CHƯƠNG 17
Biên dịch: Hồng Miên
Ta hoàn toàn sửng sốt.
Tất cả sự việc nghe lên đều quá tốt, đối với ta vô cùng có lợi, có lợi đến nỗi làm người ta không dám tin.
Chẳng qua ta đã không còn là thiếu niên không hiểu chuyện đời, từ sớm đã minh bạch, nếu một chuyện nghe lên đối với ngươi quá có lợi, thì chuyện đó khẳng định có vấn đề.
Ta im lặng cúi đầu, tay tháo bao ngón ra lại bị hắn bắt lấy siết chặt, ngày đó ta trông thấy hắn dựa vào một đôi nhục chưởng [1], đi trong kim qua thiết giáp mà như giữa chốn không người, sau đó, lại cũng chính đôi tay này, nắm lấy tóc ta, cường ngạnh ép ta trước mặt chúng nhân để lộ ra thương tật.
Hiện tại đôi tay này vậy mà lại rất mực ôn tình, gần như yêu quý tiếc thương, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy bàn tay ta đặt vào ấp trong lòng bàn tay hắn.
Thất thường như thế, ta làm sao có lòng tin, làm thế nào dám tin hắn đây?
Càng huống chi, hắn thân làm thương cổ, lại làm võ nhân, cám dỗ cưỡng đoạt, vốn chính là sở trường của loại người này.
Cũng được thôi, ngươi thích đóng kịch, ta liền bồi ngươi cùng xướng, thế nào?
Ta lắc lắc đầu, khàn giọng nói: “Chuyện của ta, không phiền ngươi.”
“Tiểu Hoàng,” Trầm Mặc Sơn cân nhắc từ ngữ, cẩn thận nói: “Tiêu Vân Tường người này, ta lưu lại có chỗ hữu dụng, cho nên tạm thời đừng đụng đến hắn. Nhưng ta ngăn cản ngươi, không phải vì bản thân, mà là vì ngươi.”
Hắn ngừng một lát, vuốt vuốt ngón tay ta, ôn nhu nói: “Ngươi cầm kỹ tuy vượt qua thiên hạ, nhưng bản thân lại không có võ công, ngươi đừng thấy ngày đó suýt nữa có thể bức hắn vào tử địa mà cho rằng ma âm cầm điệu của ngươi đã hoàn toàn kín kẽ, lấy mạng kẻ khác bất quá chỉ như vậy. Ta hôm nay nói rõ cho ngươi biết, giai điệu của ngươi, xác định có thể mê hoặc lòng người, nhưng nếu gặp phải cao thủ chân chính, dùng nội lực hỗ trợ, ai thắng ai bại còn chưa biết. Việc này chính giống như tiểu Kỳ Nhi cùng bọn nhóc lang thang bên ngoài đánh nhau, đối phương so với nó ai ai cũng lớn hơn nhiều, lại còn xuất thân vô lại, có tới hàng trăm đứa như thế đối phó với nó, nhưng nó lại chỉ có mỗi một thanh đao gia truyền ngươi cho, dùng tốt thì dùng tốt, nhưng lại dễ dàng bị người ta thoắt cái đoạt đi, ngươi nói, tiểu Kỳ Nhi làm sao đánh thắng đây?”
Ta cắn môi không lên tiếng.
Hắn đưa một tay ra, chậm rãi vuốt lên tóc ta, thở dài, nói: “Việc này chỉ có thể làm một lần, hai lần, ngươi cho rằng Tiêu Vân Tường là người nào? Thiên Khải [2] triều khai quốc gần hai trăm năm, họ Tiêu trong số chi bên hoàng thất ở Kinh thành còn nhiều hơn cá diếc qua sông, nếu không có chút bản lĩnh, hắn làm sao có thể được phong tước Dương Minh hầu, còn là cha truyền con nối? Người này quả thật háo sắc mà còn làm ra vẻ phong nhã, nhưng bên trong khôn ngoan xảo quyệt, thủ đoạn quả quyết nham hiểm, lại là một nhân tài. Ngươi khi đó thiếu chút nữa đắc thủ, là do xuất kỳ bất ý công kỳ bất bị [3], nhưng làm lại một lần nữa, ngươi bố trí thế nào bắt hắn ngồi xuống ngoan ngoãn nghe ngươi đánh đàn? Nếu ta là hắn, đừng nói đánh đàn, chỉ e tiếng tu trúc thoảng qua cũng tránh như tránh xà hạt [4], không dùng từ khúc, ngươi nói ta nghe, dự định giết hắn thế nào? Dùng lá cây thổi điệu hát dân gian? Hay là dựa vào cái vị Cảnh Viêm đó của ngươi?”
