Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe nói vậy, hắn ta không khỏi mắng: “Nói nhảm, con chỉ là một nữ oa tử mới có sáu tuổi, sao có thể để cho con sống chung với một đám nam nhân được chứ?”
Mọi người xung quanh cũng đồng lòng gật đầu, nói rằng nam nữ bảy tuổi không được ngồi chung, sáu tuổi vẫn là trẻ con, nhất là Đại Nha trông còn bé hơn rất nhiều, cũng chẳng có vấn đề gì.
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là Lưu Đông Sinh phải bảo vệ nữ nhi của mình và hai ông bà Lưu gia chưa vào huyện thành.
Vì nếu hai người họ đều ở trong khách điếm thì việc để Đại Nha ở chung với họ sẽ tốt hơn nhiều so với Lưu Đông Sinh.
Cho dù nhóc ấy có ngủ trên sàn trong phòng khách điếm, vẫn hơn là chen chúc với một đám nam nhân trên giường chung.
Lưu thị thật là không thể chấp nhận được, phải biết Đại Nha chính là tôn nữ đầu lòng của bà ta, thân tôn nữ!
Đại Nha không quan tâm đến những lời của mọi người, tiếp tục nói: “Buổi tối, con ngồi co quắp ở góc tường, nghe thấy mấy người nói với phụ thân rằng con có dung mạo xinh đẹp, sau này sẽ trở nên xinh đẹp hơn kỹ nữ kia và có thể bán đến chỗ đó. Như vậy, nhà con sẽ không cần phải lo cơm nước cho con nữa, khi lớn lên, con sẽ mang về tiền cho nhà.”
Nói xong, nhóc ấy khẽ mím môi, cơ thể nhẹ rung lên. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, nhóc ấy nói nhanh: “Phụ thân nghe những lời đó cũng không nói gì cả. Những người đó nói từ giờ trở đi phụ thân không cần phải làm việc nữa, chỉ cần nằm ở nhà cũng có thể sống cuộc sống an nhàn. Con rất sợ, cả đêm con không dám ngủ, sáng sớm liền chạy về đây.”
Hoàng Thị nghe vậy, nhìn về phía Lý Viên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cả người giống như người bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, trong lòng bà ấy đang nghĩ đến điều gì đó không ổn
“Viên nương, ngươi đừng gấp, Đại Nha không phải đã không có chuyện gì rồi sao? Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta ở đây, Đại Nha tuyệt đối sẽ không bị bán đi đâu. Tất cả chúng ta đều có thể bảo đảm cho ngươi chuyện này, đồng thời chúng ta cũng có thể làm nhân chứng.”
Lý Viên dường như hụt hơi, ngực nàng phập phồng do thở gấp.
Mọi người có mặt ở đó đều sợ nàng không thở được mà ngất ngay tại chỗ nên đều cố gắng an ủi nàng.
Có lẽ vì có nhiều người an ủi, trấn an, mọi người đều thấy nàng đang dần bình tĩnh lại.
Một lúc sau, mọi người đều nhìn thấy nước mắt nàng rơi xuống.
“Lý trưởng, ngài cũng là tộc trưởng của Lưu gia chúng ta. Hôm nay ta muốn nhờ ngài làm chủ, giúp ta và Lưu Đông Sinh hòa ly. Ta không dám ở lại cái nhà này nữa.”
Giọng của nàng rất thấp, lời nói ngắt quãng, kèm theo tiếng nức nở, khiến mọi người trong căn phòng yên tĩnh đều có thể nghe rõ.
Mọi người cùng theo đến, đều biết Lưu gia đã xảy ra chuyện gì, cũng biết Lý Viên sau khi gả đến đây đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.