Thanh quản của Trâu Tướng Quân không tốt, mặc dù không
hát được nhưng lại biết chơi một vài nhạc cụ. Anh cũng biết thổi kèn saxophone
hơn mười năm nhưng sau đó lại bỏ. Kèn harmonica chỉ là một trong số những loại
nhạc cụ anh biết chơi, thuận tiện khi mang theo, trước khi đi tiện tay nhét vào
ba lô thôi.
Ban đầu, mọi người vô cùng hào hứng với thứ nhạc cụ
duy nhất đó, thi nhau chọn bài để Trâu Tướng Quân thổi thụ họa. Những bài hát
đang thịnh hành, nếu dùng kèn harmonica để thổi xem ra có vẻ không hợp lắm,
chẳng ra cái gì cả, người chọn bài hát lại không hiểu rõ, chỉ biết rằng trình
độ của người thổi kèn quá bình thường. Âm thanh của loại kèn này lành lạnh mà
ngân dài trong màn đêm tối đen giữa núi rừng, chỉ một lát sau, mọi người đều
cảm thấy thật ngao ngán, men rượu ngấm sâu, ai nấy đều buồn ngủ, người nọ dựa
vào người kia tìm chỗ để ngủ.
Vĩ nói mệt rồi, đi ngủ thôi. Sau đó rất tự nhiên gọi
Nguyệt Nguyệt đi theo.
Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng một hồi, không phản ứng gì.
Sau khi chịu thua Trâu Tướng Quân, giây phút lo sợ duy
nhất của Ngụy Nhất cuối cùng cũng đã tới. Khẽ liếc trộm về phía Trâu Tướng Quân
một cái, thấy anh vẫn ngồi yên nhìn cây kèn, không nhúc nhích, nên nghĩ anh đã
quên việc đó rồi. Trong lòng lại nhủ, Nguyệt Nguyệt giống cô, cũng không thích
thú với sự bám đuôi của cánh đàn ông, vậy là làm ra vẻ thông minh, giải vây
giúp Nguyệt Nguyệt nói: “Nguyệt Nguyệt, tớ và cậu ngủ chung nhé!”.
Nào ngờ Nguyệt Nguyệt liếc nhìn cô một cái, mang theo
bao nỗi phiền muộn và oán trách. Đám người như Vĩ, từ nhỏ đã lớn lên cùng những
chuyện phong nguyệt rồi, sao lại không đoán được ý tứ của phụ nữ, anh quả quyết
đứng dậy, không nói câu nào, kéo tay Nguyệt Nguyệt đi khỏi đó. Ngụy Nhất ngạc
nhiên thất sắc, chạy tới cầu cứu Trâu Tướng Quân: “Bạn anh lừa gạt bạn của em
đi mất rồi! Anh mau đi cứu cô ấy đi!”.
Trâu Tướng Quân không hề động đậy, khẽ cười, nói: “Tốt
nhất là em hãy tự cứu bản thân mình trước đi”.
Lời nói làm thức tỉnh người trong mộng, Ngụy Nhất vội
tìm cách tự bảo vệ mình, vậy là cô liền quay sang nói với Như Như và Đình Đình:
“Tớ ngủ cùng các cậu nhé!”.
Đình Đình ngáp dài một cái, đôi mắt ngái ngủ mơ màng
nòi: “Không được, cõi mộng đó của cậu, bọn tớ không dám lấy lòng!”. Sau đó cô
phủi phủi quần, cùng Như Như chui tọt vào trong lều chống muỗi.
Tổng cộng có bốn chiếc lều, đã mất đi hai cái.
Ngụy Nhất liếc về phía hai người còn lại, một là Hoa
Dung, một là An Dương. Trâu Tướng Quân nhìn theo ánh mắt cô, uể oải mở miệng:
“Em quyết định ngủ cùng hai người bọn họ sao?”.
Hai chàng trai kia nghe thấy vậy, mắt sáng bừng, lè
lưỡi liếm quanh miệng, nói: “Nhất Nhất, nếu không có chỗ nào để ngủ thì chịu
khó chen chúc vào đây với bọn anh, bọn anh không thấy phiền đâu”.
