CHƯƠNG 19
Biên dịch: Hồng Miên
.
Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường, hắn thế mà tìm đến được nơi này!
Ta vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bị Trầm Mặc Sơn ấn trụ xuống, ta ngẩng đầu, cắn răng hỏi: “Ngươi…”
“Đừng đa nghĩ, mọi chuyện có ta!” Hắn thấp giọng quát khẽ một tiếng, đem ta ấn trở lại giường, ngắn gọn đanh thép nói: “Lật Đình, giao hắn cho ngươi chăm sóc.”
“Ân,” Lật Đình gật đầu.
Trầm Mặc Sơn vỗ vỗ bả vai hắn, lại cúi đầu liếc nhìn ta, ánh mắt chuyển sang nhu hòa, chạm vào tóc mai ta, mỉm cười khẽ nói: “Đợi ta trở lại.”
Hắn nói đến thân thiết tự nhiên, giống như trước đó đã có trăm ngàn hồi li biệt như vậy, giống như sau đó sẽ có trăm ngàn hồi chia tay như thế.
Trong phút chốc, một cảm giác nói không nên lời gợn lên trong lòng, như có vui sướng, lại vừa chua xót, như có giễu cợt, lại có cảm động.
Trong lòng ta đau nhói, không biết vì sao ấp úng kêu lên một tiếng.
“Yên tâm, chỉ là Dương Minh hầu mà thôi, hắn tất ứng phó được.” Lật Đình thanh âm dịu dàng trong veo truyền đến: “Nếu là lo lắng cho mình, thì càng không cần thiết, đông gia nhất định sẽ tìm cách che chở cho ngươi, yên tâm đi.”
Ta trong lòng hỗn loạn, dời đi tầm mắt, không đi xem hắn.
Lật Đình cười khẽ một tiếng, nói: “Trầm Mặc Sơn hắn yêu tiền như mạng, keo kiệt vô cùng, tật xấu nhiều vô kể, nhưng nói đến cũng có chỗ hữu ích, hắn bao che khuyết điểm.” Hắn liếc ta một cái, tủm tỉm cười tiến lại gần nói: “Chúng ta đây cùng hắn từ lâu đã không cần phải nói, ngay cả hỏa kế trong cửa hàng, tiểu tư theo hầu, nếu hắn đã xem là người nhà, cho dù có làm sai cũng là tự mình khép cửa xử phạt, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào.”
“Ngươi lừa gạt ý tốt của hắn, thông đồng với người ngoài trù tính bỏ chạy, lại uống vô số thuốc tốt, tiêu tốn hắn không ít bạc, những món nợ này hắn sẽ từ từ cùng ngươi tính toán,” Lật Đình cười hì hì nói: “Nhưng cái này là chuyện của hắn với ngươi, cùng người ngoài không can hệ. Ngươi với Dương Minh hầu có ân oán gì ta không biết, bất quá nói không sợ ngươi giận, ngươi cho dù muốn đào phần mộ tổ tiên của Dương Minh hầu, ở trong mắt đông gia, cũng xác định là tổ phần nhà hắn cản đường ngươi, nên đào.”
Ta giật giật khóe môi, có chút muốn cười, lại không sao cười được.
Lật Đình thu liễm tiếu dung, nghiêm mặt nói: “Đừng nói, ta sẽ thay ngươi làm mười hai phương pháp châm cứu, phương pháp này ta cũng là gấp gáp luyện ra, có vài chỗ dùng kim châm rất nguy hiểm, thống khổ tê liệt không gì bằng, lại vì huyết mạch cản lại, không thể điểm huyệt đạo của ngươi. Ngươi nên nhẫn nại, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Hắn kéo vạt áo của ta ra, tiện tay lấy kim châm từ trong hộp gỗ bên cạnh, cấp tốc châm vào huyệt đạo trước ngực ta, một đường đi xuống,chỗ kim châm đi đến quả thực theo như lời hắn nói, đau như bị răng sắc cắn xé, tê ngứa không gì bằng, kỳ lạ nhất chính là, phần vai phảng phất có một luồng không khí, linh hoạt như con rắn trong cơ thể chạy tán loạn, bị kim châm điều khiển hợp vào một chỗ.
