Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng

Chương 46: Chương 46: Liếc mắt một cái, kế hoạch đã hiện lên trong đầu (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Những gì hắn phải chịu hôm nay đều là do con ả này gây ra!

Nàng ta muốn mang con đi ư, không có cửa đâu!

Lưu Đông Lâm, người vốn cảnh giác với việc hắn ta muốn bán đứa trẻ, đã thay mặt Lý Viên từ chối mà không đợi nàng ra mặt nói.

“Không được! Cả hai đứa trẻ nhất định phải đi cùng Lý thị. Đi theo ngươi làm gì, đi theo để ngươi bán đến hoa lâu à?”

Lưu Đông Sinh tức giận nhìn Lưu Đông Lâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là con của ta!”

Đông Lâm biết ý của hắn, tức giận nói: “Ta không có nói đó không phải con của ngươi! Ta chưa từng thấy ngươi trở về, huống chi là cưng chiều bọn họ, nhưng hiện tại ngươi lại biết đó là con của ngươi ư, vậy vừa rồi ngươi đã làm cái gì? Đừng tưởng rằng chúng ta đều không biết ngươi đang định làm gì, ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, Lưu gia chúng ta không có ai bán con cái của mình như ngươi cả, nếu ngươi dám giữ lại con cái để bán chúng đi, thì lão tử sẽ trực tiếp loại ngươi ra khỏi tộc.”

Một bên mấy trưởng lão trong tộc cũng nói, gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại thời thế tốt đẹp, Lưu gia chúng ta cũng không có tâm tư bán đi nữ nhân cùng tộc, huống chi là bán đến nơi bẩn thỉu như vậy. Muốn bán cũng được, chỉ cần xóa hộ khẩu khỏi gia phả là được.”

“Còn phải tăng thêm một quy tắc nữa, người của Lưu thị nhất tộc ta cũng không thể kết hôn với nữ nhân từ nơi đó. Một khi bị phát hiện, cũng sẽ bị trừ tộc. Chúng ta sẽ không bao giờ cho phép những chuyện nhục nhã như vậy xảy ra!”

Nghe bọn họ lời nói, Lưu Đông Sinh cảm giác như có người bóp cổ mình, trong lòng thống hận đến chảy máu, nhưng lại bất lực.

Lúc này, hắn rất nhớ mẫu thân, nếu mẫu thân hắn còn ở đây, thì hắn sẽ không bị động như vậy.

Nhưng trong lòng hắn cũng oán trách mẫu thân mình, bà không thể cứ ở lại huyện thành cho tốt không được sao, lại cứ phải đến chùa Phúc Quang nào đó.

Lúc nào đi chả được mà cứ hết lần này đến lần khác muốn đi lúc này.

Hắn cũng không kết hôn và sinh con ngay, tại sao phải vội vàng như vậy?

Cuối cùng, Lưu Đông Sinh không muốn đối mặt với tất cả những điều này nên chỉ đơn giản nhắm mắt lại và giả vờ ngất đi vì đau đớn.

Đối với hắn mà nói, đòi tiền là không có khả năng đòi được, còn việc dẫn theo hài tử thì càng không có khả năng.

Tuy vừa rồi hắn chỉ bị đánh hai đòn nhưng Lý Quân đã dùng 100% sức lực trong hai đòn đó, hiện tại hắn bị thương, đau đến ngất đi là chuyện bình thường phải không?

Trước tiên cứ kéo dài thời gian đi, bây giờ đã muộn và cổng thành đã đóng lại rồi.

Bọn họ lại không có khả năng vào thành mời đại phu cho mình, nếu có chuyện gì có thể đợi đến ngày mai.

Có lẽ ba mẹ hắn sẽ về vào sáng mai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.