Ngụy Nhất trợn tròn hai mắt, lắc đầu nguây nguẩy.
Đôi mắt sáng của Trâu Tướng Quân khẽ trợn lên, nói:
“Cút”. Hai người đó khoác vai nhau rời đi, còn không quên tương cười nói với
theo: “Cút đây! Cút đây! Không làm phiền hai bạn đánh dã chiến nữa”.
Giữa trời đất bao la, khi chỉ còn lại anh và cô, ánh
mắt của Trâu Tướng Quân bấy giờ mới trở nên dịu dàng, anh nhìn Nhụy Nhất, giống
y như đầm nước màu xanh biếc ở lưng chừng núi lúc chiều tà. Ngụy Nhất nhủ thầm,
bầu trời không khí quá mờ ám, cần phải tìm một chủ đề gì đó để nói chuyện, biết
đâu nói chuyện nhiều, mệt quá sẽ ngủ luôn, ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Ngụy Nhất liếm liếm đôi môi đang khô cứng, nói; “À… ờ…
đã khuya rồi, anh còn muốn đi đâu để đánh dã chiến nữa, anh có mang theo súng
không?”.
Trâu Tướng Quân không nhịn được, buột miệng thốt lên
một câu: “Vẫn mang theo đấy thôi”. (Loại dúng này, với những người khác nhau
thì sẽ có những nhận xét khác nhau)
Trong lòng anh cảm thấy rạo rực, liền ghé sát lại dựa
vào Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất đang muốn né tránh ra chỗ khác thì giọng nói
trầm ấm của Trâu Tướng Quân vang lên; “Không được động đấy!”.
Cô gái họ Ngụy cứng đơ hết cả người, không động đậy
nữa. Không đoán được Trâu Tướng Quân muốn làm gì, trong lòng thấy lo sợ. Ánh
trăng sáng vằng vặc, vài vì sao thưa thớt, gió núi se lạnh thổi tới khiến cô
nổi hết cả da gà. Ngọn lửa lúc mờ lúc tỏ, lè những chiếc lưỡi màu cam liếm vào
mấy thanh củi lớn.
Một tràng tiếng quần áo sột soạt, Ngụy Nhất hoảng sợ
tới nỗi co rúm cả người, nhưng sau đó lại cảm thấy toàn thân mình đang được bao
bọc trong lớp áo ấm áp mang mùi hương cơ thể của đàn ông.
“Anh mặc vào đi, em không lạnh!”, Ngụy Nhất thấy Trâu
Tướng Quân cởi áo khoác ra khoác lên người mình, còn anh lại chỉ mặc một chiếc
áo phông cộc tay nên thấy áy náy.
Trâu Tướng Quân không đáp lời, rút từ trong túi ra
chiếc kèn harmonica, tùy hứng thổi một khúc nhạc.
Đó là ca khúc Secret Love, ru dương mà rẫu rĩ, mang
đầy xúc cảm của người nước ngoài. Bài hát như một câu chuyện kể về mối tình
thầm yêu trộm nhớ, anh yêu cô, ái mộ cô, chỉ dám thầm yêu nhưng vô cùng vui vẻ.
Như có tâm sự, như có cô đơn, giống như ánh trăng mông lung, trong đó có những
bí mật mà chỉ bản thân mới biết được.
Ngụy Nhất lắng nghe rồi bị cuốn hút theo, cô không kìm
nén được nên quay sang nhìn anh một cách nghiêm túc từ một góc độ hoàn toàn
mới. Nếu không phải là lúc đầu, anh ta đã xâm hại tới mình, nếu không phải là
anh ta đã đối xử tàn ác với Tô Thích như vậy, nếu như đã quen thân với anh từ
rất lâu rồi… liệu có còn những buồn thương như bây giờ không. Còn cả việc phải
chung giường chung gối với Trâu Tướng Quân trong đêm nay nữa, không thể né
tránh được, phải ứng phó thế nào đây.