“Thủ pháp điểm huyệt của Trầm gia là độc nhất vô nhị, vốn dĩ cần dựa vào Trầm gia bí truyền nội lực mới có thể hóa giải, nhưng bớt phiền phức chừng nào hay chừng đó.” Tay Lật Đình không ngừng đi xuống, thao thao bất tuyệt nói: “Mặc Sơn một thân nội lực vô cùng bá đạo, vùng lên cắn trả, không phải người như thế có thể chịu được. Nếu là kẻ thân mang võ nghệ gặp phải, tự nhiên có thể trăm sông đổ về một biển, tự mình từ từ luyện công hóa giải, trái lại còn được lợi. Nhưng ngươi một chút võ công cũng không có, chỉ sợ đến lúc đó, lại phải cần Trầm gia ra tay giải trừ…”
Lật Đình tuy rằng cố gắng nói chuyện phiếm để phân tán sự chú ý của ta, nhưng cơn đau kia tê tái khó chịu khôn xiết, chỉ chốc lát, ta đã toàn thân mồ hôi đầm đìa, có chút thở dốc, cắn răng liều mạng chống đỡ, gắng không cho rên rỉ thành tiếng.
Sau đó, đã là thần chí tê liệt, giữa mông lung mở mắt ra, lại thấy Lật Đình cũng là thần sắc ngưng trọng, hạ châm càng ngày càng chậm, tựa hồ mỗi bước đều phải cân nhắc ba lần.
Lòng ta biết hắn sợ xảy ra sai sót, nhưng giờ này phút này, ta thà rằng phát sinh biến cố, cũng không muốn lại phải chịu đựng giằn vặt thống khổ bậc này. Hắn thấy ta mở to mắt nhìn chằm chằm, cố gắng cười một chút, an ủi nói: “Còn vài châm nữa, cố nhẫn nhịn, xong mau thôi.”
Ta gật gật đầu, nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng không nhịn được rên lên thành tiếng. Lại vào lúc này, nghe được phía bên ngoài một trận tranh cãi ồn ào, tựa hồ chen lẫn tiếng binh khí leng keng va chạm, thanh âm đó gần như sắc nhọn, tựa như biến thành lợi nhẫn [1], từng chút cắt vào tai ta. Ta kêu đau một tiếng, theo bản năng giãy dụa chống trả, Lật Đình đại khinh thất sắc, chuyển tay đem ta áp trụ.
Huyên náo bên ngoài càng thêm kịch liệt, bất thình lình nghe được có ai đó lớn tiếng kêu lên: “Trầm tiên sinh, chúng ta trước nay hợp tác vui vẻ, bên bù bên đắp, tội gì vì một kẻ xướng ưu mà tổn thương hòa khí?”
Ta thân mình run rẩy ngày càng kịch liệt, đó là Tiêu Vân Tường, ta nhận ra thanh âm của vương bát đản này!
Lại nghe tiếng Trầm Mặc Sơn cười nói: “Hầu gia nói cái gì vậy? Trầm mỗ không hiểu.”
“Trầm tiên sinh đừng nên diễn kịch, kiêu kỵ binh Tiết thiếu tướng quân mấy hôm trước thông tri cho bổn hầu, nói lúc đầu tóm được phạm nhân Dịch Trường Ca muốn hành thích bổn hầu, lại giữa đường bị Trầm tiên sinh cướp đi. Trầm tiên sinh, Tiết thiếu tướng quân lời nói xác thực, ngươi còn có thể chối cãi?”
“Tiết Khiếu Thiên a, hắn không phải bảy tám mươi tuổi chứ?” Trầm Mặc Sơ ha hả cười lớn: “Ta mấy hôm trước là từ trong tay hắn cướp về một người, nhưng đó là sủng cơ hoạn dưỡng của ta, rõ ràng là như hoa mỹ quyến [2], lại bị xem như đại nam nhân, thị lực bậc này, làm sao khiến người ta yên tâm đem Kinh thành phòng ngự đặt trên tay hắn?”
