Trâu Tướng Quân ôm ghì lấy Ngụy Nhất, lần này thì anh
không thể kiềm chế nổi dù chỉ là nửa giây, bàn tay không biết xấu hổ cứ lướt
lên lướt xuống trên người Ngụy Nhất. Ngụy Nhất cao giọng kêu lên một tiếng, bực
bội vì anh tùy tiện cợt nhả với mình, dốc túi đánh ván bạc cuối cùng, cắn một
miếng thật đau lên vai Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đau quá, buông cô ra,
Ngụy Nhất thừa cơ vội vàng chui ra khỏi túi ngủ, định bỏ chạy, Trâu Tướng Quân
đã kịp phản ứng lại, nhào tới túm chặt lấy cổ chân cô. Cả hai cùng ngã nhào lên
chiếc túi ngủ mềm mại, theo đà lăn một vòng, sợi dây buộc của lều vải không
chịu nổi sức đè nặng của hai người khiến cho chiếc lều đổ sập xuống, bó gọn hai
người bên trong.
Nửa đêm khuya khoắt, An Dương và Hoa Dung bị kéo tới
giúp dựng lại lều. Hai người bị đánh thức khi đang ngon giấc nên rất không vui,
Hoa Dung làu bàu hỏi: “Tại sao không gọi Vĩ tới giúp?”.
Trâu Tướng Quân nắm tay lại, thần thái tự nhiên nói:
“Cậu ấy mệt rồi”.
Ngụy Nhất đang được bao bọc trong chiếc áo khoác của
Trâu Tướng Quân, ngồi trên một phiến đá, tinh thần rệu rã, nghe được câu nói
của Trâu Tướng Quân, cô “Hừ” một tiếng đầy khinh bỉ, quay mặt không thèm nhìn
anh.
An Dương cười hì hì, lắc đầu: “Lều cũng bị đánh sập,
tặc tặc, từ trước tới giờ chưa có trận nào cuồng nhiệt như vậy đấy!”.
Ngụy Nhất càng vùi sâu khuôn mặt xuống giữa hai đầu
gối, không dám ngẩng đầu lên.
Nhu cầu chiếm hữu của Trâu Tướng Quân rất mạnh, thấy
người khác reo rắc tư tưởng mờ ám lên người Ngụy Nhất, nét mặt anh lộ rõ vẻ
không vui: “Dựng xong thì mau cút đi!”.
Ầm ĩ như vậy rồi cũng chẳng còn hứng thú với những
chuyện phong nguyệt nữa, Ngụy Nhất vẫn cẩn thận đề phòng, Trâu Tướng Quân chỉ
lạnh lùng buông tiếng: “Ngủ thôi”, rồi sau đó không nói gì nữa.
Nửa đầu của đêm khuya thoải mái lăn lộn trong chốn
hồng trần, nửa cuối lại chìm vào giấc mộng bình yên.
An Dương và Hoa Dung lại không thể ngủ tiếp được, còn
chưa tới bốn giờ sáng đã khua kẻng ầm ũ bên ngoài lều: “Dậy thôi, dậy thôi! Đi
gấp, đi gấp, tranh thủ lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc!”.
Ngụy Nhất bị đánh thức, mơ màng mở mắt ra, thấy mình
đang nằm gọn trong lòng Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân đã thức từ lâu, anh đnag nhìn Ngụy
Nhất với nét mặt tươi vui, nói “Em là người con gái có bộ mặt khi ngủ xấu nhất
anh từng gặp. Không nói tới chuyện nửa đêm khuya khoắt tự nguyện chui vào vòng
tay của người ta, lại còn đạp chăn, rên ư ử, giống y hệt một chú heo con!”.
Ngụy Nhất ban đầu còn xấu hổ, sau đó phản ứng lại, nổi giận: “Anh có nhất thiết
phải khoe khoang rằng anh đã ngủ cùng với rất nhiều cô gái không hả?”.
Trâu Tướng Quân làm ra vẻ không nghe thấy gì, tiếp tục
cười ma mị, cắn nhẹ vào tai cô, vừa tỉnh dậy, giọng nói vẫn mơ màng: “Sau này
sẽ gọi em là heo con! Đúng rồi, là Ngụy Tiểu Trưa!”.
