Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng

Chương 21: Chương 21: Đã đến lúc thi tài diễn xuất (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Kể cả những năm gần đây, với tình hình thịnh vượng, thậm chí những hộ nghèo nhất cũng không bao giờ xảy ra tình trạng bán nữ nhi.

Bây giờ lại nghe được Đại Nha nói, Lưu Đông Sinh muốn bán đứa con của mình, lại còn bán cho một nơi bẩn thỉu như vậy, làm sao hắn ta có thể chấp nhận được chứ?

Thôn xóm dưới sự quản lý của hắn ta, lại xảy ra vụ việc mua bán trẻ em, đó là do hắn ta đã không làm tròn trách nhiệm.

Hắn ta đã già rồi, nếu chuyện như thế này xảy ra vào lúc này thì quả là một cái tát vào mặt.

“Đại Nha đừng sợ. Ta sẽ làm chủ cho con. Cho dù là phụ thân hay nãi nãi của con đi nữa, cũng không ai dám bán con đi đâu.”

Đại Nha nghe thấy giọng nói đó, nhóc ấy lập tức quay đầu lại nhìn Lưu Đông Lâm, khóc thút thít nói khôn nên lời.

Lúc này, Lý Viên đã mở mắt ra, dùng giọng yếu ớt nói: “Đại Nha, mau tạ ơn bá bá đi!”

Đại Nha nghe thấy tiếng mẫu thân, vội vàng quay lại nhìn nàng, nước mắt lại lăn dài trên mặt.

“Mẫu thân, mẫu thân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Mẫu thân, con rất sợ, phụ thân sắp bán con đi rồi.”

Đại Nha thật thông minh, sau khi nhìn thấy mẫu thân tỉnh lại, nhóc ấy liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghĩ đến chuyện mà mẫu thân đã nói trước đó.

Hôm qua, lúc mẫu thân tĩnh dậy và nói muốn đưa hai tỷ muội nhóc ấy rời đi, nó bé biết nếu có phụ thân ở đó, mẫu thân sẽ rất khó để mang theo nó và Nhị Nha.

Nhưng nếu trong tình huống bây giờ, nãi đã muốn hại chết mẫu thân, sau này phụ thân muốn bán nó đi, thì chỉ cần mẫu thân nói ra thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều so với trước đây.

Lý Viên nghe vậy, trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái lên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, thản nhiên nói: “Làm sao có thể?”

Người theo sau chen chúc trong phòng, nhìn Lý Viên tỉnh lại chỉ còn một hơi thở, cũng theo sao hỏi: “Phải đó, Đại Nha, con có thể đã nghe nhầm chăng?”

“Đúng vậy, Đông Sinh làm công trong quán trà, một tháng kiếm được rất nhiều tiền. Trong nhà căn bản không thể thiếu thứ này.”

“Nhà này ở thôn Thủy Vân chúng ta cũng coi như là có cuộc sống tốt nhất rồi. không thể có chuyện bán nhi nữ được.”

Lưu Đông Lâm cũng hy vọng hài tử này nghe lầm, nói: “Đại Nha, con nói rõ ràng hơn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cái trán bầm tím của Lưu Đại Nha dính đầy máu, nắm chặt tay mẫu thân mình, nhìn Lưu Đông Lâm với ánh mắt vô cùng sợ hãi.

“Hôm qua, sau khi gia gia và nãi nãi đưa con đến huyện thành, họ đã tự mình ở lại trong một khách điếm và bảo con ở lại với phụ thân.”

Lưu Đông Lâm biết quán trà nơi Lưu Đông Sinh làm việc, chỗ ở của bọn họ là nơi nghỉ chung chỉ dành cho nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.