Vân Du Nhã nhìn mẹ của mình mà tuôn trào nước mắt, bà ấy hiện tại nào còn dáng vẻ phu nhân cao quý, cơ thể hoàn toàn chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Đến tận giờ phút này Vân Du Nhã mới thật trin rằng bản thân mình đã thảm bại dưới tay Vân Chi Lâm rồi. Thay vì bị cô một súng bắn chết, cô lại để mặc họ cho những người dân ra tay, một màn trả thù này đủ thâm độc.
“Du...Du Nhã, mau...mau chạy đi con!” Nằm dưới đất với cơ thể đầy vết thương, Đường Thúy Hoa nhìn thấy con gái liền lo lắng bảo cô ta chạy trốn.
Nhưng nào có chuyện dễ dàng như thế, giết người thì đền mạng, tội lỗi kiếp trước bây giờ Vân Du Nhã nên trả lại cho Vân Chi Lâm rồi.
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, cô ả cũng tự nhìn thấy tương lai của bản thân thê thảm đến thế nào. Tội thông địch phản quốc là tội chết, chờ đón hai mẹ con bọn họ chính là địa ngục không lối thoát.
“Mẹ, chúng ta không chạy được rồi!” Vân Du Nhã nước mặt nhạt nhoà oà khóc, cơ thể run lên bần bật giống như một đứa trẻ đã phạm phải tội lỗi ngập trời.
“Bộp, bộp.” Lúc này phía sau lưng bọn họ vang lên tiếng vỗ tay lớn.
Người đến là Triệu Kỳ Vũ, sau khi giải quyết tạm ổn mọi thứ ở tổng bộ, hắn đã được Cố Trạch Thần giao nhiệm vụ đến đây bắt giữ hai mẹ con Vân Du Nhã.
“Xem nào, tình mẹ con thắm thiết thật đấy, nhìn mà khiến người ta cảm động. Có điều bây giờ chẳng ai thấy đồng cảm với hai mẹ con các người đâu, vào song sắt mà yêu thương nhau nhé!”
Phía sau Triệu Kỳ Vũ là một chiếc xe giam giữ tội phạm nguy hiểm, một khi bước lên rồi sẽ chẳng còn đường mà quay về nữa.
Vân Du Nhã thất thần gục ngã, cơ thể cô ta bây giờ chẳng còn chút sức lực nào, đặc biệt là khi nhìn thấy Vũ Thiếu Hàn đang ngồi bên trong.
Đến đây là chấm hết, không còn ai có thể cứu nổi bọn chúng, một lũ bại hoại vì tiền bạc và danh vọng mà bán nước.
...
Vài ngày sau, tang lễ của cha Cố cũng được cử hành trang trọng, ông được vinh danh là người anh hùng của nước S với chiến công lớn lao, một phần giúp đỡ giành lại độc lập nước nhà.
Mẹ Cố từ ngày biết tin cha đã qua đời cũng rơi vào u uất, mỗi ngày bà đều lấy nước mắt rửa mặt, vỏn vẹn vài ngày bà đã gầy đi trông thấy.
Hơn nữa vì mới thống nhất đất nước không bao lâu, cho nên Cố Trạch Thần rất bận, chỉ có Vân Chi Lâm là có thời gian ở bên cạnh chăm sóc bà.
Nhờ có cô an ủi, thời gian dần trôi cũng khiến nỗi đau mất chồng của bà nguôi ngoai đi phần nào. Người chết cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống.
Ngồi trước ban công, mẹ Cố trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa, bà lại nhớ chồng rồi.
“Mẹ, đến giờ ăn trưa rồi!” Vân Chi Lâm từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, cô đặt bữa trưa bên cạnh, rồi ngồi xuống ghế.
“Lâm Lâm, ngày mai là ngày xử tử bọn chúng có đúng không? Đã qua ba tháng rồi, bọn chúng đến lúc nên đền tội cho cha con rồi!” Mẹ Cố mỗi ngày đều trông chờ đến ngày bọn tội đồ kia bị tử hình.
“Vâng, ngày mai bọn chúng sẽ được đưa ra pháp trường!” Vân Chi Lâm thấp giọng trả lời.
“Tốt, ngày mai mẹ cũng sẽ đến, để tận mắt nhìn thấy kẻ đã hại cha con phải trả giá!” Mẹ Cố nghiêm giọng đáp, hoàn toàn không giống với dáng vẻ điềm đạm của bà trước đây.