Ngụy Nhất bực tức, quay mặt đi không thèm nhìn anh.
“Đó là trước khi quen biết em, sau khi quen em rồi,
anh quyết chí chung thủy với một mình em thôi”, đây là lần đầu tiên Trâu Tướng
Quân phải nhọc tâm giải thích vì suy nghĩ của một cô gái.
Ngụy Nhất vẫn không thèm đếm xỉa. Trâu Tướng Quân cũng
không buồn bực, sau khi nhanh chóng mặc quần áo vào anh cũng lại giúp Ngụy
Nhất.
Ngụy Nhất tức giận đẩy anh ra: “Em tự mặc được!”.
Trâu Tướng Quân trừng mắt lên, khẽ gằn giọng: “Còn gây
chuyện nữa, anh sẽ ăn thịt em ngay bây giờ đấy!”.
Cô gái họ Ngụy quả nhiên đã thấy sợ, đỏ bừng mặt,
ngoan ngoãn để anh cẩn thận giúp cô mặc quần áo. Trâu Tướng Quân chẳng qua cũng
chỉ dọa cô thôi, nếu thật sự cô không nghe, anh cũng chẳng còn cách nào khác,
vì bây giờ, bên ngoài kia một loạt cái tai đang dỏng lên nghe ngóng để chế giễu
kia kìa.
Trâu Tướng Quân cầm chiếc tất nhỏ nhắn của Ngụy Nhất
đặt lên lòng bàn tay so sánh một chút, khẽ cười nói: “Còn không thể làm găng
tay của anh được nữa! Sao chân em nhỏ như vậy?”, sau đó lại vụng về giúp cô đi
tất.
Ngụy Nhất nhìn những biểu hiện tỉ mỉ, hết lòng đó của
anh, ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng thì rất cảm động.
Ra khỏi lều, trời vẫn chưa sáng. May mà có mang theo
đèn pin, mỗi người được phát một cái, tiếp tục hành quân lên núi.
Nguyệt Nguyệt hai mắt ngái ngủ, ngáp dài, nói: “Trời
ạ, mới bốn giờ! Mọi người điên rồi hay sao? Dậy sớm thế chỉ để ngắm mặt trời
mọc, có đáng không hả?”.
Hoa Dung vặn vẹo cổ tay thở dài: “Nếu anh mà có một cơ
thể ngọc ngàn thơm tho trong vòng tay, anh cũng không dậy sớm như vậy đâu!”.
Nguyệt Nguyệt chống hai tay vào eo, lẩm bà lẩm bẩm,
luôn miệng nói rằng lâu không tập luyện, leo núi nhiều tới nỗi toàn thân đau
mỏi.
An Dương quay đầu lại, nở một nụ cười đầy khiêu khích:
“E rằng không phải là do leo núi đâu? Nhất định là do một loại vận động quá sức
nào khác…”
Ngụy Nhất thầm nghĩ, hóa ra tất cả mọi người đều nghe
thấy, nhưng chỉ có cô mới đích thân chạy tới nơi, cảm thấy xấu hổ, cô cúi đầu
bước nhanh vài bước. Trời tối đường trơn, do không cẩn thận nên cô bị trượt
chân một cái. Trâu Tướng Quân nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra đỡ, nhưng cũng
khiến Ngụy Nhất sợ tới nỗi toát mồ hôi lạnh. Trâu Tướng Quân nhân cơ hội đó nắm
chặt lấy tay của Ngụy Nhất, không chịu buông ra nữa.
Đường núi càng ngày càng khó đi, mấy cô gái bước đi
một cách khó nhọc tới nỗi mồ hôi nhỏ thành giọt, chốc chốc lại kêu lên thất
thanh. Trong rừng sâu bỗng có những ánh sáng chói mắt, lũ chim đang nghỉ trên
cành cây đều đồng loạt vỗ cánh bay xa.
Đám đàn ông luôn tự giác với nhiệm vụ phải chăm sóc
cho phái nữ.
Chiếc ba lô trên lưng chàng trai da mỏng thịt non Hoa
Dung đã nhẹ bớt đi phần nào, cũng không luôn miệng kêu mệt nữa.
