Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng chỉ chạy ra ngoài được một lúc thì hắn ta nhìn thấy Lý Quân dẫn theo người đang đứng ở góc phố, vừa ăn bánh nướng vừa nhìn ngó xung quanh, khiến hắn ta sợ hãi và vội vàng trốn trở lại.
Mọi người đều nói rằng Lý Viên có nhà mẹ đẻ cũng như không có, chỉ có hắn ta mới hiểu rõ Lý Quân tàn nhẫn đến mức nào.
Hai tỷ đệ họ nhiều năm không gặp, một mặt là do Lý Quân đối với Lý Viên đã mất lòng tin, mặt khác cũng là do hắn phải đi khắp nơi kiếm tiền trả nợ.
Tuy nhiên, mỗi lần gặp nhau ở huyện, Lý Quân đều phải cảnh cáo hắn ta một phen, nói rằng hãy đối xử tốt với tỷ tỷ hắn, nếu không sẽ không tha cho hắn ta.
Từng có một lần, hắn ta cùng huynh đệ đi ra từ Hồng Hương Viên, bị Lý Quân gặp phải, sau đó hắn ta đã bị đánh một trận tơi tả, nằm trên giường suốt nửa tháng.
Kể từ đó, mỗi khi Lý Quân nhìn thấy hắn ta, đều không thể không đánh hắn ta một trận.
Đáng tiếc là hắn ta không có cách nào, cũng không dám về nhà kể chuyện.
Sợ rằng nếu nói ra, mẫu thân hắn ta sẽ trút giận lên Lý Viên, sau đó Lý Quân biết lại gây rắc rối cho hắn ta.
Kẻ sát tinh này, tốt nhất là tránh xa, nếu không quay lại bị đánh rồi lại phải nằm trên giường nửa tháng.
Không, có lẽ còn lâu hơn thế.
Theo lời mẫu thân hắn ta nói, Lý Viên bị sảy thai, bây giờ chỉ còn một hơi thở.
Mẫu thân hắn ta còn nhốt người ở nhà, thậm chí khóa cả cửa, muốn bỏ đói nàng và đứa trẻ.
Nếu Lý Quân biết, hắn ta sợ mình và cha mẹ đều phải chết!
Nhờ vụ này, Đại Nha đã chạy về thôn Thủy Vân từ huyện Lưu Vân một cách rất thuận lợi.
Nhà họ Lưu giàu có, vị trí cũng tốt, ở đầu thôn Thủy Vân, xung quanh chỉ có một gia đình họ Lưu, cách nhà gần nhất cũng phải cách mười mấy mét.
Đại Nha đứng trước cửa nhà, nhìn thấy khóa trên cửa, nhóc ấy đứng đó khóc lóc và đập cửa.
“Mẫu thân, con đã về rồi. Nhị Nha không sao đâu, tỷ đã về rồi. Mẫu thân với Nhị Nha hãy đợi con, con sẽ đi tìm người đến cứu hai người.”
Đại Nha nói xong, đưa tay lau nước mắt nhưng trong lòng đau buồn, nước mắt cứ thế chảy ra. Nhóc ấy chạy khóc lóc đến nhà trưởng thôn cầu cứu.
Trong sân, Lý Viên đang giết gà, nghe thấy tiếng động, biết Đại Nha không sao, trong lòng mừng rỡ, vội vàng phi tang hiện trường.
Nàng giết một nửa con gà ném vào không gian, gàu xương gà hôm qua cũng dùng vải gói lại, ném vào không gian.
Nàng không biết sáng sớm khi nấu cơm có ai nhìn thấy khói nhà họ Lưu hay không nhưng nàng vẫn lau dọn lò than.
Cuối cùng, nàng kéo đứa Nhị Nha ra, dặn dò: “Nhị Nha, tỷ tỷ con đã trở về đang đi tìm người để cứu chúng ta. Con nhớ kỹ, một lát nữa thấy người, con hãy khóc. Nói nội tổ mẫu đã nhốt chúng ta trong nhà, định bỏ đói chúng ta. Mẫu thân vì con đã phá cửa sổ, nấu cháo cho con uống. Nhưng nội tổ mẫu đã mang hết gạo, mì và lợn đi, chúng ta đói chỉ có thể uống nước, con biết không?”
Nhị Nha ngơ ngác gật đầu.