Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Viên dựa theo ký ức của nguyên chủ để nhớ lại những chuyện này, trong lòng cảm thán về cuộc đời của nguyên chủ và cũng cảm thấy thương xót cho người đệ đệ nhỏ tuổi đã gánh vác mọi việc trong gia đình.
Phụ thân mất, chưa được mấy năm thì mẫu thân cũng mất, để lại cho hắn ngoài một đống nợ nần ra thì không có gì cả.
Ngay cả đại tỷ duy nhất của hắn, khi mẫu thân mất cũng không về nhà.
Chẳng trách hắn những năm qua không bao giờ đến thôn Thủy Vân thăm nguyên chủ, đại tỷ của mình.
Chắc hẳn trong lúc hắn đau lòng, hắn cũng cho rằng tỷ tỷ của mình đã chết.
Ôi, đây là cái thứ gì thế này!
Đại Nha hoàn toàn không biết mẫu thân nhóc ấy lúc này đang cảm thấy buồn bã và bối rối. Khi nghe chắc chắn là phải tìm cữu nhóc ấy đến, nhóc ấy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng do dự một chút rồi không nói gì cả, chỉ gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Ở cuối thôn Thủy Vân, Vương Xán nằm trên giường với vẻ mặt vô cảm, nhìn nữ nhân trước mặt đang cau mày nói: “Nhà họ Lưu nói rồi, sau khi hết bảy ngày tang của Lý thị, con sẽ về nhà.”
Nói xong, Dương Đại Hoa đi đến cửa, rồi đột nhiên quay lại nói: “Đừng có tự sát, con là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, ta nuôi con bao nhiêu năm nay, cũng coi như là báo đáp cha mẹ con. Sau này, tiền của nhà họ Lưu là con trả ơn cho chúng ta, sau này con sống tốt, chúng ta cũng không dựa dẫm vào con.”
Nhà họ Lưu là một gia đình tốt, đất đai nhiều, quan trọng là Lưu Đông Sinh mỗi tháng còn kiếm được không ít tiền.
Nếu không phải bà ta không có con gái, nếu không phải Lý thị còn để lại hai cô con gái, một khi gả đi thì phải làm kế mẫu thì mối hôn sự tốt đẹp này đâu có đến lượt Vương Xán?
Vương Xán nhìn Dương Đại Hoa đi rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm lên mái nhà một lúc lâu, sau đó bấu một cái thật mạnh vào đùi, rồi thở hắt ra một hơi.
Đau, có vẻ như đây là thật!
Cô bị tên súc sinh Lưu Đông Sinh kia đầu độc rồi lại sống lại một cách kỳ diệu.
Có vẻ như trời đã nghe thấy tiếng lòng của nàng ta, cho nàng ta tái sinh một lần nữa và cũng là trước khi thiên tai xảy ra, không, là trước khi nàng ta kết hôn với nhà họ Lưu.
Nàng ta, cả đời này sẽ không bao giờ tái hôn với nhà họ Lưu và cũng nhất định phải rời khỏi đây trước khi hạn hán ập đến.
Nhớ đến những ngày tháng ít ỏi mà nàng ta được yêu thương sau khi kết hôn với nhà họ Lưu, là do hai đứa con mà Lý thị để lại, nàng ta muốn hai đứa trẻ đó sớm thoát khỏi gia đình đó.
Nhưng hai đứa trẻ đó vẫn còn nhỏ, nghe theo lời Dương Đại Hoa nói lúc nãy, Lý thị đã chết, nàng ta phải nghĩ cách để cho cữu cữu của hai đứa trẻ đến đây một chuyến.