CHƯƠNG 24
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Ta chậm chạp phát giác liền kinh hoảng cả lên, ở trong ngực hắn kháng cự muốn giãy dụa, nhưng tay chân lại có chút mềm nhũn, sức lực cùng với cánh tay như vòng sắt của hắn so ra thật không đáng kể, thân thể hơi nghiêng ngả, lại bị hắn thừa dịp áp vào vách xe, ôm lấy lưng vai, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong miệng, khuấy đảo càng chặt, thăm dò càng sâu.
Giống như chưa thấy thỏa mãn, giống như không thể chờ được, hô hấp càng ngày càng nóng như thiêu như đốt, càng ngày càng loạn như tơ vò.
Nụ hôn mà cả đời từng trải qua này, chưa bao giờ mãnh liệt như thế, giống như muốn thông qua môi và đầu lưỡi mà tương giao, giống như muốn hút lấy linh hồn ẩn giấu bên trong thể xác.
Trong đầu loạn thành một mảnh, xương sống phía cuối bắt đầu nhũn ra, bên trong mờ mịt, ta bị động ngẩng đầu lên, tùy ý nam nhân này công thành lược địa [1], không kiêng nể gì cả.
Đương lúc mê mê màng màng, môi hắn di chuyển đến nơi khác, thuận theo đường cong nơi cằm hướng tới một bên mà phiêu diêu chơi đùa, ta khẽ thở một tiếng, lại bị hắn ngậm lấy vành tai mẫn cảm, ngay lập tức khí lực toàn thân giống như bị lấy đi một nửa, không tự chủ được mà nhuyễn như bùn xuân.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn, theo sau đó, càng thêm ra sức liếm lấy mà chơi đùa trêu chọc.
Hắn đồng thời dùng răng và môi, theo đường cong trên cổ một đường hướng xuống, tại xương quai xanh mà lưu luyến không rời, lại khiến cho ta nhiều phen khẽ thở gấp.
Không biết vì sao, những nỗi sợ hãi kia dần dần tan biến đến độ vô ảnh vô tung, ta đột nhiên không muốn giãy dụa nữa, nhắm mắt lại tùy ý để cho hắn làm. Trên đời này từ trước tới giờ chưa từng có chuyện tốt đẹp nào xảy ra mà không có nguyên do, hắn làm rất nhiều điều như thế, tính toán hết thảy vốn là không phải vì ta, mà là hướng tới những trù tính có lợi cho bản thân, lật đổ Tiêu Vân Tường giúp ta trả thù chẳng qua chỉ là nhân tiện giả làm một phần trong toàn bộ kế hoạch của hắn. Nhưng ta lại hiểu được rằng, nếu không có hắn, ta muốn giết Tiêu Vân Tường thì rất dễ dàng, nhưng muốn toàn mạng mà thối lui thì lại là rất khó.
Càng không nói đến, hằng ngày chung sống cũng thường ôn nhu mà chiếu cố từng chút một, ngay cả thuốc thang cơm cháo cũng đều thay ta an bài một cách thỏa đáng thoải mái, đến cả đối với tiểu Kỳ Nhi cũng ngày càng yêu quý, dốc lòng mà dạy bảo.
Đủ mọi chuyện này, cho dù nảy sinh ra nhằm hướng đến loại tính toán hay âm mưu nào đó, thì ta vẫn là mang ơn cái tình của hắn, mắc nợ hắn rất nhiều.
Càng huống chi, hắn nói đối với ta là không có ác tâm, ta nghĩ tin hắn.
Nếu như thân thể tàn tạ này là thứ mà hắn mong muốn, ta đây vẫn là nên cho đi.
Sau đó ngày mai ở nơi xa xăm kia, ta có thể nói một câu hai bên đã thỏa thuận xong.
