CHƯƠNG 18
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Tính ra thì lời nói của Trầm Mặc Sơn cũng đáng tin cậy, ngày thứ hai thức dậy sau khi đã rửa mặt súc miệng qua, thì trông thấy Kỳ Nhi do một vị cao tuổi, một lão phu nhân mặt mày phúc hậu dẫn đến, đem tới bên cạnh ta.
Hài tử kia si ngốc để mặc người dắt tay, đứng cách đó không xa, rụt rè nhìn ta, muốn bổ nhào qua đây, lại miễn cưỡng mà nhẫn nại, trong đôi mắt to tròn phút chốc chứa đầy nước mắt, cái miệng mếu máo, vậy mà lại hướng ta quy củ hành lễ, ngập ngừng nói: “Cha.”
Ta giơ hai cánh tay ra, mỉm cười ôn nhu nói: “Kỳ Nhi, còn không qua đây?”
Nó đang muốn chạy qua, lại nghe lão phu nhân kia ho nhẹ một tiếng, lập tức thu chân lại, ngoan ngoãn đi tới, dừng lại bên cạnh ta, ta sớm đã nhịn không được, vất vả kéo lấy hài tử ôm vào trước ngực, xoa đầu hắn rồi than thở nói: “Hài tử ngốc, làm sao vậy? Có chịu ủy khuất không? Làm thế nào lại nhu thuận như vậy?”
Nó oa lên khóc một tiếng, ôm lấy eo ta nghẹn ngào nói: “Họ, bọn họ nói, cha bị bệnh rất nặng, không thể mang theo Kỳ Nhi, phụ thân người không cần sinh bệnh, không cần thổ huyết, Kỳ Nhi sẽ ngoan, sẽ luôn nghe lời, phụ thân không cần bệnh, ô ô ô… …”
Ta ngày đó trên mã xa ở trước mặt nó thổ huyết rồi thiếp đi, chung quy là dọa đến nó, ta nghe được yêu thương không dứt, cũng không biết trong lòng đứa nhỏ đơn thuần này làm thế nào mà lí giải được cái loại sự tình này. Ta ôm lấy nó, lắc đầu dỗ nói: “Không có việc gì, phụ thân không sinh bệnh, không có việc gì, ngoan, đừng sợ, con xem, phụ thân đã khỏe rồi, thật đấy.”
Ta muốn nâng nó lên, liền giống như trước kia mà ôm nó như vậy ở trên đầu gối, lại tiếc rằng do bệnh lâu ngày cùng mệt mỏi, thử hai lần, thế nhưng suýt chút nữa làm hài tử ngã xuống. Thì vào lúc này, bên cạnh một đôi tay thận trọng đỡ lấy nó, giúp nó leo đến trong lòng ta ngồi, ta bèn ngẩng đầu lên, lại là lão ẩu kia, bất giác cười, nói: “Đa tạ.”
“Công tử khách khí.” Bà trong nháy mắt không chớp mắt chăm chú nhìn ta, ánh mắt có chút cổ quái.
Lòng ta chợt hạ xuống, mỉm cười nói: “Mấy ngày nay khuyển nhi nhận được nhiều sự chăm sóc, tại hạ thấy cảm kích vô cùng.”
“Dịch Công tử sao lại nói vậy, lão thân [1] có nhiều thời gian nhàn rỗi, rõ ràng trông ra là ta chăm sóc tiểu công tử, nhưng trên thực tế lại là tiểu công tử giúp đỡ lão thân, hắn ngây thơ trong sáng, khôn ngoan đáng mừng, lại giúp ta tiêu trừ không ít tịch mịch, nguyên lai là ta nên nói lời cảm tạ mới phải.”
Ta nghe bà ăn nói không dung tục, đoán rằng đây tuyệt đối không phải là một lão ẩu bình thường, nửa người khom lưng nói: “Phu nhân khen nhầm rồi, khuyển nhi ngang bướng lạ thường, nghịch ngợm đanh đá, mang theo nó tối tổn hao tâm trí, phu nhân mấy ngày nay đã làm phiền rồi. Thỉnh thứ cho tại hạ thân đang mang bệnh, không thể tự mình tạ lỗi với phu nhân được, đợi khi khỏe lên rồi, lại bái tạ cũng không muộn.”
