Cố Trạch Thần ở bên cạnh Vân Chi Lâm cảm nhận được bình yên và thoải mái, anh nhắm mắt lại rồi dần đi vào giấc ngủ.
Ba tháng qua anh chưa có giấc ngủ nào là trọn vẹn, mỗi đêm chỉ chợp mắt được vài ba tiếng. Tuy là đã bắt được kẻ cầm đầu, nhưng vẫn còn tàn quân bên ngoài cần truy đuổi, đó cũng là lý do khiến anh bận rộn.
Đây cũng là thời điểm khá khó khăn, nước S sau khi chết dần chết mòn vì kẻ địch cần thời gian để khôi phục, mọi thứ lúc này vẫn chưa thể nói là đã hoàn toàn trở về bình thường.
Nhìn thấy hơi thở Cố Trạch Thần đã đều dần, Vân Chi Lâm tinh nghịch đưa tay chạm vào mi mắt của anh. Đây hẳn là bộ phận mà cô thích nhất trên khuôn mặt anh đi, mỗi khi anh nhìn đều khiến trái tim cô thổn thức.
“Thật may mắn vì kiếp này em được gặp anh!” Cô nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì đêm đến cô đã có thể yên giấc.
...
Ngày hôm sau, Vân Chi Lâm đã dậy sớm chuẩn bịa bữa sáng cho mẹ Cố và Cố Trạch Thần, cô muốn tranh thủ để đến pháp trường chứng kiến kết cục của những kẻ đã hại cô đời trước.
Dạo này trời trở lạnh, còn có tuyết rơi, cho nên chân của mẹ Cố bị đau, đi lại cũng khó khăn, mọi việc cần có Vân Chi Lâm giúp đỡ.
“Mẹ, ăn sáng xong thì uống thuốc nhé, con đã chuẩn bị hết rồi!” Cô chăm chút bữa sáng cho mẹ, rồi cẩn thận đặt thêm thuốc uống bên cạnh cho bà.
“Ừm, mẹ cảm ơn!” Mẹ Cố mỉm cười với cô nói.
Vừa đúng lúc Cố Trạch Thần đã thức dậy sau một giấc ngủ dài, anh vươn vai đi xuống lầu rồi ngồi vào bàn ăn, vị trí ngay bên cạnh Vân Chi Lâm.
Mấy năm nay cô đã trưởng thành hơn nhiều, mọi việc trong nhà đều có thể làm một cách nhanh gọn, cô hiện tại trông như một cô vợ nhỏ đang lo lắng cho chồng.
Vân Chi Lâm nhanh chóng lấy bữa sáng cho Cố Trạch Thần, cũng là món ăn mà anh thích. “Tay nghề của em không tốt như mẹ, anh đừng chê nhé!”
Sao anh có thể chê bai gì cô chứ, được ăn thức ăn do cô chăm sóc là điều mà anh mong chờ bấy lâu nay.
Cố Trạch Thần dùng nĩa cho thịt bò vào miệng, anh gấp không chờ nổi mà tấm tắc khen ngợi cô. “Ngon lắm, không khó ăn chút nào!”
“Vậy anh ăn nhiều một chút!” Vân Chi Lâm có hơi xấu hổ nói.
Cố Trạch Thần vui vẻ dùng bữa, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, anh lại quay sang hỏi cô. “Ngày mai em định sẽ đến pháp trường sao?”
“Ừm, đương nhiên em phải đến rồi!” Vân Chi Lâm ừ nhẹ trả lời.
“Nơi đó anh cảm thấy thật sự không thích hợp lắm, nhưng nếu em muốn thì đến xem một chút thôi nhé!” Pháp trường xử bắn tội nhân là nơi ô uế không tốt, cho nên Cố Trạch Thần không muốn những hình ảnh đó vấy bẩn đôi mắt xinh đẹp của cô.
“Vâng, em chỉ xem chút thôi!” Vân Chi Lâm gật đầu, vì cô chỉ muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của Vân Du Nhã.
“Với lại ngày mai anh có rảnh hay không? Em muốn nói chuyện với anh.”
“Ngày mai cũng không có việc gì, anh sẽ về sớm!” Cố Trạch Thần nở nụ cười ranh ma đáp, hiếm khi có dịp Vân Chi Lâm chủ động với anh.
Cô không có nói thêm gì, chỉ tủm tỉm mỉm cười như một bé gái nhỏ đáng yêu.
...