“Hỗn xược! Tiết thiếu tướng quân chính là thiếu niên tướng quân nổi tiếng đương triều, há để ngươi có thể ngông cuồng nghị luận?” Bên cạnh có ai đó nóng nảy quát lên một tiếng.
“Xin lỗi, ta không giỏi nói chuyện, chỉ có lòng dạ ngay thẳng.” Trầm Mặc Sơn cười nhẹ một tiếng: “Ngươi đâu a, đem ả tiện nhân đó đến đây, cho hầu gia nhìn một chút, hiểu lầm này vẫn nên sớm giải quyết mới được.”
Tiêu Vân Tường hừ lạnh nói: “Không cần, Trầm gia nếu khăng khăng đã mang về một nữ nhân, đó chính là nữ nhân. Chỉ là gần đây nghe đồn giặc cỏ Lăng Thiên Minh mưu phản làm loạn ngày trước lại rục rịch manh động, Kinh thành có chút không an ninh. Trầm gia là người buôn bán, khó tránh thụ đại chiêu phong [3], thu hút ác tặc. Không bằng Trầm gia giúp đỡ, cho phép các tướng sĩ kiêu kỵ binh hảo hảo thay ngài tra hỏi một chút, có thể trong quý phủ có gian tế, cái này thuận tiện cùng nhau tìm ra, cũng tính đề phòng chuyện xấu không phải sao?”
“Cái này không dám gánh vác,” Trầm Mặc Sơn a a cười nói: “Ta dùng đều là hỏa kế lâu năm trong cửa hiệu, người làm đã mấy chục năm, hầu gia đi qua đi lại cũng thấy không ít, nếu nói gian tế, gian tế này đâu thể mười năm như một ngày, không làm phiền hầu gia.”
“Trầm gia khách khí, chúng ta là bằng hữu, vì ngươi phân ưu chính là vì ta phân ưu, chẳng phải thế sao?”
“Hầu gia, ngài quả thực khăng khăng muốn lục soát?”
“Trầm gia, từ lục soát khó nghe quá, lời thật mất lòng, bổn hầu cũng bất quá một phần tâm ý ra tay bênh vực bằng hữu mà thôi.”
Ta nghe đến ruột nóng như lửa đốt, cả người khó mà kìm được run rẩy không ngừng, chính lúc đó, Lật Đình dùng sức một tay vây hãm chế trụ ta, một mặt đem kim châm trong tay nhắm huyệt đạo nơi bụng, mạnh mẽ châm xuống. Ta rốt cuộc không chịu được, đau đớn kêu lên một tiếng, bủn rủn ngã xuống giường, liền ngay lúc này, lại nghe Tiêu Vân Tường không có hảo ý cười lạnh nói: “Hậu viện kia vắng lặng, ác tặc dễ dàng ẩn náu nhất, liền theo hậu viện bắt đầu đi.”
Trầm Mặc Sơn thờ ơ lãnh đạm nói: “Có thể a, không bằng ta đi trước dẫn đường, hầu gia mời đi bên này.”
Âm mời hãy còn chưa dứt, lại nghe bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu đau của Tiêu Vân Tường, lập tức bốn bề hỗn loạn kêu gào: “Phản rồi phản rồi, cưỡng chế hầu tước đương triều, chống đối binh mã triều đình, họ Trầm kia, ngươi đã phạm vào tử tội tru di cửu tộc, mau biết điều mà thả hầu gia nhà ta ra, bằng không nhất định khiến ngươi vạn tiễn xuyên tâm…”
Trầm Mặc Sơn cười lớn một tiếng, âm dương quái khí [4] nói: “Dương Minh hầu, ngươi từ khi nào lại trở nên kim quý như thế, đụng đều đụng không được? Ngươi thấy ta cưỡng chế ngươi lúc nào, mọi người đều là bạn cũ, ngươi hôm nay tự minh hỏa chấp trượng [5] dẫn đầu vào đây, ta lại nhát gan, cùng ngươi dựa sát một chút, cũng là mượn chút dũng khí long tử long tôn, ngươi không đến mức keo kiệt như thế chứ? A?”
