Trước Ngày Nắng Tan.

Chương 2: Chương 2: giọng hát đó.




Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa trong khách sạn, lúc này cũng đã 5 giờ chiều cô chợt nhớ đến một điều mà mình phải làm trong ngày,

....

Cô gái trong cái bóng dáng nhỏ bé bước đi trên con đường vắng tay ôm một chậu hoa cẩm tú cầu tím nho nhỏ,

đi đến một bãi đất trống cô nhìn ra phía trước, nơi đó có cây bằng lăng rất lớn,gần cây bằng lăng có một ngôi mộ . Nguyệt Anh hít thở thật sâu và tiến lại gần,phiến đá nhỏ có khắc chữ''Trịnh Duy Anh, thọ 18 tuổi'' một nỗi buồn vây quanh cô ,Nguyệt Anh ngồi xuống, cô Gắng mỉm cười nhẹ và cười gượng nụ cười mờ nhạt bay theo giá đi theo sự chịu đựng đã bị tan biến sau khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh trước bia mộ.

_Em về rồi, chắc anh ở đây một mình cô đơn lắm....,anh biết không khi em sống một mình nó hụt hẫng lắm anh à...(lời nói như muốn òa ra mà khóc ,trái tim cô như tan vỡ tại đây ,nó thắt lại đau lắm)_sống xa anh chẳng dễ dàng chút nào,nó cứ trống trãi ..em nhớ anh , rất nhớ anh, dù em biết tìm kiếm anh cơ hội nhỏ bé lắm , Em đã từng hứa khi nào em tìm ra mọi chuyện khi đó em sẽ về gặp anh (giọt nước mắt không ngừng rơi xuống dù cô đã cố ngăn lại vậy mà vẫn cứ chảy) _em làm được rồi nhưng liệu khi sáng tỏ anh có về bên em không .....

Nước mắt cứ vậy rơi xuống tấm bia đó rồi vỡ tan khi cô bỗng không kìm nổi cảm xúc mà khóc òa lên .

_giờ anh sẽ không cô đơn nữa đâu , em sẽ đến thăm anh thường xuyên mà...

..........

Bóng dáng cô đi trên con đường phố biển về đêm nó huyền ảo và yên bình hơn hẳn so với ban ngày..buổi tối nó yên tĩnh để cho lòng người ta nhẹ nhõm bao nhiêu.

Tiếng nhạc du dương sâu lắng và trầm ấm phát ra từ một công viên gần đó bản nhạc có vẻ quen tai, cho đến khi tiếng nhạc ấy vang lên:

Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.

Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.

Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.

Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.

Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang.

Ngày không em quán vắng không vang tiếng đàn.

Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu nhớ em.

Em nơi chốn nào anh miên man nỗi nhớ không nguôi.

Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.

ĐK:

Vì nếu em cần một bờ vai êm.

Nếu em cần những phút bình yên.

Anh sẽ đến ngồi kề bên em.

Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.

Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.

Cho dù không làm em cười.

Anh sẽ đến để được khóc cùng em.

Vì nếu em cười nụ cười long lanh.

Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.

Anh sẽ đến như bao lần.

Để mình cùng tựa vào vai nhau

Giọng hát này như dấy từ trong trái tim thổn thức của cô,trước đây anh từng hát cho cô nghe , cái giọng hát êm dịu ấy nó sâu lắng khiến cô xúc động bất cứ khi nào.

Như vô thức cô chạy như bay đến cổng công viên và chợt:

Nguyệt Anh đã đụng phải ai đó, cái chạm này đã khiến cô bừng tỉnh. một bàn tay chìa ra đỡ cô đứng dậy, tự chống tay đứng lên không cần ai đỡ, cô phẩy tay ý nói với người kia không sao và nhanh chóng nhớ ra việc mình đang làm.

Nhưng muộn mất bài hát đã lỡ xong từ khi nào, người chủ nhiệm chương trình nói rằng anh ta chỉ là khách qua đường vào đăng kí.

Có một người nãy giờ cứ đứng trân trân tại đó ,cô gái này rất quen

Suy nghĩ một lúc anh kéo mũ xuống che đi mái tóc đỏ lấp gần nửa khuôn mặt và quay gót bước đi để lại nụ cười nửa miệng khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.