Bà mỉm cười khoát khoát tay, nói: “Chúng ta khách khí đi khách khí lại như vậy, cứ phải nhất thiết như vậy đến cùng sao? Chẳng bằng cùng vứt bỏ cái loại lễ nghi phiền phức kia đi, bằng không nếu lại nói tiếp nữa, tiểu Kỳ Nhi sẽ cảm thấy buồn chán đến muốn ngủ, đúng hay không a?”
Bà hiền lành đối với Kỳ Nhi hỏi, thanh âm không giống như lão niên nhân [2] khàn khàn trầm thấp, trái lại còn thanh nhuận nhu hòa, rất là dễ nghe. Ta cẩn thận quan sát, lại thấy khuôn mặt tuy hiện lên nếp nhăn, lại như mơ hồ thấy được diện mạo của một nữ nhân xinh đẹp ngày trước.
Kỳ Nhi thấy hỏi đến nó, hướng đến trong lòng ta mà co lại, nghiêm túc nói: “Kỳ Nhi sẽ không ngủ đâu, Kỳ Nhi phải bồi phụ thân nói chuyện giải sầu.”
Chúng ta nghe vậy liền cười, lão phụ nhân chìa tay ra sờ sờ tóc đuôi sam của nó, mỉm cười nói: “Dịch Công tử chớ trách lão thân lắm lời, tiểu Kỳ Nhi tuổi như vầy, chính là lúc nên nhập môn học chữ hiểu biết phép tắc. Nếu như muốn luyện võ, cũng phải sớm sớm bắt đầu đi. Song ta hai ngày nay lại phát giác hài tử này tuy thông minh lanh lợi, nhưng chỉ biết chơi đùa, cứ như vậy mãi, dường như cũng không phải là một biện pháp…”
Ta trong lòng cay đắng, cúi đầu xuống, không biết phải thế nào, ở trước mặt lão phu nhân dịu dàng từ ái, mà thành thực nói: “Ta là… chống đỡ không được mấy năm, cũng bồi hài tử này không được bao lâu, vì thế, có thể cưng chiều nó một ngày liền tính một ngày, không muốn ép buộc làm khó nó.”
Bà giật mình, lập tức vỗ vỗ bả vai ta, cười nói: “Cái loại lời kiểu bước nửa chân vào quan tài này, về sau chớ nên nói nữa, nói ra những câu nghe không xuôi tai, lão thái bà ta còn chưa chán ghét cuộc sống nhàm chán này, ngươi như thế nào có thể phát ra những lời xúi quẩy này chứ? Vả lại, ngươi chỉ lo cưng chiều nó, nhưng là làm hại nó, nếu như thực sự có một ngày tát thủ trần hoàn [3], hài tử này lại không có kỹ năng sinh tồn bên cạnh, dù cho có giúp nó chuẩn bị núi vàng núi bạc, lại bảo đảm chung quy có thể hay không khiến nó ăn được một bữa cơm no. Cưng chiều nó là điều quan trọng, song dạy dỗ nó, lại càng quan trọng hơn.”
Ta thở dài, im lặng không nói.
“Cũng là ta cùng đứa nhỏ này hữu duyên, ngươi nếu như tin tưởng lão thân, ta có thể thay ngươi dạy dỗ nó.” Lão phụ mỉm cười nói: “Tiểu tử Trầm Mặc Sơn kia ngươi đừng nhìn hắn thành cái dạng xấu xa như bây giờ, năm đó lúc hắn còn đang mặc quần yếm, cũng là nhờ lão thân nuôi dưỡng nên. Cái thiếu sót này ngươi ngay lập tức bỏ đi, hiện giờ cũng nên tính toán cho tiền đồ,” Bà chán nản nói: “Dĩ nhiên, cái tật xấu tham tiền đó của hắn thì không phải do ta dạy nên, cũng không biết phải nói là giống ai, Trầm gia từ trước đến nay luôn chính trực hào kiệt, một hán tử đầu đội trời chân đạp đất, mà đến đời hắn, như thế nào lại trở thành dạng nháo bất thanh, ta mỗi lần nghĩ tới, chung quy vẫn cảm thấy sau khi chết không còn mặt mũi nào mà gặp phụ thân hắn dưới cửu tuyền… …”
Ta nghe vậy liền mỉm cười, tiểu Kỳ Nhi cũng cố tình chòng ghẹo lớn tiếng nói: “Cha cha, con sau này lớn lên cũng muốn cùng Trầm bá bá như vậy kiếm thật nhiều tiền cho người.”