Tiêu Vân Tường run rẩy nói: “Không… không đến nỗi…”
“Vậy chúng ta liền theo cảm tình, nói chút chuyện buôn bán kinh doanh, tội gì mà phải phô trương như thế? Hỏa kế này của ta đều là hạ nhân thôn dã chưa hiểu chuyện đời, xưa nay không thông luật pháp, chỉ nhận thức được chủ tử, nếu như mọi người có gì không hài lòng, ngươi mang theo gia đinh là được rồi, các đại nhân kiêu ky binh vạn nhất có điều gì sơ xuất, ngươi thế nào ở trước mặt Tiết thiếu tướng quân đây?”
“Đều thối lui cho ta…” Tiêu Vân Tường nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hầu gia, cái này…”
“Yên tâm, hiện còn không đến lượt các ngươi xướng vở kịch trung thành hộ chủ. Trầm Mặc Sơn chỉ là một thương nhân, còn phải dựa vào hầu gia để kiếm cơm ăn, gần đây thật là lương dân túng thiếu a. Hầu gia, ngươi nói có đúng không?”
“Lắm… lắm chuyện, còn không mau lui ra!” Tiêu Vân Tường hung bạo quát.
Lập tức truyền đến tiếng binh khí tra vào vỏ, tiếng binh sĩ lùi về phía sau, Trầm Mặc Sơn cười hì hì nói: “Như thế rất tốt, Trầm mỗ với hầu gia vốn là tư quan thành thật, vẹn cả đôi đường, có cái gì mà không thảo luận được? Nào, hầu gia, chúng ta hảo hảo thân thiết.”
“Trầm… Trầm Mặc Sơn, đây chính là dưới chân thiên tử, cưỡng chế hoàng thân, đáng tội gì đây, a…”
“Ai nha xin lỗi, hầu gia, ngài biết ta nhát gan mà, dễ dàng giật mình sợ hãi, một khi sợ hãi lực tay liền biến lớn, không giữ được nặng nhẹ mà làm ngài bị thương, nào, mau để Trầm mỗ xem xem, nếu muốn đại phu, đây đều là sẵn có…”
Bên ngoài Tiêu Vân Tường lại là một tiếng kêu đau, cũng không biết Trầm Mặc Sơn đã làm cái gì, lại nghe thanh âm hắn càng thêm run rẩy: “Ngươi… ngươi thật to gan, chẳng lẽ… chẳng lẽ thật sự không muốn buôn bán muối với Định Hà thủy vận?”
“Muốn, ai nói ta không muốn, cha thân mẹ thân không bằng bạc thân, ta như thế nào sẽ hướng ngân lượng gây khó dễ.” Trầm Mặc Sơn a a cười nhẹ, thấp giọng nói: “Hầu gia nhắc nhở đúng, hôm nay tự thả ngài về, ngài nếu còn bằng lòng cùng ta hảo hảo hợp tác kiếm tiền mới là lạ, cái này phải làm sao đây? Trầm mỗ đã bỏ tiền vào, chung quy không thể ngay cả một đồng đều không nhận được, mọi người đều đánh thủy phiêu [6] à?”
“Ngươi… ngươi mau mau giải huyệt đạo cho ta, Trầm Mặc Sơn, ta… ta thề, không truy cứu chuyện trước đây…”
“Nhưng ta không tin ngài được,” Trầm Mặc Sơn nói: “Như vậy đi, để bày tỏ thành ý, ngài lại nhường ta ba thành lợi ích, thế nào?”
“Ngươi… ngươi đừng được nước lấn tới!”
“Hầu gia, người làm ăn, chút thành ý này đều cầm không ra, ngài bảo ta làm sao tin?” Trầm Mặc Sơn cười nói: “Bỉ nhân đã nghĩ ra văn thư khế ước, ngài hãy cứ nhanh chóng ký tên đi. Ký sớm, bỉ nhân còn sớm thả hầu gia trở về tìm đại phu.”
“Ngươi!”