Trong lòng ta vừa động, lập tức giương mắt nhìn hắn, Trầm Mặc Sơn không thiện cảm nói: “Ta không làm bị thương tiểu tử đó, chỉ là khiến hắn được bao xa thì lăn xa bấy nhiêu, yên tâm đi.”
Cái này thì ta tin, giết Cảnh Viêm, đối với hắn không có ích lợi gì. Sắc mặt ta hơi dịu lại, Trầm Mặc Sơn hung hăng nói: “Tiểu tử đó lừa ôm ngươi chạy mất, hại ta điều động không ít người ngựa tìm các ngươi khắp nơi, xa mã lương thảo này, nhân viên dừng việc, hao phí không ít ngân lượng, món nợ này ngươi sớm muộn gì cũng phải cùng ta thanh toán!”
Ta giận tái mặt, hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi còn không phục? Nếu như hắn ở bên ngoài tiếp ứng ngươi, ngươi có thể lại chạy?” Trầm Mặc Sơn trong mắt mãnh quang chợt lóe, cười lạnh nói: “Được lắm! Lần sau trông thấy hắn, phải đem sổ sách ra hảo hảo tính toán.”
Ta lạnh lùng nói: “Trầm Mặc Sơn, Cảnh Viêm chính là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi nếu có ý làm hắn bị thương, ta lập tức tự sát.”
Trầm Mặc Sơn siết chặt tay ta một chút, ánh mắt sắc như điện, không chớp mắt hung hăng nhìn ta chằm chằm. Bầu không khí ngày càng trầm xuống, ta lại không mảy may sợ hãi, lạnh nhạt nhìn hắn, liền như con bạc đặt cửa chút đồ đạc cuối cùng của mình, quyết tâm phải sống sót ra ngoài bằng mọi giá .
Rốt cuộc, hắn hít sâu một hơi, lại chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay ta, đổi thành dịu dàng vuốt ve, than thở nói: “Chung quy có bản lĩnh chọc giận ta, lần sau không nên thế này, như vậy ngươi chỉ chuốc họa vào thân, vừa nãy bị nắm đau rồi?”
Quả thực rất đau, nhưng so với những gì ta từng chịu đựng, thật không tính là gì.
Khẩu khí của hắn lại trở nên xa xôi: “Ngày đó cũng là như vậy, tận đến lúc náo nhiệt tưng bừng, mọi người vì Kỳ Nhi tiểu đông tây đó mà chúc mừng sinh nhật. Ngươi rõ ràng trên mặt vui cười cũng nhiều thêm mấy phần, còn thổi tấu một khúc thú vị. Ngươi không biết, ta trông thấy ngươi như thế trong lòng có bao nhiêu vui mừng, nghĩ khuôn mặt nhỏ này xem như nhiều thêm chút điểm giống người…” Hắn chợt dừng lại, cười gượng một chút, nói: “Đuổi theo tìm ngươi, ta thật là tức đến hồ đồ rồi, trước nay chưa gặp chuyện hảo tâm bị xem như lòng lang dạ thú như thế, lại đụng phải Tiết Khiếu Thiên lão hồ ly kia ở đó, tình thế cấp bách nên mới…”
Trong lòng ta đau xót, cúi đầu xuống, nhàn nhạt nói: “Trầm gia không đáng phải ủy khuất như thế, Trường Ca là thân có khiếm khuyết, người ngoài muốn lấy làm thú vui, vốn cũng không việc gì. Huống hồ hai ngày nay Lật y sư vì ngài nói bao nhiêu lời tốt, ta lại không phân tốt xấu, cũng quá giả tạo, Trầm gia không cần nhiều lời.”