“Nói bậy! Nam hài tử thì phải lập chí cao xa, làm một thương nhân mưu tính làm cái quái gì ?” Lão phụ nhân giả vờ trách mắng.
“Trầm bá bá nói, một văn tiền có thể làm anh hùng hảo hán buồn đến chết, không có tiền thì không thể thỉnh thầy thuốc giỏi làm dược tốt cho phụ thân, cũng không thể mua điểm tâm ngon cho Kỳ Nhi… …” Thanh âm của nó thấp xuống, cẩn thận liếc nhìn ta.
“Tiểu sàm quỷ [4], chỉ nghĩ đến điểm tâm của con thôi sao?” Ta nhéo mũi nó, cười nói: “Đừng làm kẻ khác chê cười, còn tưởng ta nuôi con đều là uy thảo điền khang [5].”
“Cha tốt nhất.” Tiểu Kỳ Nhi ngượng ngùng cười lên, nép sát đầu vùi vào trong lòng ta, nhỏ giọng nói: “Nếu như cha có thể ngay tức khắc liền khỏi bệnh, thì càng tốt rồi.”
Ta trìu mến sờ sờ đầu nó.
Lão phụ nhân kia chăm chú nhìn ta, ánh mắt phức tạp, thẳng đến khi ta trong lòng thấy nghi ngại, ngẩng đầu nói: “Lão phu nhân?”
“Nga,” Bà phục hồi tinh thần, mỉm cười, nói: “Dịch Công tử chớ nên trách móc, lão thân là vì Công tử nhìn giống một vị cố nhân, lúc mới nãy khá đường đột.”
“Cố nhân?” Ta cau mày, dửng dưng cười nói: “Chắc hẳn lão phu nhân ấn tượng cực kì sâu đậm.”
Bà thở dài nói: “Gặp qua vị cố nhân kia, ai cũng đều không thể quên được hắn.” Bà lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Tính ra, hơn phân nửa cuộc đời đều đã đi qua, ai, đều đã già rồi.” Bà cười cười, ấm áp nói: “Nguyên lai ta vẫn còn nghi hoặc, Mặc Sơn vì sao chỉ đối với ngươi là tốt như vậy, hiện tại gặp ngươi xem như có chút minh bạch.”
Ta không hiểu sao có chút chua xót, nhẹ giọng hỏi: “Bởi vì, ta lớn lên giống với vị cố nhân mà bà đã nói kia.”
Bà ấy nhìn ta, mỉm cười, thanh âm nhu hòa nói: “Mặc Sơn trước đây chịu ân huệ to lớn của người kia, cả đời người sùng bái nhất có lẽ cũng là hắn. Mặc Sơn lúc đầu mang ngươi trở về, có lẽ là vì ngươi cùng hắn thực sự có chút duyên cớ giống nhau, như vậy nếu chỉ vì điểm giống nhau này, hắn sẽ không làm đến mức đó.”
Ta trong lòng buồn bã, miễn cưỡng cười nói: “Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, cũng có thể có đi.”
Bà mỉm cười, vỗ vỗ bả vai ta, nói: “Là cùng không phải, chỉ là thử xem ngươi nghĩ như thế nào thôi. Tiểu Kỳ Nhi, còn muốn nháo phụ thân sao?”
“Con muốn cùng với phụ thân ở một chỗ.” Tiểu Kỳ Nhi lập tức ôm chặt ta.
“Được, vậy ngươi phải ngoan ngoãn không được phiền nhiễu, nhớ kỹ những gì bà bà dạy ngươi, nghe chưa?
“Biết rồi.” Kỳ Nhi trề môi nói.
Lão phụ nhân đứng lên, đối với ta kín đáo cười nói: “Phụ tử ngươi chắc chắn có một vài chuyện riêng muốn nói, ta ra ngoài trước, tuy nói dưỡng bệnh ăn kiêng, nhưng ngươi nếu như muốn ăn cái gì, muốn cái gì, chỉ cần nói ra.” Bà giảo hoạt cười, thấp giọng nói: “Khó có dịp thiết công kê chịu bỏ tiền, không nhận thì cũng phí, đừng bạc đãi chính mình.”
Ta bật cười, gật gật đầu.
