Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi nãi nãi của Lý Quân, là Vương lão thái thái, nghe thấy điều này, sắc mặt bà tối sầm lại và chửi: “Khi phụ thân của ngươi còn sống, ta đã không muốn hắn cưới mẫu thân ngươi rồi. Nhìn xem, cưới một người nữ nhân xinh đẹp không rõ lai lịch như vậy thì có ích gì cơ chứ? Nàng ta suốt ngày yếu ớt như vậy, khóc lóc không làm được việc gì. Người nam nhân của nàng đã mất, mà nàng cũng không quan tâm đến con cái, nàng ta chỉ biết nằm trên giường khóc khóc khóc. Nhìn nàng ta xem, xem nàng ta đã dạy nữ nhi của mình những gì đấy? Khi tỷ tỷ ngươi còn là một đứa trẻ, nàng hoạt bát và dễ thương bao nhiêu, nhưng nàng ta lại không thể cho ta dạy dỗ con bé, cứ phải giữ nó ở bên cạnh và chiều chuộng nó cơ, bây giờ thì tốt rồi, nàng ta như thế nên dạy ra nữ nhi cũng là như thế. Đã gả cho người ta rồi, mà còn bị người ta bắt nạt cho, cũng không biết chạy về nhà nói cho người nhà một tiếng…”
Vương lão thái thái càng nói càng tức giận, lập tức đập đũa xuống bàn, làm bà mất cả hứng ăn.
Bà không bao giờ tưởng tượng rằng đứa con trai ưu tú của mình lại đón một người nữ nhân không quen biết trên đường rồi quay lại và nhất quyết đòi cưới nàng ta.
Kết quả là một người nữ nhân không rõ ràng này rất yếu đuối.
Nàng ta thì tốt rồi, nàng ta đã chết sau khi nằm trên giường mấy năm, chỉ để lại một đôi trai gái đáng thương.
Trước khi gia đình họ bị chia cắt, những thứ nhà bà đưa cho họ tuy không nhiều nhưng cũng không quá ít.
Nếu nàng ta đủ mạnh mẽ, không nằm trên giường khóc đến liệt người thì đã có thể sống một cuộc sống hạnh phúc ấm no cùng đôi trai gái này.
Nhưng nàng ta lại đắm chìm trong quá khứ, cuối cùng quá buồn bã, tổn thương lá lách và phổi, cần được chăm sóc, nghe nói có khi phải uống thuốc bổ, còn phải dùng viên nhân sâm nào đó để bổ gan nữa kìa?
Tiền chữa bệnh, thuốc thang như hố sâu không đáy, dù muốn giúp cũng chẳng làm được gì.
Cái căn bệnh kia của nàng ta đã quấn lấy nàng ta trong mấy năm trời.
Mỗi người đều có một gia đình lớn phải nuôi, tiền bạc cũng không phải gió thổi mạnh đến là có, huống chi là tiêu cho một người nữ nhân không đủ khả năng chi trả.
Những năm gần đây, họ chỉ có thể tàn nhẫn, coi bọn họ như những người vô hình, không tồn tại trong nhà mình.
Bằng không, cho dù có bán hết đồ đạc cũng không có cách nào giúp lấp cái hố ấy.
Sau khi chia cắt nhà, Lý Quân không tới cửa, cho nên bọn họ chỉ coi như đứa cháu trai này không tồn tại...
Lý lão đầu hiển nhiên không muốn nghe lời phàn nàn của lão bà mình: “Người đều đã đi rồi, sao lại nói chuyện này ra nữa?”