Ban ngày leo núi, Ngụy Nhất vốn rất mệt mỏi, nghe điệu
nhạc, ban đầu cô còn ngồi ngay ngắn nhưng chẳng mấy chốc đôi mắt đã lim dim,
cái đầu cũng trở nên nghiêng nghiêng ngả ngả.
Trong giây phút cơ thể bỗng chốc lơ lửng giữa không
trung, Ngụy Nhất đã hoàn toàn tỉnh táo, cô biết mình đang trong vòng tay của
Trâu Tướng Quân.
Anh bế bổng cô lên, sải từng bước lớn về phía lều.
Thấy mi mắt của Ngụy Nhất động đậy liên hồi, biết rõ là cô đã tỉnh, Trâu Tướng
Quân nở một nụ cười, đặt cô nằm ngay ngắn trên túi ngủ.
Trâu Tướng Quân ngắm nghía thật kỹ đôi mi của cô. Ngụy
Nhất đối diện với một ánh nhìn trực diện và mãnh liệt, dù đã nhắm mắt nhưng
cũng có thể cảm nhận được. Chỉ thấy như có kiến bò sau lưng và một cảm giác bất
an.
Bản tính trẻ con của Trâu Tướng Quân lại nổi lên, thầm
nghĩ, thử xem cô còn có thể chống cự được tới lúc nào. Anh cúi người xuống, đến
khi khoảng cách giữa mặt hai người chỉ bằng một tờ giấy, hơi thể nhẹ nhàng của
anh phả đều lên mặt cô nhưng không tiếp tục cúi sát xuống nữa. Đầu Ngụy Nhất
bỗng quay một cái thật nhanh, miệng rên ư ử, giống như đang chìm trong giấc
mộng. Cô quay người một cách điệu nghệ, mặc kệ Trâu Tướng Quân nhìn sau lưng
mình.
Trâu Tướng Quân cũng không buồn bực, đôi tay ấm áp của
anh không hề khách khí đặt lên eo Ngụy Nhất, khẽ vép một cái, Ngụy Nhất cảm
thấy cảm thấy buồn buồn liền nhảy dựng lên.
Hai người tròn xoe mắt nhìn nhau, một người trợn mắt
tức giận, một người treo nụ cười dửng dưng.
Ngụy Nhất đành chịu tha trước cặp đồng tử tinh anh của
Trâu Tướng Quân, buông vũ khí đầu hàng, “Ngủ đi, được không?”. Nói rồi, cô định
chui vào trong túi ngủ. Trâu Tướng Quân cũng không ngăn cản, chỉ hỏi một cách
rất quan tâm; “Không cởi áo lót ra sao? Phụ nữ mặc áo lót khi ngủ sẽ không tốt
đâu, dễ bị ung thư lắm đấy!”.
Ngụy Nhất bĩu môi, rầu rĩ nói: “Biết rồi”, nhưng vẫn
muốn để nguyên như vậy chui vào túi ngủ.
Bàn tay to lớn của Trâu Tướng Quân khẽ kéo một cái,
giữ chặt cô lại, một tay kia đưa ra phía sau lưng Ngụy Nhất, cách lớp áo ngoài,
dùng ngón tay trỏ và ngón cái khẽ gẩy một cái, giống như đang làm trò ảo thuật,
móc khóa chiếc áo lót của Ngụy Nhất đã được cởi ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngụy Nhất trở nên thất sắc, hai
tay đưa lên ôm lấy chiếc áo lót đã bị cởi ra một cách bất lực, chằm chằm nhìn
vào đôi bàn tay to lớn của Trâu tướng Quân, thầm nghĩ, bàn tay này rốt cuộc đã
cởi biết bao nhiêu áo lót của phụ nữ thì hành động mới điệu nghệ và thành thục
như vậy?
Nghĩ thế, cô cảm thấy hơi buồn, hất hàm, ngẩng khuôn
mặt nhỏ xinh lên nói: “Đừng có đem bàn tay bẩn thỉu đã sờ mó những người phụ nữ
khác của anh chạm vào người tôi!”.