Bà lại nhìn nhìn ta, thở dài, nói: “Ngươi là người ngoài mềm trong cứng như vậy, chắc hẳn tâm tư quá nặng, cũng không dễ dàng nghe người khác khuyên giải, nhưng lão thân vẫn còn muốn nói thêm một câu. Lão bà ta cả đời này trải qua không ít biến cố lớn, sinh li tử biệt, không biết đã thấy qua bao nhiêu loại thù nước hận nhà, bất luận ngươi là anh hùng cái thế, tướng mạo đế vương tướng lĩnh, cuối cùng bất quá một nắm đất vàng, vạn sự dễ dàng trở thành vô ích, nhưng còn sống lại là điều quan trọng nhất. Hảo hảo lưu lại tính mạng của ngươi, ngươi còn có nhi tử đáng yêu như vậy cần chăm sóc nữa.”
Ta gật gật đầu, thấp giọng nói: “Ta tránh được. Nga, phu nhân đi thong thả.”
Bà cười cười, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài, gần ra khỏi cửa lại quay đầu nói: “Tiểu Kỳ Nhi nhìn không giống ngươi, có lẽ giống nương nó hơn?”
Ta trong lòng hoảng sợ, nói: “Đúng vậy, rất nhiều người đều nói như thế.”
Bà gật gật đầu, xoay người đi ra, ung dung nói: “Nương của hài tử này chắc hẳn rất có khí khái anh hùng, tiểu Kỳ Nhi sau này lớn lên, nhất định là mắt to mày rậm, quốc tự liễm huyền đảm tị [6], không tệ không tệ.”
Ta hai mắt híp lại, thẳng đến khi lão phụ nhân cao thâm khó lường kia ra khỏi phòng, mới cảm thấy người thả lỏng xuống, lưng đau nhức kê sát lên gối, lập tức trượt xuống, cơ hồ muốn ngồi cũng không được. Ta ôm lấy tiểu Kỳ Nhi, gượng cười nói: “Bảo bảo ngoan, cùng cha nằm đắp chăn được không?”
“Được a.” Nó lập tức hào hứng lên, chính mình mang hài nhỏ chui vào trong ổ chăn, sít sao sát vào ta, làm nũng nói: “Cha bây giờ đều không thích Kỳ Nhi, đều không dỗ Kỳ Nhi ngủ.”
“Xin lỗi,” Ta mệt mỏi ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó, nhỏ giọng nói: “Phụ thân sau này sẽ sửa chữa.”
“Ân, mùi thuốc trên người cha nặng quá.” Nó nhăn nhăn cái mũi, ngửi tới ngửi lui như con chó nhỏ.
“Đừng động, ngoan, cùng cha nói chuyện, mấy ngày nay đã học được những gì?” Ta hôn hôn tóc nó.
Tiểu Kỳ Nhi dài dòng lải nhải bắt đầu nói, ta một bên nghe, một bên cảm giác thân thể có chút không thoải mái, tựa hồ mệt mỏi vô cùng, giống như sức lực mấy ngày nayđiều dưỡng đang từng chút theo thân thể chảy hết ra ngoài. Lòng ta biết không ổn, cắn răng cố gắng nhẹ nhàng hô hấp, đối Kỳ Nhi nói: “Bảo bối ngoan, cùng cha chơi một trò chơi được không?”
“Được a.” Nó cực kì cao hứng mở to mắt.
“Con bây giờ ra ngoài, đi tìm Trầm bá bá hoặc Lật thúc thúc, nhưng không được để cho bà bà vừa nãy nhận ra, có thể làm được không?”
“Ân,” Nó liên tục gật đầu.
“Ngoan,” Ta vỗ vỗ đầu nó, tiểu Kỳ Nhi ngay lập tức bò dậy, tự mình trượt xuống giường, mang hài khinh thủ khinh cước chạy ra ngoài.
Ta ngẩng đầu nhìn song cửa sổ đang chống lên một nửa, ngoài phòng tựa hồ một bầu trời trong, có thể thoáng thấy một chút mây trắng cùng sắc trời xanh thẳm.
Bỗng nhiên nhớ tới, ta đã nhiều ngày nay, chưa từng phơi nắng qua.
Ta nhắm mắt lại, đột nhiên tỉnh ngộ, liền xem như vậy là kết thúc, cũng không hẳn là không thể.
