Tưởng Xuân Hương nhịn. Nhưng là lần này, Hạ Minh Chí rõ ràng vì che chở Mạc Như Nghiên. Điểm này, Tưởng Xuân Hương nói cái gì cũng không thể nhịn.
Tưởng Xuân Hương hẳn là may mắn, ngưòi Hạ gia không có tật xấu đánh tức phụ . Thế nên cho dù lúc này Hạ Minh Chí có tức giận thêm nữa, nắm chặt nắm tay cũng không có giơ lên.
Nhưng mà, bản thânTưởng Xuân Hương lại không có ý thức như vậy. Chỉ cảm thấy ở trong cái nhà này đã chịu lớn lao ủy khuất, Tưởng Xuân Hương căm giận quay đầu, giương nanh múa vuốt nhào tới Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên nhướng mày. Cho nên nói, Tưởng Xuân Hương đây là định động thủ với nàng sao?
Từng ở trong thâm trạch nội viện của Nhạc gia, Mạc Như Nghiên tự nhiên không phải hạng người mềm yếu dễ bắt nạt. Động tác như thế của Tưởng Xuân Hương dừng ở trong mắt Mạc Như Nghiên, thật sự buồn cười.
Nhưng mà, ý cười châm chọc còn ở đáy mắt chưa hiện lên, trước mặt Mạc Như Nghiên đã nhiều thêm một bóng người cao lớn.
Là Hạ Trăn. Mạc Như Nghiên nhìn sau lưng Hạ Trăn không chớp mắt, chỗ sâu nhất trong tâm hồn bị thiếu một mảnh, rốt cuộc được lấp đầy.
Không thể phủ nhận, sau khi gả tới Hạ gia, trước sau Mạc Như Nghiên luôn bất an. Bởi vì nàng là thật lòng thật dạ muốn chung sống tốt với Hạ Trăn, vì để tâm nên tự nhiên suy nghĩ vấn đề cũng nhiều lên.
Nghĩ Hạ Trăn còn mang oán hận với nàng hay không, nghĩ thái độ người Hạ gia có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Hạ Trăn đối với nàng hay không, nghĩ nàng cùng Hạ Trăn không biết ngày sau......
Mà nay, nàng dường như không cần kiêng kị bất cứ cái gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạc Như Nghiên từ từ trầm tĩnh xuống, tỏa ra sắc bén chói mắt.
Nhìn thấy Hạ Trăn cao lớn, trong lòng Tưởng Xuân Hương sinh ra sợ hãi, còn chưa chạy đến gần đã ngừng lại. Bắt nạt kẻ yếu, là nàng giỏi nhất.
Trò hề của Tưởng Xuân Hương, trong phòng mọi người thấy được rõ ràng. Nếu là lúc bình thường, có lẽ sẽ đổi lấy vài câu châm chọc cùng cười nhạo. Chỉ là hiện nay, Hạ gia không ai có tâm tình chê cười Tưởng Xuân Hương.
Đặc biệt là Lưu thị, cả người đều ở vào trạng thái căng thẳng, dường như ngay sau đó liền hỏng mất.
Mạc Như Nghiên vốn dĩ không định để ý tới chuyện của Hạ gia. Nhưng mà, Lưu thị là thân nương của Hạ Trăn, nàng sẽ không cho phép Lưu thị thật sự bị tức giận xảy ra chuyện. Càng đừng nói,nguyên nhân gây ra sự tình lại là nàng.
Mang theo vẻ mặt thản nhiên, Mạc Như Nghiên từ phía sau Hạ Trăn đi ra.
Làm như không thấy không khí đông lạnh xấu hổ trong phòng , Mạc Như Nghiên đi đến trước mặt Lưu thị và Hạ lão cha, đặt hai hộp đồ ăn cầm trong tay lên bàn:
“Cha, nương, đây là rượu và điểm tâm (bánh ngọt)của Hành Hương Lâu . Ở Thanh Sơn Huyện rất có tiếng, con và Hạ Trăn cố ý mang về để mọi người nếm thử.”
Đều là lúc nào rồi còn nhắc đến rượu và điểm tâm? Tưởng Xuân Hương tức giận hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Chu Vân lại thay đổi rất nhỏ không thể thấy.
“Cái này làm sao mà nỡ ăn? Đều là mua để ngày mai con về lại mặt. Nhanh đem cất đi, con mang về Mạc gia là được rồi.” Trước có Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương bất kính, giờ phút này lại thấy hành động của Mạc Như Nghiên, hảo cảm của Lưu thị với Mạc Như Nghiên lập tức bay lên một cái độ cao.
Dù là Mạc Như Nghiên bởi vì mua những thứ lễ lại mặt này tiêu không ít bạc. Nhưng mà, tốt xấu Mạc Như Nghiên có tâm hiếu kính nhị lão bọn họ , còn nhớ đến những người khác trong nhà. Chỉ bằng hai điều này, Lưu thị đã không thể tiếp tục nhẫn tâm trách móc nặng nề Mạc Như Nghiên.
Lại nói, Mạc Như Nghiên chẳng qua là ngày thường đã quen ăn xài phung phí , lúc này mới không khống chế được tay, tiêu tiền không chừng mực. Cho nên muốn trách, cũng phải trách Hạ Trăn không ngăn cản một chút .Nhưng Hạ Trăn lại cứ gặp phải chuyện của Mạc Như Nghiên, thì......
Lưu thị nhịn không được thở dài một tiếng, mặc kệ là Hạ Trăn hay là Mạc Như Nghiên, bà đều giận không nổi.
Nghe Lưu thị thở dài, Mạc Như Nghiên ánh mắt lóe lóe. Gỡ xuống túi tiền bên hông , đặt lên bàn: “ Mọi người dường như đều đã quên, ta là tri huyện phủ nha đại tiểu thư.”
Không rõ Mạc Như Nghiên vì sao đột nhiên nhắc đến chuyện này, ánh mắt người Hạ gia đều nhìn lại.
Trong đầu Chu Vân thoáng nhanh hiện lên một ý niệm, trong lòng nhịn không được run rẩy. Không có khả năng, không phải là......