Sau khi ngủ được một giấc, thể lực cũng coi như đã
được hồi phục, đi được đoạn đường, sau khi tỉnh ngủ, mọi người lại trở nên sôi
động hơn.
Trâu Tướng Quân vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không nói
gì, dắt tay Ngụy Nhất đi lên phía trước. Khuôn mặt nghiêm nghị, giống như một
vị tướng quân mặt lạnh tỉ mỉ, chú đáo. Chỉ mình Ngụy Nhất, từ việc ngón cái của
anh cứ không ngừng chuyển động trong lòng bàn tay mình, cô mới cảm nhận được
rằng trong lòng anh chàng này nhất định đang có ý tưởng mờ ám nào đó.
Sáu giờ sáng, cả đoàn đã leo lên tới đỉnh núi, mặt
trời quả nhiên còn chưa xuất hiện, chỉ có bầu trời mới snags lên một chút tạo
thành một dải trằng ngần.
Mọi người đều rất hứng khởi. Dùng hai tay khum lại
thành loa, ai nấy đều gắng hết sức hét vang.
Sau một hồi hưng phấn, Hoa Dung bỗng nhớ tới bài thơ
tối qua anh đã ngâm, quay lại hỏi Vĩ: “Bài thơ tối qua tớ làm, đã chép lại cho
tớ chưa hả?”.
Vĩ chớp chớp mắt nói, “Mọi người đều đã ngà ngà say,
còn ai nghi chép cái gì được nữa”. Hoa Dung vặn vẹo cổ tay than thở: “Đó là
tỉnh thế tuyệt cú¹, cậu
coi như đã làm một tội ác tày đình rồi!”.
Sau đó, hai người lại đuổi đánh lẫn nhau, giống như hai
đứa trẻ con vậy. Ngụy Nhất lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn bọn họ, nheo mắt mỉm
cười, gió núi thổi tới, khẽ hôn lên mái tóc, góp phần tô điểm cho hình ảnh của
cô thêm sống động.
Trâu Tướng Quân khẽ khàng bước tới bên cô, hỏi: “Mệt
không?”. Ngụy Nhất mỉm cười thân thiện, nói không mệt.
Nụ cười duyên dáng, mắt sáng răng trắng, không nhuốm
bụi hồng trần, đẹp đẽ như tiên đó lại khiến Trâu Tướng Quân ngây người ra một
hồi lâu.
Bầu trời ngày càng sáng rõ, phía xa tận nơi chân trời
kia như có một dải lụa đỏ tía xuất hiện.
Vĩ nói, mặt trời sắp mọc rồi! Mọi người không nô đùa
nữa, chăm chú quan sát kỳ quan đẹp nhất của tự nhiên.
Lớp mây thật mỏng, lúc này màn sương mù cũng dần thưa
hơn.
Khi mặt trời săp mọc, những đám mấy phía chân trời đỏ
rực lên một cách tráng lệ, mặt trời ban đầu mới chỉ thăm dò bằng cách ló lên
một đường cong màu đỏ rực, sau đó thế như chẻ tre, càng ngày càng lên cao. Chỉ
trong chớp mắt, một vòng tròn rực lửa chọc thủng tầng mây dày nhô lên. Trong
khoảnh khắc đó, rang màu tỏa ra bốn phía, khu rừng hoang dã trở nên tràn đầy
sức sống.
Đám người trẻ tuổi đó đều rất hân hoan, nắm tay nhau
xoay tròn, cảm thấy mọi mệt mỏi trong suốt quãng đường đều tan biến hết vì cảnh
sắc tươi đẹp này. Ngụy Nhất cũng rất xúc động, quên luôn cả hiềm khích trước
đây, lại chủ động níu lấy áo Trâu Tướng Quân, miệng cười tươi như hoa: “Đẹp
quá! Trâu Tướng Quân, anh nhìn đám mây kia kìa, đẹp quá!”. Tâm trạng hứng khởi
của cô cũng lây sang cả Trâu Tướng Quân. Anh lại nắm chặt lấy bàn tay cô, bật
cười thành tiếng.