Cứ tưởng mình lại làm anh ta tức giận nên Ngụy Nhất
cảm thấy vô cùng hối hận. Nhưng phản ứng của Trâu Tướng Quân lại khiến cô vô
cùng bất ngờ. Anh bật cười ha hả, cảnh tay dài vươn ra, kéo Ngụy Nhất vào lòng:
“Ghen rồi hả?”.
Ngụy Nhất cảm thấy những câu nói vừa rồi hàm chứa quá
nhiều điều mờ ám, cô cắn chặt môi, không nói gì nữa. Khuôn mặt của Trâu Tướng
Quân bỗng ghé sát xuống, “Đừng có suốt ngày cắn nó như thế! Anh sẽ đau lòng
đấy, muốn cắn thì hãy cắn anh đây này…”, giọng nói của anh bỗng trở nên nhẹ
nhàng, thì thầm đầy mê hoặc, phảng phất trong tai Ngụy Nhất, dịu dàng đến nỗi
khiến cô ngây người. Nhưng tâm hồn của Ngụy Nhất còn chưa kịp bay xa, lập tức
bị đôi môi của Trâu tướng Quân gọi quay lại cơ thể. Đôi môi hơi lạnh của anh
khẽ khàng lướt qua môi Ngụy Nhất, chỉ khẽ chạm nhẹ một chút mà cô đã căng thẳng
tới nỗi khẽ run rẩy.
Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất có chút phản ứng, nỗi
khát vọng trong lòng đã dồn nén quá lâu, trong chốc lát không thể kiềm chế nổi,
anh khẽ kêu lên một tiếng rồi đẩy Ngụy Nhất nằm dưới cơ thể mình, bắt đầu hôn
cô một cách cuồng nhiệt.
Ngụy Nhất bị hôn tới nỗi hoa mắt chóng mặt, dùng chút
lí trí còn lại gắng hết sức đẩy anh ra. Trâu Tướng Quân đau khổ rẫu rĩ ngẩng
đầu lên, lạc giọng hỏi; “Lại còn khúc mắc gì nữa!”.
Hai má Ngụy Nhất ửng hồng, đôi mắt ngân ngân nước,
chỉ chăm chú nhìn anh.
“Dù sao cũng là vợ anh rồi, em sợ gì chứ?”, Trâu Tướng
Quân bị đôi mắt đó khiến khiến anh vừa yêu thương vừa xót xa, cố gắng kiềm chế
dục vọng, kiên nhẫn giải thích.
“Nhưng…vẫn chưa kết hôn mà!”
“Lúc nào cũng có thể kết hôn. Chỉ cần em đồng ý”, Trâu
Tướng Quân hứa hẹn, dục xọng lại trào dâng, đôi môi khẽ khàng lướt trên khuôn
mặt cô.
Ngụy Nhất ôm chặt cơ thể, nhất quyết không chịu cởi
quần áo ra, “Không được, không được! Xin anh đấy, không được…”. Cuối cùng,
cuộc giằng co đã khiến nước mắt cô rơi lã chã.
“Đừng có suốt ngày như thế mà!”, Trâu Tướng Quân nói,
“Quả là còn kiên cường hơn cả tổ chức Đảng bí mật!”, nhưng anh cũng chẳng còn
cách nào khác để thuyết phục cô.
Có thể cũng vì đã thật sự mệt mỏi, anh lại kiềm chế
dục vọng đã bị dồn nén bấy lâu lại, giúp Ngụy Nhất đắp chăn ngay ngắn, lại lấy
áo khóc của mình đắp lên người cô, quay người ngủ thiếp đi.
Trâu Tướng Quân có thói quen khỏa thân khi ngủ dù đang
ngủ ở trong lều, anh cũng cởi hết, chỉ mặt mỗi chiếc quần trong.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng có một bàn tay bé nhỏ
dịu dàng mềm mại, lành lạnh, khẽ khẽ lay lay vào bả vai mình, một cảm giác thật
dễ chịu biết bao! Giống như có con côn trùng nhỏ đang ngọ nguậy trong tim vậy.