Những gánh nặng mà ta đang có, cừu hận, ân oán, trách nhiệm, tình thương đối với Kỳ Nhi, yêu quý đối với Cảnh Viêm, tưởng niệm cùng áy náy đối với những ngưỡi đã chết, oán giận thống khổ đối với những người còn sống, đều đột nhiên mất đi, thực ra cũng không phải là không thể.
Phía trước có lẽ có một con đường thênh thang bằng phẳng, cuối con đường, có lẽ có nụ cười ấm áp của những người thân yểu mệnh.
Thì vào lúc này, một hồi tiếng bước chân hỗn loạn xông vào, thanh âm Trầm Mặc Sơn vô cùng lo lắng kêu gào, thanh âm Lật Đình quát mắng thất thường, âm bẩm báo của đám tiểu tư hầu hạ ta đang khóc sướt mướt, còn có tiếng khóc sắc bén của Tiểu Kỳ Nhi, bỗng nhiên ở trong phòng vang thành một mảnh.
“Đều câm miệng hết cho ta!” Một thanh âm nghiêm khắc của phu nhân vang lên.
Bốn phía quả nhiên yên tĩnh xuống, Trầm Mặc Sơn mang theo thanh âm run rẩy hỏi: “Cô cô, là người làm?”
“Là ta, hắn trên vai ba chỗ đại huyệt, vừa mới bị ta dùng thủ pháp khá nặng làm giảm cử động, còn giải trừ như thế nào, ngươi là người Trầm gia, lẽ ra nên biết!”
“Người hiểu rõ hắn lúc này thân thể suy nhược, như thế nào còn chịu đựng được?”
“Không có chịu không được, chỉ có ngươi luyến tiếc không nỡ bỏ!” Lão phu nhân kia lạnh lùng trách mắng: “Nhìn xem chút viễn cảnh của ngươi kìa! Ta không muốn thấy nhất là ngươi đi trên con đường tuyệt tử tuyệt tôn này, nhưng ngươi khăng khăng không nghe, thể nào cũng phải mù quáng dằn vặt thế này. Dằn vặt liền thôi, lại còn né tránh, không chịu thành thật! Ta trước mắt cho ngươi một cơ hội, nếu như thực sự có tâm đi con đường này, thì cứ tiến lên, nội lực Băng Phách Tuyệt Diệm [7] vừa truyền vào, người kia tự nhiên như vậy khắc vào dấu ấn của ngươi, mặc thiên hoang địa lão, cũng là người của ngươi!”
Trầm Mặc Sơn tức giận nói: “Càn quấy! Trầm Mặc Sơn ta vốn xem thường việc lợi dụng an nguy của kẻ khác, làm ra việc bức bách cưỡng ép như vậy!”
“Ngươi không nghe ta phải không? Được, sau này sẽ có lúc ngươi phải khóc lên, ngươi hãy cứ đợi giống như cha ngươi sống cuối đời cô độc, hối hận không kịp đi!” Lão phụ nhân đập bàn thật mạnh, chưa được chốc lát, đã truyền đến tiếng đạp cửa và tiếng bước chân.
Ý thức của ta đã rơi vào mê man, đương lúc mịt mù, cảm thấy có người đỡ ta dậy, lại có người cởi bỏ y phục của ta, ngay lập tức tại chỗ ngang bằng với huyệt nhân trung, bị người lấy kim châm đâm vào, ta giật mình một cái, miễn cưỡng mở mắt.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt của Trầm Mặc Sơn cùng Lật Đình, trên mặt hiện lên lo lắng cùng âu lo ở nhiều mức độ khác nhau. Trầm Mặc Sơn thấy ta mở mắt, lúng túng cười, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ngươi như thế này, là do cô cô ta tùy tiện làm bậy, Lật Đình cùng ta sẽ giúp người nghĩ ra phương pháp khác để giải trừ, toàn bộ châm pháp lộng về phía dưới, sẽ có một chút khó khăn, ngươi ngàn vạn lần phải nhẫn nại.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm yếu ớt nói: “Ngươi, cô cô, những gì đã nói… đều là… sự thực?”
Hắn sắc mặt ngượng ngùng, miễn cưỡng cười nói: “Cái kia, chờ ngươi khỏe hơn hẵng nói.”
