Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Viên có một thói quen, ngày hôm sau sau khi cô ấy say rượu, là vì độ đầu óc choáng váng, khi cô tỉnh dậy thì sẽ không lập tức mở mắt ra, mà sẽ là vẫn nằm ở trên giường nhắm mắt rồi dùng tay của mình mát xa hai bên thái dương.
Hôm nay cũng vậy, hôm qua là tiệc cuối năm của công ty, cô ấy thân là một nhân viên quèn mới nhậm chức chưa đến một năm, đương nhiên là phải đi kính hết người này một ly, rồi lại đi kính người kia một lý, đến cuối cùng là đã phải uống rất nhiều.
Nhưng mà có vẻ hôm này rất khác với mọi khi, cô sống một mình trong một căn hộ có một phòng ngủ, cô cũng không nuôi thú cưng gì cả, trong căn nhà khá là yên tĩnh.
Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài lại liên tục truyền vào những tiếng mắng mỏ, tiếng chửi rủa, cứ liên tục như vậy và kèm theo đó là tiếng nín khóc nức nở của đứa bé gái khoảng vài tuổi, cô bé rất muốn oà khóc nhưng không dám.
Đúng lúc cô mở mắt ra và đang định xem rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên có một người đẩy cửa bước vào.
“Quả nhiên là không có phúc phần gì mà, đại sư đã nói rồi đứa trẻ trong bụng của ngươi chỉ là một đứa bé gái, để cho ngươi ở lại đây mà ngươi còn không biết ý. Bây giờ thì quá tốt rồi, lại còn tiết kiệm luôn tiền thuốc men của ta.”
Người phụ nữ vừa bước vào này khoảng 40 tuổi, toàn thân mặc những bộ quần áo cổ phục ngày xưa, có một mái tóc dài, trên đầu còn cài một cái trâm bằng bạc, có một đôi mắt nhưng lại nhìn như hình tam giác ngược, gò má cao, có môi trên dày nhưng môi dưới thì lại mỏng. Còn lời nói của người phụ nữ này quả thực là vô cùng độc đoán ác ý .
Lý Viên cảm thấy bối rối, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người phụ nữ đó lại đang dần dần tiến lại gần cô, nhìn thê tử ánh mắt ghét bỏ .
“Muốn trách thì cũng là trách ngươi, trách đứa nhỏ ở trong bụng ngươi không biết điều, sinh ra thứ rẻ rúng lỗ vốn. Ngươi nói thử xem, cái thứ như này lần sau không được phép sinh ra nữa, Lưu Gia của chúng ta cũng không thể bị tuyệt hậu, bị hủy hoại trong tay nhà ngươi được, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Sau khi Lý Viên nghệ được những lời này, cũng đã vô thức mà ngồi dậy, không màng đến những cơn đau đầu và sự đau nhức mà cơ thể truyền đến.
Tuy nhiên cơ thể thì không có sức lực, cố gắng vùng vẫy mãi nhưng vẫn không thể bật dậy.
Lưu Thị nhìn thấy ánh mắt lộ rõ vẻ mặt lo sợ sợ sệt của nàng, ngày lúc đó đã cảm thấy đắc ý, liền lên giọng nói: “Ta cũng không phải cái loại mẹ chồng độc ác, sống không khoan dung, ích kỷ, nên bây giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn.”
“Một là , ngươi hãy cầm lấy hưu thư rồi cút về nhà mẹ đẻ. Hai là ngươi hãy ở lại đây, nhưng mà sau này ngươi sẽ không phải con dâu của nhà Lưu gia ta nữa.”