“Trâu Tướng Quân! Trâu Tướng Quân!”
“Hử?”, cơ thể Trâu Tướng Quân còn đang lưu luyến bàn
tay bé nhỏ kia khi đang nửa tỉnh nửa mơ đó, ậm ừ trả lời một tiếng.
“Anh nghe xem!”, ngữ khí của Ngụy Nhất có phần hoảng
loạn.
Trâu Tướng Quân lập tức tỉnh táo hơn, chăm chú lắng
nghe thật kỹ, trong núi có tiếng kêu khe khẽ của bầy muôn thú, ngoài ra còn có
tiếng khóc thút thít của con gái. Trâu Tướng Quân nghe thấy hơn run, thầm nghĩm
trong núi có ma nữ hay sao? Ngụy Nhất lại nói với một khuôn mặt đầy o lắng: “Đó
là giọng của Nguyệt Nguyệt”.
Trâu Tướng Quân nghe kỹ lại một lần nữa, đối phương
đang khe khẽ rên rẻ, kêu lên những tiếng nghe không rõ, đại loại như “Cứu với,
cứi với!”. Không gian trên núi thoáng đãng, chỉ một tiếng động khẽ cũng có thể
nghe thấy rõ, mà lều của Vĩ lại gần với lều của mình, việc nghe thấy những
tiếng động trong khuê phòng của họ cũng là điều đương nhiên.
Trong lòng cảm thấy thoái mái, anh lại muốn ngủ tiếp.
Ngụy Nhất dứt khoát ngồi dậy, nét mặt nghiêm túc:
“Nguyệt Nguyệt gặp nguy rồi! Cậu ấy đang kêu cứ! Chúng ta phải nhanh chóng tới
cứu cậu ấy!”.
Trâu Tướng Quân nói: “Đồ ngốc, muốn cứu, một mình em
đi mà cứu, anh còn phải ngủ”.
Ngụy Nhất kinh ngạc nhìn anh, nhủ thầm, ban nãy mình
còn có chút động lòng nữa chứ, anh ta vốn là một tên tiểu nhân, cả đời không
thay đổi được!
Vậy là cô hùng hổ mặc thêm quần áo vào, chạy nhanh ra
ngoài.
Vài giây sau, lại thấy cô chạy về, không nói lời nào,
chui tọt trong túi ngủ.
Trâu Tướng Quân hất hàm, nửa cười nửa không, hỏi: “Sao
thế? Bộ dạng trông như vừa gặp phải ma quỷ vậy. Đã nhìn thấy gì hả?”.
Khuôn mặt Ngụy Nhất đỏ tía nghĩ tới cảnh nam nữ ân ái
ban nãy. Lúc ấy Vĩ và Nguyệt Nguyệt cũng kinh ngạc, xấu hổ không kém gì mình.
Ngụy Nhất rầu rĩ nói: “Chúc ngủ ngon”.
Qua những chuyện xảy ra như vậy, máu nóng trong người
Trâu Tướng Quân lại trào dâng, làm sao có thể tiếp tục ngủ được nữa. Bàn tay to
lớn kéo chiếc túi ngủ của Ngụy Nhất ra rồi anh chui tọt vào trong đó, tiện tay
ôm chặt cô vào lòng.
Ngụy Nhất kinh ngạc thất sắc, kêu lên: “Anh… anh làm
gì vậy?”.
Trâu Tướng Quân hôn nhẹ lên đôi môi cô; “Suỵt… khẽ một
chút, em muốn để mấy cô bạn ngốc nghếch kia chạy tới cứu em hay sao hả?”. Ngụy
Nhất xấu hổ quá thành nổi cáu, gắng hết sức đẩy anh ra. Nhưng chiếc túi ngủ
giống như một sợi dây thít chặt lấy hai người trong một không gian chật hẹp,
Trâu Tướng Quân căn bản không cần dùng lực, Ngụy Nhất dù gắng hết sức để đẩy,
anh vẫn không hề nhúc nhích.
