Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Viên nương, chúng ta đều biết ý của ngươi, chỉ là chúng ta dù sao đều là người ngoài, không thể trực tiếp làm chủ cho ngươi, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta ra ngoài xem có gì thích hợp để ngươi ăn không, ta sẽ chuẩn bị một ít mang tới. Ta đã phái người đi mời đại phu rồi, lát nữa ta sẽ đưa đại phu đến xem cho ngươi.”
Nói xong, bà ta nhìn về phía phụ nhân mà mình đã cố ý giữ lại ở đây, nói: “Trụ Tử nương, hôm nay không cần vội, ở lại chăm sóc Viên nương đi. Nếu có chuyện gì cần thì ngươi hãy giúp nàng một chút. Ta sẽ ra ngoài tìm xem có gì thích hợp cho nàng ăn không.”
“Dạ, thẩm, ở đây có ta rồi, người đừng lo lắng.”
Trong lúc Hoàng thị đang dặn dò Trị Tử nương thì Vương Xán đã nắm tay Nhị Nha đi đến cửa bếp.
Khi thấy rõ chiếc ổ khóa đã bị phá hủy nhưng vẫn còn treo lơ lửng, mắt nàng ta chợt lóe lên.
Có lẽ tình hình không tệ như nàng ta nghĩ. Tình huống của Lý Viên không phải là điều mọi người thấy bây giờ.
Vừa rồi nàng ta đi cùng mọi người, khóa cửa phải rất lâu mới mở ra được. Về phần cánh cửa, dường như không cần nỗ lực nhiều.
Nghĩ đến đây, nàng ta vô thức buông tay Nhị Nha ra, bước nhanh vào kho chứa củi, lấy ra một cái rìu và giả vờ phá ổ khóa.
Những người lần lượt ra khỏi phòng cũng không giải tán nhanh như vậy, nhìn thấy tư thế của nàng ta, tuy không tiến tới nhìn nhưng cũng không đi xa, ngược lại đứng đó hỏi: “Xán nương, nhà bếp này cũng bị khóa phải không?”
Vương Xán quay lại nhìn người nói, gật đầu: “Ừm!”
Suy nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Người như Lưu thẩm, ai dám gả đến chứ? Không nói đến chuyện đói chết tức phụ, chỉ việc bà ta treo khóa ở những chỗ như thế này, cũng không phải ai cũng như vậy. Tối nay về, ta sẽ nói chuyện với di của ta thật rõ ràng, cái nhà họ Lưu này, ta sẽ không bao giờ gả vào. Viên nương tẩu tử tốt như vậy, lại phải chịu thế này, tính ta không tốt lắm, đôi khi ta còn nổi giận. Nếu thực sự phải gả vào, ta sợ là không thể sống được một tháng.”
Đối với những người còn chưa rời đi, nghe những gì nàng ta nói và nghĩ về Lý Viên, dường như cũng hiểu được sự phản kháng của Vương Xán.
Nếu là họ, họ sẽ không vui khi được làm tức phụ của Lưu thị.
Lưu gia giàu có, Lưu Đông Sinh có thể kiếm tiền, nhưng mấu chốt là trước tiên phải có giữ mạng mới được.
Vương Xán nói xong lời này, nàng ta cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, vào phòng bếp liền nhìn thấy tủ đựng đồ ăn trong ký ức của mình đã bị mở ra. Nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, giả vờ dùng dùng rìu chặt theo dấu vết đó vài cái.
Chờ Hoàng thị bước vào, nàng ta quay lại nhìn bà ấy rồi chỉ vào tủ hỏi: “Hoàng đại nương, trong tủ này chỉ có một ít gạo, bột mì, dầu và muối thôi, một quả trứng cũng không có. Viên nương tẩu tử bây giờ rất yếu, người nghĩ chúng ta nên làm thế nào đây?”