“Hầu gia, tiền bạc nào có từ trên trời rớt xuống? Ngài là rường cột nước nhà, con cháu hoàng tộc, tội gì vì mấy lượng bạc cùng Trầm mỗ, cùng thân thể của mình mà gây trở ngại? Trầm mỗ ở trên người ngài làm một chút động tác này, thật là lần nào cũng đúng. Đau đớn trên người ngài qua một nén hương càng ngày càng mạnh, trong vòng nửa canh giờ nếu không hoãn giải, có thể sẽ đau đớn đến chết. Trầm mỗ sớm vài năm cũng là làm chuyện không biết nặng nhẹ, dùng loại phương pháp này khiển trách hạ nhân, làm chết vài người, trước khi chết thực là đau đến giống như tự cắn cơ phu huyết nhục của mình xuống, sách sách, quá dọa người.”
Tiêu Vân Tường im lặng không nói, chẳng biết qua bao lâu, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu đau ức chế không được của hắn.
Trầm Mặc Sơn từng bước dụ dỗ: “Hầu gia, muốn ký chưa?”
Tiêu Vân Tường vô thanh vô tức, chỉ là thở dốc, qua một hồi lâu, rốt cuộc cắn răng nói: “Đem… đem bút đến.”
“Hầu gia thực là đại trượng phu, cầm lên được thì bỏ xuống được, thống khoái!”
“Mau giúp ta, giải…”
“Đó là đương nhiên, giải trừ thống khổ này còn phải cần tới đan dược. Như vậy đi, ta trước tiên giải huyệt đạo cho hầu gia, đan dược đêm nay dâng đến quý phủ, thế nào?”
“Trầm Mặc Sơn, ngươi nếu dám giở trò…”
“Ai, lời hầu gia nói thế nào vậy, Trầm mỗ cùng hầu gia hôm nay hưu thích tương quan [7], đợi cùng nhau phát tài, làm sao khiến thân thể quý giá của hầu gia không an được?”
…
Ta lưu tâm nghe động tĩnh bên ngoài, phân tâm một chút, đau đớn trên người lại cảm thấy dịu đi không ít, đợi lúc nghe được Trầm Mặc Sơn đắc ý cười to, Tiêu Vân Tường tràn đầy hận ý nói: “Sau này còn gặp lại”, Lật Đình đã thi châm xong xuôi, mồ hôi nhễ nhại thở dài ra một hơi nói: “Cuối cùng cũng xong, không phụ ủy thác.”
Ta sớm đã bị giày vò đến sức lực rã rời, lại còn khổ sở chống đỡ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lật Đình thay ta với bản thân lau mồ hôi đầy đầu, cười nói: “Có lẽ vị hầu gia giễu võ dương oai kia phải thất bại trở về, ta đi kêu đông gia tới?”
Ta vội vã gật gật đầu.
Lật Đình mỉm cười, đẩy cửa đi ra, một lúc sau, một người chạy vội vào, ta mở to mắt vừa nhìn, chính là Trầm Mặc Sơn.
Hắn cười thật lâu nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoàng, ta đã về.”
Ta vươn tay ra, trên mặt hắn lướt qua kinh hỉ, sải bước đi qua, nắm lấy tay ta ôn nhu hỏi: “Thận thể cảm thấy thế nào, cần cái gì?”
Tay ta run rẩy, “phách” một tiếng vung ra, oán hận nói: “Trầm… Mặc Sơn, ngươi… ngươi thật có bản lĩnh, thủy vận, diêm vụ, ngươi cấu kết quan thương, tham ô tư lợi, thật là có bản lĩnh…”
Trầm Mặc Sơn ngẩn người, nói: “Đều nghe thấy?” Hắn bật cười, nói: “Quan thương không cấu kết, như thế nào kiếm bộn tiền?”
Ta trước mắt tối đi, chua chát nói: “Ký như thế, lại hà tất phải lừa gạt ta?”
Trầm Mặc Sơn ngạc nhiên nói: “Ta lừa gạt ngươi lúc nào?”
