Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng

Chương 19: Chương 19: Ta quả thật là một đứa trẻ lanh lợi (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nàng ta không biết nói những lời này lúc này có tác dụng gì nhưng có thể châm thêm một chút lửa thì cũng được.

Kiếp trước, nàng ta vẫn chưa tính sổ với bà lão Lưu và Lưu Đông Sinh.

Bây giờ nàng ta chưa kết hôn, cũng không có tư cách nói gì nhưng điều đó không cản trở nàng ta giúp Lý Viên tăng thêm cơ hội rời khỏi nhà họ Lưu.

Đúng vậy, chỉ cần Lý Viên muốn rời đi, lần này có lẽ là cơ hội tốt.

Sau khi rời đi, nếu có thể mang theo hai chị em Đại Nha và Nhị Nha, sau này nàng ta cũng sẽ hết sức giúp đỡ nàng.

Kiếp trước, Lý Viên có lẽ đã bị chết đói, chỉ là những người khác đều không biết.

Nghĩ lại, nàng ta đều cảm thấy rùng mình, chẳng trách Lưu Đông Sinh tâm địa độc ác như vậy, hóa ra đều học mẫu thân hắn ta...

Trong nhà Lưu, Lý Viên đã mở cửa cho Nhị Nha vào trước, sau đó nàng tự mình lắp lại cái khóa mà nàng đã phá hủy trước đó, tạo ra ấn tượng rằng cái khóa này là hoạt động tốt khi ai đó nhìn lướt qua.

Sau đó, nàng trèo từ cửa sổ vào nhà, lau sạch dấu vết sau đó lại cắn nát ngón tay, chà xát vào khóe miệng của Nhị Nha.

Khi nàng làm xong tất cả những điều này, nàng để Nhị Nha tự chơi, còn bản thân thì nằm trên giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tuy nhiên, cơ thể của nguyên chủ vẫn quá yếu, chỉ trong chốc lát, nàng lại ngủ thiếp đi, ngay cả tiếng ồn ào bên ngoài cũng không thể đánh thức nàng.

Khi Đại Nha dẫn theo người đến bẻ hai ổ khóa và bước vào, cảnh tượng mà họ nhìn thấy là Nhị Nha đang ngồi cạnh Lý Viên một cách đáng thương với vết máu khô trên khóe miệng.

“Tỷ tỷ, đói quá!”

Giọng nói của Nhị Nha rất nhỏ, lọt vào tai những người đi theo đều nghe như đứa trẻ này đã bị đói đến mức không còn sức để nói nữa.

Vết máu trên khóe miệng nhóc ấy có thể là do lúc Lý Viên tỉnh dậy giữa chừng và đứa trẻ lại kêu đói, nhưng nàng không thể nào đứng dậy nên đành phải cắn nát ngón tay mình để cho nhóc ấy uống máu...

Đại Nha chạy nhanh đến ôm chặt lấy Nhị Nha, nhưng ánh mắt lại nhìn người đang nằm ở trên giường không hiểu vì lý do gì mà không mở mắt nữa.

“Mẫu thân!”

Giọng nói của nhóc ấy run lên, muốn xác nhận xem mẫu thân mình còn sống hay không, nhưng lại sợ không dám.

Hoàng thị ở một bên nhìn thấy tình huống này, lập tức chen tới bên giường, nâng tay Lý Viên lên, thấy quả nhiên đã bị cắn nát, sau đó cẩn thận đưa tay qua mũi nàng để dò xét hơi thở.

Khi nhận ra vẫn còn một hơi thở nhẹ, toàn thân Hoàng thị đều cảm thấy nhẹ nhõm.

“Vẫn còn thở. Mau lên, mời đại phu!”

May thay, vẫn chưa có ai thiệt mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.