Nguyệt Anh, một nhà thiết kế nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật.Cô đã từng mệnh danh là ''alice luôn đi trước mọi thời đại'' cô đã từng đạt giải trong các cuộc thi quốc tế . Nhưng điều kì lạ là cô rất ít khi lộ diện.
*Sân bay Tân Sơn Nhất ( Việt Nam)
Hôm nay các nhà báo đã có mặt đông đủ tại sân bay khi biết Alice Mosa lina sẽ về Việt Nam để dự bản hợp đồng của hai chi nhánh lớn mà Hàn quốc và Pháp đang đối đầu, trong chuyến đi lần này có các nhà thiết kế khác nhưng mỗi công ty chỉ được chọn hai người .
Máy bay vừa hạ cánh mọi người ồ ập chen vào hai bên chính giữa sân bay, các nhà thiết kế lần lượt bước xuống có 3 người bước xuống mọi người đều nhận ra người xuống đầu tiên là
Một nhà thiết kế nhật tên là Yomi 25 tuổi cô gái này ăn mặc rất tao nhã với bộ trang phục mang tính lịch sự với dáng người cao .
Người thứ hai là Tako nhà thiết kế nam rất nổi tiếng tại Nhật, anh khoảng 27 tuổi là người đã lập gia đình,
Người thứ ba là một cô gái tầm 23 tuổi là người pháp tên là Andgena ăn mặc mát mẻ trong bộ váy ngắn ôm sát cơ thể và một chiếc kính mát .
Sự khác biệt là như lịch thông báo là có bốn người cùng đến VN nhưng sao chỉ có ba người, họ đều biết người không có mặt kia là Mosa Lina cô gái luôn ẩn diện.
Những câu hỏi của các nhà báo họ đều tránh vì thứ nhất họ không hiểu rõ tiếng việt nam ,thứ hai vì chuyến bay bị hoãn lại hơn một tiếng khiến ai nấy mệt mỏi....
Trong khi những người kia đang bận trốn thoát thì phía cổng sân bay một cô gái nhỏ ăn mặc giản dị với chiếc áo phông ngắn , chân váy dài qua đầu gối, tóc đen xõa dài ngang mông , đôi giầy trắng làm nổi bật lên con người này không phải dạng tầm thường.
Dù bắt gặp rất nhiều ánh nhìn nhưng cô vẫn ung dung kéo vali và lên mội chiếc taxi nhanh nhẹn lên xe và biến mất khỏi sân bay.
Chiếc taxi dừng lại tại một ngôi nhà phía ngoại thành, cô xuống xe và kéo vali đi bước sải trên con đường lá xanh , đây là giữa tháng hai nên cây Mimosa vàng nở rộ giữa chốn ngoại thành.
Cũng đã gần bảy năm cô chưa trở lại đây nơi đây khiến cho cô vừa bị chìm đắm trong quá khứ có anh .
Kí ức năm ấy ngang nhiên theo bên cô dù 7 năm hay 10 năm thì giờ đây nó như vừa mới sảy ra vậy.Một đôi trai gái chàng trai nắm tay cô đi trên con đường đầy hoa,
-Nhóc nói xem cảnh đẹp thế này mà chỉ có hai chúng ta thì phải làm gì cho nó lãng mạng thêm.(Duy Anh hỏi nó với ánh mắt mong chờ điều gì đó phát ra trong cái miệng nhỏ bé này)
ngẫm một lúc nó nói :
_ lôi điện thoại ra chụp hình chứ còn gì nữa ( nó cười xảo trá)
-thật(cậu nhấn mạnh)
_thật.
thế là mỗi người một câu lùa nhau khắp đoạn đường hoa . đôi khi hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé , nó khiến người khác phải mong chờ . Đôi mắt ấy thật ấm áp ,khiến cho cô phải rung động khi bên anh...