“Trầm Mặc Sơn.” Ta nghiến răng nói: “Ngươi, khi chưa muộn, hết hi vọng, ta, tuyệt đối không, ngô… …”
Một trận đau buốt từ ***g ngực truyền đến, Lật Đình ra tay nhanh như chớp, lướt nhẹ điểm vào một số đại huyệ, rồi lấy kim châm khai thông khí huyết, khuôn mặt Trầm Mặc Sơn điềm tĩnh như nước, duỗi tay ra để trước ngực ta, một trận nhiệt lưu liền từ chỗ da thịt sát phía ngoài truyền vào, hắn nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Câm miệng, nghe cho kỹ đây! Ta ngăn cản ngươi giết Tiêu Vân Tường, thứ nhất chỉ để không làm hỏng mưu đồ của ta, nhưng mang ngươi trở về, lại vì một mảnh tâm tư luyến tiếc một tài năng. Sau khi gặp ngươi một người khổ sở chèo chống, bướng bỉnh cương nghị, lại thương hại ngươi trước đây bất hạnh, muốn đối xử tốt với ngươi, không làm cho ngươi rơi vào tay kẻ thù, chỉ như vậy mà thôi! Lại đến sau này,” Hắn tạm dừng thanh âm lại, lập tức nhanh chóng nói: “Lại đến sau này, loại tâm thương hại này trở nên ngày càng nặng thêm, ta thấy ngươi một người mang thân thể sức khỏe giày vò thành như vậy, lại càng đau lòng, muốn hảo hảo giữ ngươi ở lại, nhượng ngươi dưỡng bệnh, muốn trên khuôn mặt của ngươi có nhiều hơn vài phần vui vẻ, thường xuyên cười, sớm có thể lại đàn cầm, càng muốn thổi lên giai điệu vui vẻ.” Hắn hít sâu một hơi, thanh âm kìm nén nói: “Dịch Trường Ca, ta cho dù là vừa ý ngươi, cũng vẫn không đến mức dùng cái loại mưu kế thủ đoạn gian xảo cưỡng bức kia, ngươi không cần phải sợ hãi! Ta hôm nay đem lời này đặt xuống đây, đã là chuyện số một ở kinh thành rồi, ngươi thích đi thì cứ đi, ta nếu như cố chấp lưu ngươi lại, sẽ làm cho chuyện làm ăn của ta lỗ vốn, thua lỗ đến khóc cha gọi mẹ!”
Ta nghe được sững người, ở gần liền quan sát kỹ khuôn mặt này, lại thấy sắc mặt hắn kiên nghị, môi căng ra nhếch lên, đường nét như thể có một loại quyết đoán mạnh mẽ bên trong, lộ ra khí thế ngôn xuất tất hành [8].
Nam nhân này, rõ ràng làhắn gây ra nhiều chuyện như vậy, lại vì sao vẫn có thể lẽ thẳng khí hùng như thế, chế giễu như thể ta là kẻkhiến hắn phải chịu một phương ủy khuất?
Chính vào lúc này, tiểu Táo Nhi cuống cuồng chạy vào, trong miệng kêu gào nói: “Lão gia, không hay rồi, phía trước cửa hiệu bị quan binh bao vây, đại chưởng quỹ yêu cầu ta bẩm báo với ngài, người đến là,” Hắn lưỡng lự nhìn ta một cái, đè thấp thanh âm nói: “Người đến là người của quân kỵ binh cùng phủ Dương Minh hầu.”
.
________
Chú thích:
[1] Lão thân: bà già này
[2] Lão niên nhân: người già trên sáu bảy mươi tuổi
[3] Tát thủ trần hoàn: lìa đời
[4] Tiểu sàm quỷ: quỷ thèm ăn
[5] Uy thảo điền khang: cho ăn cỏ để lấp chỗ trống (trong dạ dày)
[6] Quốc tự liễm, huyền đảm tị: mặt chữ điền, mũi trái mật treo. Trong tướng pháp, đàn bà mũi trái mật treo (huyền đảm tị) có tướng vượng phu ích tử, thành danh và có tài quyền. Ở đây ý chỉ mũi đẹp.
[7] Băng Phách Tuyệt Diệm: thần công phi hỏa phi băng, vô cùng bá đạo, trước kia Trầm Mộ Duệ, cha của Trầm Mặc Sơn đã từng luyện thành. Thỉnh đọc “Tấn Dương công tử” của cùng tác giả để biết thêm chi tiết ^^
[8] Ngôn xuất tất hành: hễ nói là làm được