Nhớ nhung bao năm, hôm nay lại có thể ôm gọn trong
vòng tay cơ thể nõn nà thơm ngát của cô, Trâu Tướng Quân không cưỡng lại được,
anh hôn tới tấp lên mặt, lên môi cô, khẽ thì thào: “Em yêu, em yêu, cho anh
nhé, được không? Chồng em sắp phát bệnh vì kìm nén quá lâu rồi đây này! Để anh
kiểm tra thử xem công năng có hoàn thiện không nào!”.
Toàn tâm toàn ý của Ngụy Nhất chỉ nghĩ tới việc làm
thế nào để phản kháng lại, cô không kịp phản ứng với những câu cầu khiến tương
đối phức tạp như vậy, chỉ thút thít khóc: “Sao anh lại như vậy? Sao anh lại như
vậy?”.
Các cô gái trẻ thường không thể lý giải nổi nhu cầu về
phương diện này của cánh đàn ông.
“Anh sẽ cưới em mà! Chỉ cần em đồng ý, xuống núi chúng
ta sẽ kết hôn luôn! Trâu Tướng Quân anh xin thề!”. Bàn tay của Trâu Tướng Quân
bắt đầu không chịu để yên, luồn sâu vào bên trong thăm dò, giọng nói vốn bị
kiềm chế quá mức của anh trở nên hoàn toàn khản đặc, “Em yêu, ngoan nào, nghe
lời nhé, nếu không sẽ hơi đau đấy”.
Ngụy Nhất sao có thể ngoan ngoãn nghe theo, cô gắng
hết sức phản kháng lại.
Trâu Tướng Quân đành phải từ từ dỗ dành; “Được rồi,
được rồi, anh sẽ không làm gì em nữa, anh chỉ ôm em thôi, em đừng động đậy để
anh ôm em được không?”.
Ngụy Nhất nghĩ một lát, rơi nước mắt gật đầu.
Trâu Tướng Quân ôm lấy cơ thể mềm mại của Ngụy Nhất,
được khoảng hai phút, anh lại bắt đầu nịnh; “Em yêu, cởi quần áo ra được
không? Mặc quần áo như thế này khi ngủ sẽ không thoải mái”.
Ngụy Nhất không ngốc đến mức ấy, cô kiên quyết không
chịu cởi.
Trâu Tướng Quân liền dọa, gằn giọng nỏi: “Vậy thì anh
sẽ cưỡng đoạt em!”.
Ngụy Nhất lại nước mắt vòng quanh, ấm ức nói: “Cởi
đây… anh đã hứa là không đụng vào… anh thề đi…”.
“Anh chỉ ôm một chút thôi, anh rất khó chịu, em yêu,
anh đồng ý, nếu em không muốn thì anh sẽ không làm cái gì cả”, Trâu Tướng Quân
khẽ dỗ dành.
Ngụy Nhất mở rộng một chút khuy áo, khuy quần, Trâu
Tướng Quân đã hấp tấp giúp cô cởi hết. Không một mảnh vải che thân, hai người
ôm chặt lấy nhau, nếu không xảy ra vấn đề gì mới là có vấn đề. Ngụy Nhất còn
trẻ, cô đâu hiểu rằng, đàn ông là loại động vật biết cách vận dụng phương pháp
lùi một bước để tiến ba bước. Vài năm sau này, Ngụy Nhất liên tục nghe được
những câu nói của Trâu Tướng Quân đại loại như “Bọn mình ngủ chung một phòng,
anh sẽ không làm gì cả”, hoặc như “Anh chỉ ôm em, tuyệt đối không chạm vào em”,
hay “Anh chỉ ở bên ngoài tuyệt đối không vào trong”, và còn “Anh chỉ vào trong,
tuyệt đối không động đậy”… Những kế sách hoãn binh như vậy, Ngụy Nhất luôn nhẹ
dạ tin vào người đàn ông đầy mưu mô này, lần nào cô cũng bị mắc lừa, đợi đến
khi ý thức được điều đó thì cũng đá quá muộn rồi.