Đúng chín giờ sáng ngày hôm sau, Vân Chi Lâm cùng mẹ Cố đã đến pháp trường, nơi chuẩn bị xử tử mẹ con Vân Du Nhã và Vũ Thiếu Hàn, dĩ nhiên cũng không thiếu những tên quan chức cấp cao đã nối giáo cho giặc.
Vân Chi Lâm lúc này ngồi bình tĩnh trên khán đài cao, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa nhà giam. Chẳng hiểu vì sao vị trí vết thương chí mạng kiếp trước lại nhói lên, khiến cô khó chịu nhíu chặt mày.
Hôm nay ngay tại pháp trường này, tất cả hận thù của kiếp trước đều rửa sạch, chẳng còn ai có thể cản Vân Chi Lâm tiến về phía trước, chờ đón cô chính là ánh sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Nắm lấy bàn tay gầy guộc đang run lên của mẹ Cố, Vân Chi Lâm mạnh mẽ nói. “Mẹ, sau ngày hôm nay cha có thể yên nghỉ rồi!”
Nhắc đến cha Cố lại làm khoé mắt bà ấy ửng đỏ, nỗi đau mất chồng của bà ai có thể hiểu thấu chứ, kết hôn ba mươi năm, tình cảm sớm đã không gì đánh vỡ được.
Khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt, mẹ Cố gượng cười. “Đúng vậy, cha của các con sắp được yên nghỉ rồi!”
Lúc này xung quanh vang lên tiếng chửi rủa, kèm theo đó là rau củ quả thối liên tục ném xuống pháp trường.
“Lũ khốn nạn bán nước, bọn bây mau chết để đền mạng đi!”
“Bọn này có lăng trì hay nhúng vào vạc dầu cũng không hết tội, xứng đáng xuống mười tám tầng địa ngục.”
“Mau chết đi, bọn bây khiến người ta cảm thấy bẩn mắt.”
“...”
Khi Vân Chi Lâm hướng mắt xuống bên dưới cánh cửa sắt màu đen trông có vẻ nặng nề đã được mở ra, tội nhân cũng lần lượt xuất hiện. Nhưng sự chú ý của cô chỉ dành cho mẹ con Vân Du Nhã.
Hai mẹ con bọn họ trông thật thảm hại, nào còn dáng vẻ phu nhân và đại tiểu thư quyền quý. Mái tóc rối bù bết thành từng mảng, khuôn mặt đầy vết thương và nhem nhuốc, người cũng gầy đi rất nhiều.
Nhớ lại dáng vẻ khi bọn họ sát hại cô ở đời trước, khiến cô không nhịn được mà nở một nụ cười mãn nguyện. Cuộc sống vốn là như thế, nhân từ với người chính là tàn nhẫn với bản thân mình, đạo lý này cô đã học được rồi.
Mà ở bên dưới pháp trường, Vân Du Nhã cũng đã phát hiện ra Vân Chi Lâm đang ngồi ở phía trên, chỉ thấy đôi mắt cô ta hằn tơ máu đỏ ngầu, hận không thể tiến đến xé xác cô thành từng mảnh nhỏ.
Vân Du Nhã tức giận cắn môi đến bật máu, cô ta giãy giụa muốn thoát khỏi gông xiềng nhưng liền bị lính canh đánh gục. Còn chưa kịp dùng hơi tàn phản kháng, cô ta và những tên tử tù đã bị trói vào cọc gỗ lớn.
Bản án đã có cho tội lỗi của mình, trước mặt bọn họ là những nòng súng đen ngòm lạnh lẽo, cũng là thứ sẽ kết thúc sinh mạng của bọn họ.
Chỉ vài phút nữa thôi, đội thi hành án sẽ làm nhiệm vụ của mình.
Vũ Thiếu Hàn bây giờ lại giống kẻ điên, hắn ta ngẩng đầu lên cao cười lớn. “Haha.”
“Đã đến giờ, mọi người chuẩn bị vào vị trí!” Cố Trạch Thần bấy giờ đã xuất hiện, anh mặc trang phục thiếu tá uy nghiêm, dáng vẻ cao lãnh không ai sánh bằng.
“Lạch, cạch.” Súng liền lên đạn trong tích tắc.
Cố Trạch Thần lạnh lùng nhìn bọn chúng, anh nhẹ phất tay. “Bắt đầu, bắn!”
“Đoàng, đoàng.”
Tiếng súng vang rền nhưng lần này lại làm lòng dân cảm thấy hả dạ.
_____️ To Be Continued ️_____