Trầm Mặc Sơn thanh âm trầm thấp kiên định, thân thiết nắm chặt tay ta nói: “Ngươi nghe ta nói, chuyện ngày hôm đó, là ta không tốt. Đánh người không làm mất mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, huống chi ngươi thân thế thê lương, ta vốn không nên xoi mói nỗi đau của ngươi, càng không nên ức hiếp ngươi thổ huyết tại chỗ, bệnh chứng thêm nặng. Nhưng làm cũng làm rồi, ta không nhiều lời, tóm lại nợ ngươi một cái đại ân tình, ta trả lại. Trầm Mặc Sơn Nam mua Bắc bán làm ra không ít, bình sinh coi trọng nhất hai từ tín dự [5], ta đã làm sai, liền nhất định sẽ bồi thường, ngươi không cần đa nghi.”
Tim ta đập thình thịch không ngừng, trong lúc nhất thời hồ nghi không rõ, run giọng nói: “Ta không hiểu…”
“Ta tính toán trước sau, ngươi hận Tiêu Vân Tường như thế, càng chắc chắn cùng hắn có mối thù không đội trời chung, đó là chuyện riêng của ngươi, ta không hỏi đến.” Trầm Mặc Sơn trầm giọng nói: “Ta làm người trước nay chưa từng hỏi những chuyện ân oán giang hồ, nhưng đại trượng phu một lời đáng giá nghìn vàng, tiện thể giúp ngươi loại bỏ hắn, thế nào?”
Ta mở to mắt, bản lĩnh của hắn ta không phải chưa từng thấy qua, việc này nếu có thể lôi hắn xuống nước, quả thực so với tự mình ta động thủ không biết có lợi bao nhiêu.
Trầm Mặc Sơn cả cười, lắc đầu nói: “Xem kìa, vừa nói báo thù, ánh mắt ngươi đã sáng lên rồi.”
Hắn ánh mắt nhu hòa, tựa như thủy đàm sâu không thấy đáy, bên trong có ba đào ám dũng [6] ta không hiểu được, bị ánh mắt đó nhìn chăm chú, ta không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, chậm rãi hỏi: “Ngươi, không phải đùa ta chứ?”
Hắn thở dài một tiếng, đưa tay muốn chạm vào má ta, ta trong lòng kinh hãi, nghiêng đầu, khó nhọc tránh đi. Trầm Mặc Sơn cười cười, bỏ tay xuống, ôn nhu nói: “Tiểu Hoàng, muốn trị Tiêu Vân Tường hoàng tộc đệ tử như thế, không thể dùng thù sát giang hồ, khoái ý ân cừu theo quy tắc. Nam nhân đều có dã tâm, có hoài tưởng lăng vân tráng chí [7], nhưng trong triều đình, quyền lực phân chia, ích lợi tương tranh, đó là ba đào ám dũng, một khắc không ngừng. Tiêu Vân Tường ở vào loại vị trí đó, vốn là không tiến thì lui, lui thì bị người chia để trị, không thể không luồn cúi mà leo lên. Đối phó hắn, chỉ cần gây khó dễ cho hắn bảy tấc, tiện tay ném đá xuống giếng, khiến hắn từ nay thân bại danh liệt, không có cơ hội vùng lên, đó mới gọi là trút hận, báo thù. Mà không phải như ngươi, giết người còn phải trốn Đông núp Tây, biển truy nã có thể ép ngươi đến thiên nhai hải giác [8], đã hiểu chưa?”
Ta chưa bao giờ nghĩ tới có thể từ phương diện này mà hạ thủ, nhưng Trầm Mặc Sơn chỉ là một thương nhân, hắn có quyền lực thế nào trong triều mà lại có thể làm lay động thế cục? Đánh đổ một vị quyền thần, lại còn là hoàng thân quốc thích?