Vân Chi Lâm nhìn dáng vẻ cố tỏ ra kiên cường của bà mà lòng quặn thắt, cô đương nhiên biết rõ tâm trạng của bà lúc này. Sợ rằng có khi những tên khốn kia đã bị xử tử xong, bà ấy cũng chẳng thể nào vui vẻ như ngày xưa.
“Mẹ, hôm nay con nấu cháo yến, mẹ ăn mau cho nóng.” Cô nhanh chóng đổi chủ đề, đưa cho bà ấy bát cháo mình vừa nấu xong.
“Ừm.” Mẹ Cố gật đầu, không muốn con dâu lo lắng cho nên bà ấy chỉ có thể miễn cưỡng ăn cháo.
“...”
Sau khi đã chăm sóc mẹ Cố xong, Vân Chi Lâm quay trở về phòng ngủ, cô ôm lấy quyển nhật ký rồi nằm dài trên giường ngủ, ánh mắt thẩn thờ hướng lên trần nhà.
Mối thù trải qua hai kiếp của cô đã trả xong rồi, giờ cô có thể cho mẹ ở dưới suối vàng nhắm mắt an nghỉ rồi.
Không chỉ mẹ con Vân Du Nhã, ngay cả Vân Trường Thạch cũng đã phải nhận quả báo do bản thân tạo ra. Cô nghe nói ông ta đã qua đời do Đường Thúy Hoa đầu độc bằng thạch tín, đến chết cũng chẳng có ai đội tang, mắt cũng không thể nhắm lại.
“Mẹ, người đã gặp ông ta chưa? Liệu, mẹ có tha thứ cho những gì ông ta đã làm không? Con nghĩ chắc là không đâu, đó là hậu quả ông ta xứng đáng nhận được!” Đặt tay lên lồng ngực, Vân Chi Lâm nhắm mắt khẽ thì thầm.
Hình ảnh và đồ của mẹ đều bị mẹ con Vân Du Nhã đốt sạch từ lâu, cho nên Vân Chi Lâm chỉ có thể từ trí nhớ mơ hồ của mình tưởng tượng ra hình ảnh của bà.
Tuy vậy cô vẫn biết được rằng mẹ thật sự xinh đẹp, mà cô sinh ra đã thừa hưởng nhan sắc từ bà ấy, giống như những gì mẹ Cố đã nói.
“Mẹ cố chờ thêm chút nữa nhé, con sẽ đưa cả Vân Du Nhã và Đường Thúy Hoa xuống dập đầu tạ lỗi với mẹ!”
Lần lượt những chuyện kiếp trước lại ùa về mạnh mẽ, nhưng Vân Chi Lâm lúc này đã có thể mỉm cười, cô không cần phải sợ hãi vì cái chết của mình, lần này cô đã thay đổi được số phận.
“Đang suy nghĩ về cái gì mà trầm tư vậy?” Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của Cố Trạch Thần. Trên người anh vẫn mặc quân phục, sắc mặt có chút nhợt nhạt vì làm việc quá sức.
Vân Chi Lâm từ trên giường ngồi bật dậy, cô nhanh chóng giấu quyển nhật ký xuống dưới gối. “Anh về khi nào vậy?”
“Vừa mới về đến, anh cũng mới đến phòng thăm mẹ nhưng bà ngủ mất rồi!”
Cố Trạch Thần cơ thể ủ rũ đi vào phòng, anh vô lực ngồi phịch xuống bên cạnh Vân Chi Lâm, rồi lại mệt mỏi tựa đầu lên vai cô.
Trái tim Vân Chi Lâm lại mất khống chế mà đập mạnh liên hồi, chỉ khi ở bên cạnh anh gần như thế cô mới có cảm giác này. “Công việc cực nhọc lắm sao?”
Cố Trạch Thần không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu.
“Anh có đói bụng không, em nấu gì đó cho anh nhé!” Trông thấy anh gầy đi không ít, Vân Chi Lâm có hơi lo lắng.
Cố Trạch Thần lại lắc lắc đầu. “Anh không đói, lúc nãy đã ăn rồi, giờ anh chỉ muốn nạp năng lượng thôi!” Nói rồi anh trực tiếp nằm xuống, gối đầu lên chân cô, vẻ mặt tỏ ra rất hạnh phúc.
Vân Chi Lâm cũng không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi, cô nhỏ giọng. “Vậy anh ngủ một chút đi!” Bàn tay nhỏ nhắn của cô xoa xoa mái tóc đen nhánh của anh, sau đó lại dịu dàng cúi xuống đặt lên trán anh một nụ hôn.
Cố Trạch Thần được nước làm tới, anh mỉm cười xoay người đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô. “Năng lượng đang nạp rất tốt!”
_____️ To Be Continued ️_____