Ta thuận theo mà nằm dưới thân hắn, lúc hắn mở vạt áo ra liền giúp cởi y phục xuống, lúc hắn đồng thời dùng môi và lưỡi ngậm lấy ngạnh quả trước ngực ta, phối hợp mà dựa lên ngực, khi thì tay hắn thuận theo đường cong trên lưng mà nâng bàn tọa lên, nhẹ thở một tiếng, chủ động kề sát đến lưng bụng hắn, nơi đó có vật ngạnh lên nóng như thiết.
Ta nhắm mắt lại, nghĩ, đã bao lâu rồi không trải qua tình huống giữa nam tử với nhau này? Ở đây trong toa xe không có vật bôi trơn nào cả, thấy hắn một bộ dạng sắc dục khẩn trương này, chỉ sợ lát nữa khi bị ăn ta sẽ vô cùng đau đớn.
Hắn quả nhiên không phải là kẻ gọi là quân tử, động tác già dặn lại rất có kỹ xảo, chẳng qua là thích mút và hôn mạnh như vậy, vừa đau lại vừa tê, cắn cắn giữ lấy nhũ châu trước ngực ta, gần như muốn mang nó mà nuốt vào trong miệng vậy. Mà chuyện sinh hoạt vợ chồng của người luyện võ tuyệt đối không dễ dàng gì mà nhả ra tinh hoa, Trầm Mặc Sơn lại là nhân tài kiệt xuất trong đó, hôm nay cũng không biết sẽ làm bao lâu, ta có thể hay không chống cự không được mà hôn mê đây?
Ta cắn chặt môi, cố gắng thả lỏng thân thể, thậm chí chủ động tách hai chân ra, quấn lấy eo của hắn.
Hơi thở của hắn càng phát ra thanh âm thô đục, đã không còn ôn nhu nữa, đơn giản là đem bàn tay to lớn thô ráp nắm chắc lấy mông của ta, không ngừng vuốt ve, ngón tay nhẹ nhàng hướng xuống, đang muốn hướng đến sau cơ thể mà tìm đến chỗ kia.
Ta ảm đạm cười, đúng rồi, nhanh một chút nữa mà tiến vào, đem ta xé rách ra cũng được, khiến ta đau đến chết đi sống lại, máu chảy như trút ra cũng được. Dù sao, không cần phải trêu chọc như vậy nữa, ta cũng đã chán ghét ở dưới thân nam nhân mà ngâm nga thở gấp, bộ dáng uyển chuyển hầu hạ.
Ta sợ chính mình sẽ chán ghét đến độ nhịn không được mà nhả ra ngay tại chỗ.
Thì vào lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy trên thân mình nhẹ hẳn đi, không khỏi kinh ngạc mà mở mắt ra, lại thấy Trầm Mặc Sơn trên trán lấm tấm đầy mồ hôi, mâu sắc trầm lắng, rõ ràng một bộ dáng hận không thể nhào lên mà đem ta ăn vào trong bụng, lại không ngờ vào lúc này, hít thở vài cái thật sâu xuống, thở ra hít vào một hồi, ngay lập tức trong mắt khôi phục ý chí điềm tĩnh, nhếch miệng cười nói: “Tại đây mà cưỡng ép thì ngươi chắc chắn sẽ bị thương, quên đi, để lần sau vậy.” (Miên Miên: *đập bàn đập ghế” Lạy thần đam mỹ, sao không ăn tiếp đi cho con nhờ… A a a…)
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn, lại phát hiện mặt dày của hắn đỏ lên, mắng: “Nhìn cái gì? Lại còn câu dẫn ta, cho dù là liều mạng khiến ngươi một tháng cũng không thể xuống giường, ta cũng phải làm cho đủ vốn.”
