Buổi sáng những cơn gió mùa xuân còn dư lại mùi se lạnh của mùa,Nguyệt anh thức dậy sớm hơn so với ngày thường , cũng vì múi giờ và thời tiết ở đây vẫn chưa hợp với cơ thể.
Vì mới về nên vẫn chưa phải đến công ty, Chọn một bộ ren màu hồng phấn kết hợp với đôi giầy cao gót khiến con người này càng thuần khiết hơn,mái tóc dài buông xõa để lộ khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi nhỏ xinh khiến cho người ta phải rung động.
....
Ra cổng khách sạn đã thu nhận biết bao nhiêu ánh mắt,nhưng cô gái này vẫn thẩm nhiên như không biết, cô đón vội một chiếc taxi ,theo địa chỉ cô đến một ngôi nhà hoa, men theo lối đi cô đã đứng trước cổng ngôi nhà, bóng người phụ nữ đang tỉa những nhành lá đang chen vào những nụ hoa nhỏ, bà cũng chẳng khác xưa lắm ,dù vất vả vẫn không mất đi vẻ đẹp của bà , người phụ nữ ấy cô đã nợ rất nhiều.
Tiếng chuông cửa vang lên bà Dung vội để cây kéo xuống và ra mở cửa, một cô gái xinh đẹp đứng mỉm cười với bà, nhất thời vẫn chưa nhận ra ai.
-Cô là...
_Mẹ.(tiếng gọi mẹ bùi ngùi như khiến bà hơi ngạc nhiên , bà chỉ có một đưá con trai thôi mà, đứa con trai tội nghiệp đó đã bỏ bà đi rồi .)(mắt bà như hơi cay cay)
- Xin lỗi cô nhầm nhà rồi.(bà Dung nói)
_Mẹ(cô vẫn đứng đó tiếng gọi như đang sắp khóc )
Tiếng gọi này sao quen thuộc đến thế bà đứng ngẫm một lúc sau đó từ từ ngước mắt lên, những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên gò má gầy theo năm tháng này.
-Con là Ng..Nguyệt Anh...(bà như không nhận ra cô , tiếng gọi đó như lục sâu vào lòng bà, cái tiếng gọi thân quen này sao bà lại không nhận ra )
_ Vâng.
Cô như vỡ òa chạy lại ôm lấy bà, mùi hương trên người bà vẫn không thay đổi ,nó dịu dàng và bình yên lắm.
_Con tiểu yêu tinh này , con đi đâu mà để mẹ chờ mãi thế, có biết mẹ nhớ con lắm không.(những giọt nước mắt cùng lời trách móc đó khiến cô càng không kìm được nước mắt)
_Con xin lỗi ...mẹ ơi con nhớ mẹ lắm.
-được rồi vào nhà đi mẹ pha trà mà con thích nhé.(bà xoa đầu cô,cái xoa đầu dịu dàng này đã lâu lắm rồi cô rất nhớ, cảm giác đó thật bình an trong tâm hồn)