Đại loại là ngay cả bản thân Ngụy Nhất cũng không phát
hiện ra rằng nỗi xúc động khi nhìn thấy kỳ quan thiên nhiên, người đầu tiên mà
cô muốn chia sẻ lại chính là tên oan gia Trâu Tướng Quân. Còn cả mùi hương bạc
hà thanh khiết trên cơ thể anh nữa, càng ngày càng trở nên dễ chịu.
Trên đỉnh núi có một vài ngôi biệt thự được xây dựng
làm nhà nghỉ, mọi người ở lại đó chơi vài hôm, cách xa sự ồn ào nơi đô thị, mọi
người cảm thấy thật thoải mái.
Sự hưng phấn vừa qua, mọi người bắt đầu thấy buồn
phiền vì sắp phải quay lại với chốn hồng trần. Đặc biệt là Nguyệt Nguyệt, trên
đường xuống núi cô luôn nắm chặt tay Vĩ bởi vì sợ rằng chỉ cần đặt chân về
thành phố, anh sẽ không phải là anh nữa, dù cô vẫn là cô. Nhưng anh là công tử
con nhà quyền quý, cô chỉ là một nữ sinh bình thường, sẽ không còn cơ hội gặp
gỡ nhau nữa.
Như Như khe khẽ hỏi Nguyệt Nguyệt: “Cậu cho anh ta rồi
ư?”.
Nguyệt Nguyệt vô cùng xấu hổ nhưng vẫn gật đầu không
chút do dự.
Như Như đau lòng: “Anh ta cưỡng ép cậu?”.
Nguyệt Nguyệt đáp: “Là tớ tự nguyện”.
Như Như kinh ngạc: “Cậu ngốc thật đấy! Đã biết rõ anh
ta và bọn mình không thể đi chung một con đường, vậy mà…!”.
Nguyệt Nguyệt đứng lặng, quay đầu nhìn lại ngọn núi
hùng vĩ ấy một lần cuối, đó là nơi cất giữ sự trong trắng của cô suốt hai mươi
năm qua. Cô mỉm cười, nét đẹp thê lương, quả thực không giống với dáng vẻ mà
một cô gái hai mươi mấy tuổi cần có: “Tớ quyết không hối hận”.
Ba chiếc siêu xe cũng không còn bắt mắt như ban đầu
nữa, đang mệt mỏi chờ đợi chủ nhân của nó.
Lao vào thành phố, tựa như đã cách một đời. Những thứ
xông thẳng vào mặt lại là khói bụi, tiếng huyên náo, hỗn loạn, dục vọng, thủ
đoạn, còn cả cả nỗi niềm bất đắc dĩ và sự tuyệt vọng
Sau kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, các sinh viên lại
quay trở về với giảng đường.
Ngụy Nhất đã thân mật với Trâu Tướng Quân hơn một
chút. Trâu Tướng Quân rất vui mừng, dẫn cô đi ăn tối xong rồi lái xe đưa cô về
trường.
Ngụy Nhất chê chiếc Posche của Trâu Tướng Quân quá
nhức mắt, nhất định không chịu để anh lái xe vào trong trường, đến đoạn đường
còn cách cổng trường tới năm mươi mét, cô đã đòi xuống xe, nở một nụ cười rạng
rõ vẫy tay chào tạm biệt.
Trâu Tướng Quân bịn rịn không nỡ rời xa cô, cũng xuống
xe chạy theo, nói: “Ngụy Tiểu Trư lại đây, hôn anh một cái nào!”.
Ngụy Nhất oán trách một tiếng “Lưu manh”. Cô chạy đi
với vẻ e thẹn đong đầy trong ánh mắt. Trâu Tướng Quân dặn với theo: “Về thẳng
kí túc xá trước! Đừng có đi lung tung đấy!”, sau đó anh cứ nhìn theo bóng dáng
nhỏ bé đó mãi, rất lâu, mãi tới khi còi xe của những chiếc xe phía sau kêu lên
inh ỏi.
Ngụy Nhất cắm đầu chạy một mạch về ký túc xá, quay đầu
nhìn lại, thấy tên lưu manh đó không đuổi theo, cô đắc ý khẽ ngẩng đầu, chậm
rãi bước lên lầu.
