Trước Ngày Nắng Tan.

Chương 7: Chương 7




Buổi chiều hôm ấy, Tôi thấy bóng dáng cô đơn của một người con trai, cậu đi một mình , ngồi một mình, lặng lẽ nhìn những cánh lá mỏng rơi nhẹ làm bận lòng một cô gái....

***

Theo lịch học đầu năm của trường , buổi chiều học sinh mỗi lớp được nghỉ học để trồng cây đầu năm lớp trưởng Nhật Minh chăm chú quan sát mấy cây hoa chuẩn bị trồng.

_Nhìn gì vậy.(Nguyệt anh hỏi)

- Chất lượng hoa đầu năm sao mà kém quá.

- Trước sau gì cũng sống thôi, ông cứ lo con bò trắng răng(Nguyệt Anh)

-ô mà hôm nay bà cũng đi à, thấy bảo tết bận lắm mà

(Nhật minh )

_nay nhàn rỗi đến mức muốn bóp ông ra làm thí nghiệm luôn ấy.

_hơ.. bổn thiếu gia đây xin giữ mạng, sáng nay sao mặt bà căng thế (cậu tò mò)

_Xem ra nay ông rảnh rỗi đến thế này à có cần tôi cho về nhà ăn tết lại với bố không.

_Bà giết tôi đi còn hơn

Nhìn bản mặt nhăn nhó mếu mó của cậu ta Nguyệt Anh suýt cười mất, Minh sợ ba lắm, lúc còn nhỏ cậu toàn lấy cớ đến nhà Nguyệt Anh chơi , nhưng sau này cô sống riêng cậu lại ít đến , hai người họ là những đứa bạn sống theo kiểu tự hiểu nhau nên cậu ít làm ảnh hưởng cuộc sống của cô.

Cậu biết cô thích sống một mình , thích sự cô đơn đến kì lạ, nhưng bên ngoài Nguyệt Anh chưa từng tỏ ra yếu mềm , sống tùy tiện, thích thì làm không thích thì đố ai bắt ép cô làm ,cô sống riêng từ lúc 12 tuổi , khi ba của Nguyệt Anh đưa một người phụ nữ khác về nhà và một cô nhóc tầm 9 tuổi ,lúc đó Nguyệt Anh nhờ ông ngoại chống lưng, rút hết tài sản từ tay ba cô và ủy thác lại cho người cậu , em ruột của mẹ , chờ khi cô đủ 18 tuổi cô sẽ lấy lại.

Ba nguyệt Anh trước đây là một thương nhân nhỏ nhưng nổi tiếng là người thông minh và nhiệt tình trong công việc, sau này lấy mẹ cô, Nguyệt Anh được chào đời trong tình yêu thương của ba mẹ, ông bà nội ngoaị vẫn còn khỏe mạnh,sống trong tình yêu đó , được sự dạy bảo yêu thương cô ngày càng thông minh ngay từ lúc chưa đầy 2 tuổi , tính cách lại khá tinh ranh và phá phách, cô , khi cô lên 2 tuổi mẹ cô mất vì bị tai nạn máy bay khi đi công tác, cuộc sống của cô trầm lặng hơn nhưng không vì vậy mà cuộc sống của cô thay đổi.

Khi lên 5 tuổi cô được ông nội dạy cho cách chữa bệnh, ông nội cô là một bác sĩ đông y có tiếng, bà nội cũng vậy,cô học hỏi nhiều nhưng điều họ lo ngại là càng lớn cô học hỏi và đi sâu vào đông y dựa trên cách chỉ bảo của ông bà , nhưng 6 tuổi mà vẫn không chịu đi học chữ cái thì chẳng thuộc chữ nào, cả ngày cặm cụi bên dãy nhà của ông bà . Ba cô quyết định không cho sang đó nữa, nhốt cô trong ngôi nhà lớn , lạnh lẽo và chỉ có một mình, bắt cô học thuộc các chữ cái, rồi phải đi học trong trường mầm non.

Cứ như vậy cho đến lúc cô tròn 10 tuổi , mới lớp 3 thôi mà cô giáo đã gọi về cho ba bao nhiêu cuộc , nào là đánh bạn trong lớp, đổ sữa lên người bạn, không chịu học bài, không làm bài tập....

Dù chịu đòn đau từ ba nhưng cô không khóc cũng chưa từng van xin ông tha.

12 tuổi vào ngày sinh nhật, khi thấy ba dẫn một người phụ nữ và cô bé 10 tuổi về nhà bắt cô gọi bằng mẹ thì lúc đó cô đã biết cô phải làm gì. Thì ra ...nhưng lúc cô thấy buồn chán , ba nói ba đang bận công tác xa thì ra cái tính lạnh lùng của ba những hộp quà ba mua về đều ẩn dấu một tình yêu giả tạo . thì ra cô có ngịch ngợn , phá phách đến mấy thì lại làm cho ông ấy yêu thương đứa con kia hơn.

Hôm đó trời mưa tầm tã cô đã bỏ đi, không ai thấy cô ở đâu , Nguyệt Ánh ra mộ của mẹ ngồi khóc , khóc rất nhiều, và điều cô ý thức được là giữ lại yêu thương của mẹ trong ngôi nhà đó và tống cổ họ ra khỏi nhà, ông ngoại đã giúp cô làm được.

****

Lớp đã trồng xong 2 dãy hoa mọi người tuy rầy mệt nhưng họ thấy vui, có mỗi một người ngồi trên cây nãy giờ là cứ im thinh.

_ê Nguyệt Anh, bà xuống ngay đây, không chịu làm mà còn ngồi đó ngẩn ngơ cái gì.( Quỳnh than thở)

Nguyệt Anh nãy giờ cứ để ý Duy Anh cậu bạn ngồi ở ghế đá đeo chiếc tai nghe, không nhúc nhích gì,

- Đây chẳng phải người mà sáng nay Tuấn Anh đánh nhau sao.

Bóng dáng cậu cô độc lạ thường, cứ lặng như vậy, một mình cậu, sao cứ làm cho cô cảm thấy , Hình như con người mình cũng cô đơn như vậy, có lẽ không có một mình ta phải cô đơn , nhưng điều khiến mình trở nên mạnh mẽ là phải cố che dấu sự giả tạo đó bằng nụ cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.