“Ngươi muốn thủy vận, muốn diêm vụ, như thế nào… có thể cùng Tiêu Vân Tường vứt bỏ quan hệ? Chữ lợi đi đầu, lại như thế nào vì ta giết hắn mà cắt đứt tài lộ của mình?” Ta không biết vì sao, rõ ràng cũng không tin hắn thực sự sẽ vì ta báo thù, lúc kể ra một sự thật này, lại trong lòng tràn đầy chua xót.
Hắn sững người giây lát, đột nhiên ha hả cười to, vò vò tóc ta nói: “Tiểu ngốc tử, ta đã nói ngươi đầu không có linh quang chưa? Quả nhiên như thế.”
Hắn vừa cười vừa lắc đầu, ngồi xuống nói: “Ngươi cho rằng Tiêu Vân Tường sẽ thành thật tuân thủ cái hiệp thương vứt đi ấy? Đó là hắn bị ép không có cách nào bảo toàn tính mạng phải viết xuống, với hắn là vô cùng nhục nhã, thế nào còn đồng ý cho ta kiếm tiền? Nếu ta đoán không nhầm, hắn trở về nhất định là dốc hết toàn lực thượng tấu triều đình gán cho ta tội danh có lẽ có gì đó, qua không bao lâu, sẽ có hàng loạt nha dịch thuận lòng trời đến cưỡng chế tra xét khắp các cửa hàng của ta ở Kinh thành, rồi thì treo giải truy nã ta.”
Ta trong lòng cả kinh, nói: “Làm sao có thể?”
“Làm sao không thể? Tiêu Vân Tường bụng dạ so với lỗ kim còn nhỏ hơn,” Trầm Mặc Sơn mỉm cười nói: “Giờ phút này chỉ e còn hận ta càng hơn ngươi. Vì thế hôm nay cấp bách, chúng ta khẩn trương bỏ trốn.”
Tuy nói tất cả đều là nam nhân này tự nguyện, nhưng liên lụy người ta tán hết gia sản, lưu vong chân trời, trái tim từ lâu đã nguội lạnh của ta, bỗng nhiên tuôn ra một cỗ day dứt.
Trầm Mặc Sơn than thở nói: “Tiểu Hoàng, ta chính là vì ngươi mà trở thành một kẻ khố rách áo ôm, mười chín hiệu buôn ở Kinh thành thì khỏi phải nói, chỉ sợ ngay cả cơm cũng chưa chắc có mà ăn.”
Ta có chút bất an, ngọ ngoạy rốt cuộc nói: “Ta… ta còn có chút tiền để dành, ở chỗ Cảnh Viêm… ăn cơm… còn không thành vấn đề…”
“Thật sao?” Trầm Mặc Sơn lập tức ánh mắt sáng lên, nắm lấy tay ta thản nhiên không biết xấu hổ nói: “Vậy ngày sau của ta đều dựa vào ngươi chăm sóc rồi.”
Ta trợn mắt nhìn hắn, đột nhiên theo trong ánh mắt hắn lóe lên một tia giảo hoạt gian trá, lập tức hiểu được âm mưu của hắn, cả giận nói: “Trầm gia là nhân vật như thế nào, đâu cần loại người như ta chăm sóc.”
Trầm Mặc Sơn mặt dày tươi cười nói: “Nào có nào có, ta hôm nay sinh ý mất hết, tuyệt đối so không bằng ngươi. Tiểu Hoàng, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi không thể đổi ý a.”
________
Chú thích:
[1] Lợi nhẫn: lưỡi đao sắc bén
[2] Như hoa mỹ quyến: gia quyến xinh đẹp như hoa
[3] Thụ đại chiêu phong: cây cao dễ bị gió cuốn, người có địa vị cao dễ bị người ta ganh ghét, hãm hại
[4] Âm dương quái khí: kỳ quái khó hiểu
[5] Minh hỏa chấp trượng: ăn cướp trắng trợn
[6] Đánh thủy phiêu: dùng một viên sỏi ném sao cho nó nảy trên mặt nước, nảy càng xa càng nhiều lần càng tốt; ý ở đây là làm ăn không có lợi
Đại để nó là như thế này…