Ta trên mặt nóng lên, hắn đã khinh thủ khinh cước giúp ta khép lại xiêm y, đem ta ôm vào trong lòng, thở sâu khàn giọng nói: “Tiểu Hoàng, không cần nghĩ rằng ta đang khinh mạn ngươi, ngươi nguyên là so với những người khác thì yếu đuối vạn phần, nửa điểm qua loa cũng không được. Ta là yêu thương ngươi, nhìn xem, bị ngươi phóng hỏa đã muốn đốt người, nhưng mà vẫn là tỉnh ngộ kịp lúc, ta dễ dàng lắm sao? Ngươi không cần nóng ruột, trở về ta sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, chọn một ngày tốt hoa tiên nguyệt hạ mà làm.” Hắn mãnh liệt hôn ta một cái, bỗng nhiên ngữ khí trở nên ái muội, lưu luyến không muốn rời mà ngửi tới ngửi lui, nói: “Thật sự là băng tạo nên hồn ngọc tạo thành da, rốt cuộc như thế nào mà lớn lên, khiến cho người gặp liền bị câu hồn, chỉ muốn ăn ngươi.”
Ta cúi đầu xuống, đẩy cái ôm trong ngực của hắn ra, ngồi xa một chút, Trầm Mặc Sơn than vãn nói: “Được rồi, là ta nói lời không thỏa đáng, ngu huynh bên này nhận lỗi.” Hắn sáp đến ôm lấy ta, cười hì hì nói: “Khó khăn lắm mới có thể ôm lấy mà hôn một cái, ta ước chừng kìm nén đã lâu, ngươi cũng nên thương xót ta chứ.”
Ta cắn môi, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Ngươi, ngươi nếu là muốn, ta… …”
“Ngươi cái gì?” Hắn cười đùa cợt nhả mà tiến lại gần, kề sát vào hai má ta, nói: “Ngươi cũng ưng thuận sao? Hảo bảo bối, ta biết ngươi không phải là kẻ lòng gan dạ sắt, cái này gọi là lòng thành cảm động trời đất thì đá vàng cũng phải vỡ ra, ta một mảnh tâm ý, ngươi cuối cùng có thể lĩnh hội được rồi…”
Ta im lặng cởi bỏ vạt áo, ngẩng đầu liếc nhìn hắn, cuối cùng lại vừa hoảng hốt vừa quẫn bách, thanh âm run rẩy nói: “Ta, ta không liên quan… …”
Ánh mắt hắn trở nên chuyên chú, không hề chớp mắt mà chằm chằm nhìn ta, ta cắn cắn răng, trút xuống ngoại y, lại cởi nội y, lộ ra khuôn ngực vừa mới bị hắn vừa hôn vừa cắn thành một mảnh hỗn loạn, Trầm Mặc Sơn vẫn đang bất động, ta hai má một mảnh hỏa thiêu, lại liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi, đến cùng là muốn hay không… …”
“Đủ rồi.” Trầm Mặc Sơn cơ hồ lấy lại tinh thần, quả quyết tiến lên trước, một tay ở phía trước kéo lấy vạt áo của ta, nhẹ nhàng xoa bờ vai, cố chấp cười nói: “Một thân thể mềm mại tuyệt vời như thế, ta nhưng là định lực không đủ.”
“Không, không quan hệ… …” Ta cúi đầu chậm rãi nói.
“Ta nói đủ rồi!” Hắn mạnh mẽ khẽ quát một câu, ta có chút run lên, hắn thở dài, giúp ta đem y phục mặc trở về rồi thắt lại y kết nơi dây lưng, sau đó mang ta ôm vào lòng, tay vỗ sau lưng ta nhu thanh nói: “Ngoan, không cần làm mấy việc này, thực sự không cần, Trầm Mặc Sơn ta không bỉ ổi như vậy, ngươi là bảo bối của ta, hiểu không?”
