Sau ngày Nam Tiểu Hàm đại thắng trở về, Nam Tư Triệt háo hức tổ chức một buổi tiệc chúc mừng. Tất thảy quân đội trên dưới to nhỏ đều phải có mặt, ngay cả vị quốc vương trẻ cũng phải nể mặt Ngọc tướng Vân Kỳ mà đến.
-Không đời nào, chị không mặc cái váy này đâu, hở quá!
-Tiểu thư à, nếu còn không mau mặc vào thì chúng ta sẽ xuống trễ đấy, mọi người tới gần hết rồi.
Nam Tiểu Hàm đưa tròng mắt sắc lạnh liếc nhìn cái váy trắng trông cực kỳ quyến rũ mà người hầu Thanh Thanh vừa tới. Bộ dạng trông rõ là muốn cầm dao găm rạch nát cái váy.
-Chị sẽ mặc, nhưng không phải thứ đó.
Nam Tiểu Hàm lạnh lùng mở tủ quần áo to lớn. Một nửa bên phải dành cho quân phục, dằn di, quần áo đặc công và một số tư trang chuyên nghiệp khác. Nửa bên trái là các loại áo, váy đắt tiền. Cô quét mắt qua tủ trái, lấy một chiếc váy đen dài chấm gót, đính kim sa lộng lẫy, phần cổ xẻ không quá sâu và phần tà váy cũng không quá lôi thôi như cái váy trắng kia.
-Được, lấy cái này đi
-Tiểu thư à, mặc màu đen không phải trông hơi thiếu nữ tính sao?-Thanh Thanh rụt rè hỏi
-Thế tại sao phải trông nữ tính?- Tiểu Hàm ngạc nhiên
-Thì tại vì lão gia nói bữa tiệc hôm nay cũng là muốn tìm một người thích hợp cho tiểu thư, nên phải bảo chị ăn mặc dịu dàng chút, để dễ gây thiện cảm hơn...
Thanh Thanh tuôn nguyên tràng dài mà quên mất Nam Tư Triệt vừa rồi đã dặn những gì, cô bất giác bụm miệng:
-Thôi chết rồi...
-Ra là vậy, Thanh Thanh, em thật là làm chị qúa thất vọng, thì ra hôm nay em chuẩn bị cả đống phụ kiện lòe loẹt như vậy rồi bảo chị tròng vào người rồi ra kia ăn nói dịu dàng với mấy tên công tử bột à? Đã vậy, chị cũng chẳng giữ hình tượng gì nữa, cứ như vậy mà xuống.- Nam Tiểu Hàm lườm cô
-Nói với lão gia, chị không có hứng thú với mấy tên ẻo lả đó
Nói xong, cô đùng đùng quay gót xuống nhà để lại Thanh Thanh khóc không ra nước mắt
Trong mắt Nam Tiểu Hàm, tất cả đàn ông trong quân đội Vân Kỳ, trừ một số người ra thì tất cả chẳng khác nào đàn bà. Suốt ngày nằm nhà ham mê tửu sắc, thật chẳng đáng để cô quan tâm.
Thấy con gái một thân váy đen xinh đẹp đi xuống, Nam phu nhân thoáng giật mình, bà ngoắt Thanh Thanh đang ỉu xìu như mất sổ gạo:
-Này, sao lại để tiểu thư mặc vậy, cái váy trắng ta đưa cho con đâu?
-Hic, phu nhân , tiểu thư bảo không mặc cái đó, cũng không muốn dịu dàng thục nữ chi cả, người còn bảo không có hứng thú với mấy vị công tử kia.
-Thật hết cách với nó, con mau đi theo sau tiểu thư, nếu gặp ai nhớ nhắc nó chào hỏi, nói năng cẩn thận.