“Được rồi, hôm nay nói với ngươi quá nhiều, tóm lại một câu, chuyện của Tiêu Vân Tường không cần ngươi bận tâm, ta tự sẽ thay ngươi lo liệu thỏa đáng, hiện tại ngoan ngoãn nằm xuống ngủ,” Hắn nhìn quanh, sâu xa ngửi vài cái, cả giận nói: “Con mẹ nó, ai lại thay ngươi đốt cái thứ Tây Vực dị hương chết toi này?”
Ta cả kinh, sợ hắn lại nghĩ đến chuyện lần trước dùng thứ đồ này lừa hắn bỏ chạy, nào ngờ Trầm Mặc Sơn vậy mà cong miệng mắng: “Một đám phá gia chi tử, không lo liệu việc nhà không biết dầu muối củi gạo đắt thế nào, ngươi trong thuốc vốn có bỏ thêm thành phần an thần, đã thế lại còn dùng thêm thứ đồ chơi này, xác thực không hoang phí tiền nhà không đau lòng có phải không? Không được, ta phải đi giáo huấn tiểu Táo Nhi hầu tử đó mới được, còn có Lật Đình, gã lấy việc công làm việc tư này…”
Hắn như một cơn gió phóng vụt ra ngoài, chỉ chốc lát, lại vội vội vàng vàng chạy trở vào, trong miệng nhắc tới nhắc lui: “Suýt nữa quên hầu hạ ngươi ngủ, nào nào, mau ngoan ngoãn ngủ chút đi.”
Hắn nhẹ chân nhẹ tay rút cái đệm kê sau người ta ra, đỡ ta chầm chậm nằm xuống, lại thay ta cẩn thận đắp chăn, sờ sờ trán ta, gật đầu hài lòng nói: “Mấy ngày nay không có sốt nhẹ, tuyết sâm kia xem ra có chút tác dụng, ngày mai lại kêu bọn họ đưa thêm ít nữa, ngươi không thể không ăn, sản vật của Mạc Bắc Tuyết Vực, vận chuyển đến Kinh thành cực kỳ khó khăn, sợ rằng đầu lệ bài tiến cống trong cung cũng không có món nào tốt như của chúng ta…”
Ta nhẹ giọng ngắt lời hắn: “Đó không phải rất phí bạc sao?”
“Cái này ngươi không cần lo lắng,” Trầm Mặc Sơn cằn nhằn lải nhải nói: “Hàng hóa thông thương từ phương Bắc đến Thiên Khải triều có quá nửa là của ta buôn bán, thứ đồ này tuy khó, nhưng không phải ăn không được. Nhớ năm đó trưởng bối nhà ta cũng là thân thể hư nhược, còn không phải dựa vào thứ đồ chơi này nuôi sống sao…”
Ta trong lòng bốc lên một tầng chua xót nói không nên lời, lại xen lẫn cảm động, hỗn loạn khôn xiết, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.
Trong mộng bên tai như có một người càm ràm lải nhải, nói đều là những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt, cũng không nghe rõ, nhưng đêm nay, ta lại mơ đến những chuyện chưa từng mơ thấy qua, cũng chưa từng từ ác mộng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ròng ròng.
________
Chú thích:
[1] Nhục chưởng: nhục 肉 là thịt, chưởng 掌 là bàn tay; ởđây ý nói bàn tay bình thường, cũng có da có thịt như người khác
[2] Thiên Khải (1621 – 1627): là niên hiệu của Hoàng đế đời thứ 15 nhà Minh, Minh Hi Tông Chu Do Hiệu
[3] Xuất kỳ bất ý công kỳ bất bị: hành động khi người ta không đề phòng
[4] Xà hạt: rắn rết, bò cạp
[5] Tín dự: tín nghĩa và danh dự
[6] Ba đào ám dũng: sóng lớn tăm tối tuôn ra
[7] Lăng vân tráng chí: chí hương cao tận trời xanh
[8] Thiên nhai hải giác: chân trời góc bể