Ta ngây người dựa vào trong ngực hắn, bỗng nhiên cảm thấy sự mệt mỏi trước giờ chưa từng có tuôn ra trong lòng. Nhiều năm như vậy, một thân một mình mang theo Kỳ Nhi, nếu không phải có mối thù hận trong lòng chống đỡ, ta sớm đã trở nên thảm bại. Nhưng vào lúc này đây, hai câu nói bình thường này, lại không nghi ngờ gì mà đánh thẳng vào nội tâm, tại nơi vết sẹo đã từng tê buốt kia như bị một chùy đập mạnh vào, ta đau đến mức nước mắt tuôn rơi, lại cũng trong cơn đau mà hiểu được, nguyên lai trong lòng ta, vẫn là có một góc, mềm yếu, không chịu nổi một đòn tấn công.
Một câu nói dịu dàng, một câu không có nguyên do, một lời không thể phân biệt được thật giả, liền đủ để xuyên qua từng tầng trí nhớ đã bị đóng kín, khiến ta nhớ tới thời khắc ban đầu đó, tại trước đây khi hết thảy đều chưa từng phát sinh, thực ra, ta cũng từng có thời điểm đơn thuần như vậy.
“Sao lại khóc? Tiểu ngốc tử,” hắn yêu thương mà vỗ về tóc ta, nhẹ nhàng hôn, nói: “Có ta đây, ngoan, sẽ không phải chịu khổ nữa đâu.”
Ta nhịn không được liền bật cười, tại trong lòng hắn mà quệt rơi nước mắt, ngồi thẳng người, nói: “Mặc Sơn, ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Nói đi.”
Ta ngập ngừng một chút, duỗi cánh tay phải ra, để lộ vết sẹo nhỏ ở mạch môn, khàn giọng nói: “Vết thương này, là ta ngày đó tự mình cắn lấy, lúc đó ta không muốn sống, cắn rất sâu, sau đó, là Tiểu Đồng, nga, Tiểu Đồng chính là thê tử của ta, cũng là nương của Kỳ Nhi, nàng mang rất nhiều ngọc bích quý giá cô đọng lại thành thuốc giúp ta bôi lên, lại cũng không thể che đi toàn bộ vết thẹo cũ đã có từ lâu.”
Trầm Mặc Sơn hai mắt híp lại, nhìn ta, một lời cũng không nói.
“Không chỉ nơi này,” ta cười khổ một chút, nói: “Ngày đó ta toàn thân trên dưới, cơ hồ chỗ nào cũng có vết thương, khuôn mặt cũng gần như bị hủy hoại, đều là Tiểu Đồng hao tổn toàn bộ tâm lực, đem ngọc bích được người trong võ lâm xem như quý giá mà cô đặc thành thuốc toàn bộ dùng trên người ta, hôm nay ngươi mới có thể nhìn thấy, ta như thế này.”
Trầm Mặc Sơn trong mắt biểu lộ ra yêu thương thương tiếc cùng dáng vẻ hung hãn tức giận, đưa tay ra nắm trụ lấy ta, nhẹ giọng hỏi: “Là ai làm?”
Ta lắc lắc đầu, nói: “Ta không thể nói cho ngươi, ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi, món nợ này, ta muốn tự mình đi đòi lại.”
Trầm Mặc Sơn khẽ ngây người, ôn nhu nói: “Tiểu Hoàng, nếu lúc này đổi thành kẻ khác, ta không nói hai lời, mà giúp đỡ tiền bạc cùng nhân mạch [2], để hắn tự tay giết chết kẻ thù. Nhưng ngươi thì khác, ta một mặt là yêu thương ngươi, mặt khác, là ngươi tính khí quá khích, muốn rước lấy cái chết vào mình, ta sợ ngươi thù chưa báo được, trái lại còn mất mạng oan uổng.”
Lưng ta cứng đờ, nói: “Ta ý đã quyết.”
“Cái gì mà ý đã quyết chứ?” Trầm Mặc Sơn đột nhiên tỉnh ngộ lại, giận dữ nói: “Ngươi trước đây đã tính toán cả rồi, muốn nhân cơ hội đến Kinh sư mà bỏ trốn lần nữa?”
Ta trong lòng nặng trĩu, nhưng vẫn gật gật đầu.
