Đêm, 23 giờ 15 phút, Nam phu nhân lẩm nhẩm nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Cứ đúng 12 giờ 30 phút là chồng bà- Đại tướng Nam Tư Triệt sẽ có mặt ở nhà, trễ lắm thì cũng là 23 giờ, nhưng tại sao hôm nay... Đã vậy, ngoài trời còn đang mưa to gió lớn.
Nam Tư Triệt là người đứng đầu quân đội , như một vị anh hùng dân tộc, khi đã có công giúp quốc vương lập nên đất nước Vân Kỳ. Dù bận trăm công nghìn việc nhưng ông không bao giờ quên dành thời gian cho vợ, Hơn ai hết, ông hiểu được sự thiệt thòi của bà khi phải làm vợ của một đại tướng. Tuy là chồng mình nhưng một tuần không ở gần nhau quá bốn ngày. Nhưng đó là thời chiến tranh, lúc ổn định ông tự hứa sẽ dành nhiều thời gian bù đắp cho Nam phu nhân.
Nam phu nhân cũng không phải là người phụ nữ quá nhỏ mọn, bà hiểu và thông cảm cho chồng, nhưng chỉ thấy lo lắng khi ông về trễ như vậy.
Theo lời kể của quản gia trong Nam phủ, hôm ấy, lúc 23 giờ 30 phút, Nam Tư Triệt cả người ướt sũng bước ra từ chiếc xe Limo, sau là cận vệ đang cầm ô chạy theo. Nam phu nhân hối hả chạy ra, bỗng sững lại khi thấy ông ôm một thứ gì đó được quấn trong chiếc khăn bông trắng. Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên thêm phần khẳng định cho Nam phu nhân, đây là một đứa trẻ.
“Mình ơi! Lại xem này”- Chưa kịp bước tới cửa, Nam Tư Triệt đã gọi vọng
Nam phu nhân quên cả chiếc ô mà gia nhân đưa cho, bà vứt hết cả thảy lại, tất tả chạy lại phía chồng:
-Trời, đứa bé ở đâu dễ thương quá- Bà trầm trồ khi đỡ lấy đứa bé từ Nam Tư Triệt
-Tôi đã tìm thấy nó ở đại lộ N, lrong lúc ấy mưa to lắm, xe đi ngang qua thì tôi nghe thấy tiếng khóc, vội xuống xe thì thấy nó bị bỏ ở bụi cây ven đường- Nam Tư Triệt nói
-Ai lại nhẫn tâm vứt bỏ một đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ- Nam phu nhân ngậm ngùi
Bà âu yếm ôm chặt đứa bé trong lòng. Đó là một đứa bé gái vô cùng xinh đẹp, nước da trắng, đôi mắt nâu to tròn, khi nó nhìn bà, liền nở nụ cười rực rỡ như nắng mai. Chẳng hiểu sao, khi ở gần đứa bé này, bà lại có cảm xúc yêu thương khó tả như vậy. Giá như...
-Mình à, có khi ông trời biết chúng ta hiếm muộn, nên đã ban cho đứa bé này. Chi bằng hãy nhận nó làm con nuôi có được không?
Nghe vợ nói vậy, Nam Tư Triệt có chút vui mừng, quả thật hai người không thể có con do sức khỏe Nam phu nhân quá yếu, nay lại nhặt được một đứa trẻ dễ thương như vậy, có nó làm con ông cũng bằng lòng.
-Ý hay lắm, chúng ta sẽ nhận nuôi nó, mình hãy mau đặt tên đi- ông nói với vợ
-Tiểu Hàm, Nam Tiểu Hàm, đó sẽ là tên con bé- Nam phu nhân mỉm cười
....................................................................................................................................................................................
24 năm sau:
Một cô gái châu Á có nước da trắng cực kỳ nổi bật bước xuống từ phi cơ hạng nhất. Không khó để biết đây là một nữ quân nhân bởi cô mặc một bộ quần áo dằn di cao cấp, đeo chiếc kính đen trong suốt. Đôi chân thon dài kết họp với đôi giày đinh cao đến cổ chân làm cô trong thật quyến rũ.
Nam Tiểu Hàm của 24 năm sau đã là một trinh sát cực kỳ xuất sắc. Cô vừa theo Thượng tướng Vũ Quốc Trung lập nên một chiến tích vang dội ở biên cương. Nhờ sự thông minh, tinh thong mưu lược mà cô đã giúp quân đội dành chiến thắng. Như sử sách ghi lại “Trận chiến 6 tháng ở biên cương, công đầu thuộc về Nam Tiểu Hàm”
Để có được Nam Tiểu Hàm hôm nay, từ nhỏ, cô đã được Nam Tư Triệt cho tham gia đặc huấn. Tuy vất vả nhưng Nam Tiểu Hàm có sức chịu đựng rất cao, nỗ lực khổ luyện để có ngày hôm nay. Ban đầu, Nam phu nhân xót con gái, không cho cô tham gia đặc huấn, nhưng nghĩ đến tương lai của cô, bà đành chịu.
Hôm nay, khi ra đây đón con gái, bà mới thực sự cảm tự hào, Tiểu Hàm của bà càng lớn càng xinh đẹp, lại rất giỏi giang. Nhưng bà và chồng chưa bao giờ nói cho cô biết chuyện cô là con nuôi. Hai người chỉ muốn Tiểu Hàm sống hạnh phúc, không cần lo nghĩ nhiều.
-Mẹ ơi!
Hai tiếng thân quen phá tan suy nghĩ của bà. Nghĩ đến thời gian qua con gái phải khổ cực ở chiến trường, bà không kìm được xúc động, nước mắt trực trào:
-Tiểu Hàm con đã về, để mẹ xem, con có khỏe không? sống có tốt không? ăn uống đầy đủ không? Hic, mẹ nhớ con lắm!
-Con cũng nhớ mẹ, nhưng mẹ à, con đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân
-Con bé nói đúng
Nam Tư Triệt tiến lại, phong thái uy nghiêm không ai sánh bằng:
-Bà đừng động tí là khóc, con bé về thì phải vui mừng, giờ thì nhưỡng chỗ cho tôi hỏi thăm nó
-Cũng không phải tại ông mà ra à? Tự nhiên cho con bé chịu khổ như vậy
-Có như vậy nó mới có thế trưởng thành
Ông nghiêm giọng:
-Tiểu Hàm, lại đây với ba
Tiểu Hàm còn chưa kịp đến gần, ông liền nhào đến ôm lấy con gái khóc nức nở:
-Hu hu, Tiểu Hàm, con gái ta, con sao rồi, có ổn không? Mẹ con cứ trách ta chứ bà ấy nào biết để con đi ta cũng như đứt từng khúc ruột
Chứng kiến cảnh này, quân lính trên dưới đượ một phen rớt cằm xuống đất. Đây là đại tướng Nam Tư Triệt sao? Thật không tin nổi
-Ba à, ở đây có nhiều người- Tiểu hàm gọi khẽ
Sống với Nam Tư Triệt bao nhiêu năm, Tiểu hàm không lạ gì tính ông nữa. Bề ngoài ông cố tỏ ra cứng cỏi, nghiêm nghị khiến ai nhìn vào cũng không thể biết nội tâm ông rất mềm yếu