Khách đã đến ngày một đông. Quản gia trong nhà đọc thiệp mời đến mỏi cả miệng. Nam Tiểu Hàm nhìn mấy bó hoa sặc sỡ và những nụ cười nham nhở của mấy anh chàng kia bằng ánh mắt muốn giết người. Thoáng thấy mĩ nhân, ai cũng hớn hở xán lại, nhưng khi thấy bộ dạng lạnh như băng của cô thì tất cả không hẹn mà cùng rút êm về chỗ ngồi. Thấy vậy, Nam Tư Triệt khẽ nhắc:
-Tiểu Hàm, cười lên đi nào, con đang dọa bọn họ sợ chạy mất dép đấy.
-Bao giờ mấy tên đó đi thì con sẽ cười
Nam Tư Triệt khẽ lắc đầu, thật là tính cứng đầu đã ăn vào máu rồi
Đồng hồ điểm đúng 20 giờ, Nam Tư Triệt nói vài câu hoa văn mĩ miều rồi mời mọi người nhập tiệc. Tiểu Hàm phải chúc rượu khoảng vài chục ly, nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo. Thoáng thấy mặt cô hơi đỏ, Thanh Thanh gọi khẽ:
-Tiểu thư, chị ổn chứ, có phải uống hơi nhiều không?
-Không sao, nhiêu đây nhằm nhò gì, hồi ở biên giới, trà trộn vào làm cung nữ trong điện của tên thổ phỉ kia, ta uống năm chén rượu Mông Cổ, nặng gấp mấy lần rượu này, cũng có sao đâu
Quả thật, trong trận đánh 6 tháng ở biên giới, tên thổ phỉ Mông Cổ nhầm tưởng Nam Tiểu Hàm là mĩ nhân dâng vào điện của hắn. Hắn đòi đọ tửu lượng mười chén rượu đặc biệt với Tiểu Hàm. Nếu cô say trước thì phải làm ái phi của hắn, ngược lại, nếu hắn say trước thì phải đáp ứng tất cả yêu cầu của cô. Tiểu Hàm biết mình không đọ được với hắn nên cứ uống một chén lại hất ra sau lưng một chén. Kết quả, hắn uống đến chén thì bảy thì say tít, trong khi Tiểu Hàm vẫn còn ý thức.
Nhắc lại lời hứa của hắn, Tiểu Hàm đòi hắn tặng cho một tấm bản đồ của lãnh địa này. Hắn không do dự mà mắc bẫy mĩ nhân, đưa ngay cho cô tấm bản đồ các vị trí quan trọng.
Tiểu Hàm dùng bồ câu gửi bản đồ về cho Vũ Quốc Trung, sau đó, quân đội Vân Kỳ lần theo bản đồ để đánh úng quân Mông Cổ.
-Thập thất Thượng tướng Đồng Lăng Kiệt và cận vệ.
Tiếng nói oang oang của quản gia đọc thiệp mời làm cho Tiểu Hàm chợt ngẩng lên. Theo tầm mắt cô quan sát, từ cửa đi vào là một nam nhân vô cùng tuấn tú, âu phục sang trọng, trên tay cầm một bó hoa Bát Tiên tinh tế và trang nhã, Khác hẳn với mấy anh chàng vừa rồi, người này thực sự không hề khoa trương, ánh mắt và nét mặt là cực kỳ nghiêm túc.
Người này bước đến trước Nam Tư Triệt, cúi đầu chào:
-Thật thất lễ rồi, Nam đại tướng, nhẽ ra cháu nên tới sớm hơn
-Không sao, không sao, ta biết cháu có công chuyện quan trọng mà, thật vất vả quá.- Nam Tư Triệt niềm nở
-Tiểu Hàm, đây là Lăng Kiệt, cậu ấy thực sự rất xuất sắc, mới 25 tuổi mà đã làm chủ cả một quân đoàn, nên học tập cậu ấy.
-Dạ
Tiểu Hàm ngán ngẩm trả lời, thật tình chàng trai này quả thật khá hơn chút, tuy nhiên cô cũng chẳng để ý gì nhiều
Lại nói đến Đồng Lăng Kiệt, thấy mĩ nữ lạnh lùng ngồi đó không chút biểu cảm cũng thấy khá tò mò, thấy nam nhân đẹp như anh mà một cái chớp mắt cũng không có, liệu có phải là con gái không?