Một cơ thể cao lớn đứng chắn ngay trước mặt cô, Ngụy
Nhất giật nảy mình, định thần nhìn kĩ lại, người đó chính là Cát Thừa Hựu.
Năm ngày không gặp, cậu ấy gầy đi nhiều. Cằm lởm chởm
vài sợ râu, đôi mắt cũng chằng chịt những tia máu đỏ, đâu còn giống với hình
ảnh của một thanh niên đầy tự tin trước đây nữa.
“Cuối cùng cậu cùng về rồi”, Cát Thừa Hựu tiến lại gần
Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất có chút ngạc nhiên, hỏi: “Đã xảu ra chuyện
gì vậy?”.
Cát Thừa Hựu không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô.
Ngụy Nhất lại hỏi: “Muộn thế này rồi, cậu ở đây làm gì
vậy?”
Cát Thừa Hựu yên lặng hồi lâu, hình như đang suy nghĩ
điều gì đó, rồi nói: “Đợi cậu”.
Ngụy Nhất lại càng mông lung khó hiểu: “Có chuyện gì
sao?”.
Hôm nay là ngày cao điểm trở về trường học của các
sinh viên, mọi người ra ra vào vào đều đưa mắt nhìn hai người bọn họ. Cát Thừa
Hựu đột nhiên kéo tay Ngụy Nhất: “Có thể đi đâu đó nói chuyện được không?”.
Ngụy Nhất nghĩ một lát rồi bước theo sau. Vừa đi cô
vừa thúc giục: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói đi chứ!”.
Cát Thừa Hựu kéo Ngụy Nhất tới một gốc cây, cô không
nhìn rõ nét mặt biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ấy, chỉ có thể nhìn thấy đôi
mắt sáng long lanh trong đêm tối. Cậu ấy trầm ngâm hồi lâu rồi mới hỏi: “Người
đàn ông đó… đúng là vị hôn phu của cậu ư?”
Ngụy Nhất không ngờ cậu ấy lại hỏi về Trâu Tướng Quân,
khẽ nói: “Ừm”.
Thần sắc của Cát Thừa Hựu rất đau buồn: “Mấy ngày vừa
rồi, mình tớ chạy ở sân vận động, rồi lại một mình tới căng tin, tớ đã nhận ra
nhất nhiều điều. Nhất Nhất, cậu sẽ kết hôn với anh ta sao?”
Thực ra, câu hỏi này đã được định đoạt rồi, Ngụy Nhất
chưa hề chuyên tâm suy nghĩ về nó, bây giờ đột nhiên bị Cát Thừa Hựu hỏi, cô
sững người lại, không biết phải trả lời thế nào.
Cát Thừa Hựu nhìn thấy một tia sáng le lói, dũng cảm
bước tới nắm lấy hai vai của Ngụy Nhất, hét lên đầy kích động: “Có phải là cậu
có nỗi khổ tâm nào không? Người đàn ông đó, thoáng nhìn qua là đã biết ngay
không phải cùng độ tuổi với bọn mình rồi”. Trâu Tướng Quân lớn hơn Cát Thừa Hựu
mười tổi, mà mấy thanh niên mới lớn vẫn trong độ tuổi hai mươi khi nhìn thấy
những người đàn ông ba mươi tuổi đều có thành kiến. Bỗng một ý nghĩ lóe lên
trong đầu cậu, “Liệu có phải thằng cha già đó bắt ép cậu?”.
Phải rất lâu sau Ngụy Nhất mới kịp phản ứng lại, nghĩ
ra “thằng cha già” mà Cát Thừa Hựu nhắc tới chính là Trâu Tướng Quân, cô thành
thật nói: “Anh ấy không ép tôi. Anh ấy… anh ấy cũng không già!”.
Cát Thừa Hựu vừa có được một tia hy vọng, lại lập tức
rơi vào vực thằm, gần như sụp đổ: “Cậu có thích anh ta không?”.
Ngụy Nhất lại càng chưa từng nghĩ tới những điều này
và cũng không dám nghĩ, cô vốn cho rằng trái tim mình đã thuộc về Tô Thích
nhưng chưa từng nghĩ xem sau khi Tô Thích đi rồi, trái tim cô có thể thu về một
cách nguyên vẹn rồi đem tặng cho người đàn ông khác hay không. Một việc như
vậy, cô không thể làm được.
Cát Thừa Hựu thấy Ngụy Nhất quả nhiên đang phân vân,
có chút xúc động, kéo mạnh Ngụy Nhất vào lòng, luôn miệng nói: “Nhất Nhất, Nhất
Nhất! Tớ thích cậu@ Tớ vẫn luôn thích cậu!”.
Ngụy Nhất vô cùng kinh ngạc, gắng sức đẩy cậu ra ra,
hai mắt trợn tròn, lắc đầu nguây nguẩy: “Không được… Xin lỗi…. Tớ chỉ coi cậu
là bạn! Cậu đừng như vậy!”.
“Tớ cũng không muốn thế! Nhất Nhất! Nhưng tớ không thể
điều khiển được bản thân mình! Tớ nhớ cậu! Cứ nghĩ đến việc cậu đang ở bên anh
ta, tớ lại rất đau khổ! Tớ thích cậu Nhất Nhất! Hãy ở bên tớ và rời xa anh ra,
được không? Chúng ta cùng đối diện với chuyện đó. Tớ sẽ đối tốt với cậu, sẽ yêu
thương cậu. Cậu muốn tớ làm cái gì cũng được!”
Ngụy Nhất cứ bước lùi về phía sau, cô chưa từng nhìn
thấy Cát Thừa Hựu thất thế như vậy, liền lắc đầu một cách sợ hãi và lo lắng.
Cát Thừa Hựu bất chấp tất cả, tiến lên nắm lấy tay của
Ngụy Nhất, chỉ muốn nói ra hết những lời đã cất giấu trong lòng từ lâu: “Thật
đấy, ngay từ ngày đầu tiên tớ đã thích cậu rồi, chỉ vì tớ quá kiêu ngạo, tớ
muốn đợi cậu chủ động thích tớ, làm quen với tớ! Thực ra bản thân tớ cũng không
biết mình đã thích cậu nhiều như thế, cho tới khi vị hôn phu kỳ lạ đó xuất
hiện…. Mấy ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm này dường như đã dài bằng cả một
năm! Không gặp cậu tớ mới biết mình đã thích cậy nhiều như thế nào. Thậm chí đó
chính là tình yêu, tớ yêu cậu Nhất Nhất! Tớ lớn như thế này rồi mà vẫn chưa hề
nghiêm túc trong tình yêu, vì vậy không biết quý trọng nó. Nhưng tớ tin bây giờ
vẫn chưa muộn, tớ sẽ không bỏ lỡ cơ hội với cậu! Tớ thật sự rất yêu cậu, mấy
ngày vừa rồi cậu không ở trường, tớ đã suy nghĩ rất kỹ, thật đấy Nhất Nhất!”.
“Cậu đừng như vậy mà! Buông tớ ra đi!”, Ngụy Nhất giãy
giụa.
Cát Thừa Hựu không thể khống chế nổi cảm xúc, bạo gan
xông tới hôn cô, Ngụy Nhất hết quay sang trái lại quay sang phải để né tránh,
trong lúc cuống quýt cô giơ tay tát “bốp” một cái, âm thanh vang lên trên má
của Cát Thừa Hựu. Cả hai cùng sững sờ.
Ngụy Nhất như chim sợ cành cong, cứ bước lùi về phia
sau, luôn miệng lẩm bẩm: “Xin lỗi… tớ… tớ không cố ý…”.
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Cát Thừa Hựu bị
một cái bạt tai như vậy, rất lâu sau cậu mới có thể bình tâm lại. Sau đó vẫn
không cam tâm, đau khổ nói: “Nhất Nhất, cậu sẽ không lấy anh ta, đúng không?”.
“Xin lỗi, bản thiếu gia đã khiến cậu khó có thể toại
nguyện được”. Lúc bấy giờ một người đàn ông bước ra từ phía đối diện với bóng cây,
dáng người hiên ngang, mắt sáng mày ngài, giọng nói thờ ơ lạnh nhạt.
_______________________
¹Tỉnh
thế tuyệt cú(絕句中) nghĩa là những câu thơ
răn đời