Hắn không giận mà cười, nói: “Không đúng, ngươi là đang nuôi dưỡng một con sói con chưa thuần thục sao? Ngươi bên ngoài hỏi thăm mà xem, từ trước đến giờ chỉ có Trầm Mặc Sơn ta chiếm lấy tiện nghi của người khác, mới đây mà đến phiên ta giống như lão ma tử đối với ngươi ân cần chu đáo, sợ ngươi thân thể không khỏe, tiêu tiền như nước chảy, dược liệu quý giá cùng thức ăn miễn phí giống như kẻ ngốc mà để cho ngươi mỗi ngày hưởng dùng. Ngươi muốn trừng phạt Tiêu Vân Tường, ta không nói hai lời, bỏ ra vốn liếng buôn bán ở kinh thành dù bị giảm đi cũng muốn giúp ngươi trút hết oán hận này; nhi tử của ngươi ta cũng xem như là con của chính mình, nuôi dưỡng cưng chiều, chỉ lo đối đãi với nó không tốt sẽ làm cho ngươi không vui. Đúng vậy, ta đối xử tốt với ngươi đều là tự ta chuốc lấy phiền nhiễu, bây giờ ngươi hết lần này tới lần khác đều khăng khăng muốn đi, cũng là lão tử ăn no chuốc đầy phiền nhiễu!”
Ta cúi đầu không nói, hắn tức giận càng mạnh mẽ hơn, đột nhiên nắm lấy bả vai ta mà cắn răng nói: “Lúc này đang tính toán cái gì? A? Trước tiên thông báo lão tử một tiếng, liền không tính toán trộm trốn đi nữa sao? Ngươi ngược lại không muốn có lỗi với ta!”
Ta chịu đựng đau đớn nói: “Ta không muốn…khiến ngươi hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái rắm!” Hắn ánh mắt vừa chuyển, lập tức hiểu ra mà nói: “Lại là tên Cảnh Viêm kia? Ngươi lại cùng hắn ngầm báo tin tức? Ta ngày đó nên một chưởng giết chết tên mỹ nam tử kia.”
Ta đau khổ nhìn hắn, cố gắng nói: “Mặc Sơn, đừng như vậy… …”
“Thao bà nội nhà ngươi!” Hắn tức giận chửi một câu, một chưởng đập xuống bàn lò, chấn động biến thành những mảnh nhỏ, trừng lên ánh mắt sắc bén như dao kiếm nhìn ta, từ đầu đến cuối khiến ta trong lòng sợ hãi cả lên, hắn hung hăng hỏi: “Lần này muốn chạy như thế nào đây? Hạ dược hay thổi mê hồn khúc?”
Ta cúi đầu xuống, chậm rãi nói: “Không, chỉ là đợi ngươi ý loạn tình mê, lấy ra nhạc khúc vi danh [3] được truyền dạy, khiến ngươi tự mình thổi tấu nhạc khúc thôi miên lại lần nữa…”
Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng trách vừa mới nãy chủ động như vậy, vậy vì cái gì không theo kế hoạch mà tiến hành? Vì cái gì phải nói cho ta?”
“Mặc Sơn,” ta nhìn hắn, cuối cùng ấm áp nói: “Ta không muốn lừa dối ngươi nữa, chúng ta có giao ước, ngươi quên rồi sao?”
Trầm Mặc Sơn sắc mặt biến đổi, quay đầu nói: “Không quên! Ta vốn là cho rằng đối xử tốt với ngươi, sẽ khiến ngươi quen được với ta, tự nhiên sẽ không nhắc đến giao ước kia nữa, nào biết ngươi trước giờ vốn là…” Hắn liền ngậm miệng, trên mặt lại rõ ràng hiện lên thần sắc bi phẫn.
Lòng ta đau đớn, cũng cố không sợ hãi, tiến sát qua kéo lấy cánh tay hắn, hắn tức giận vung ra, ta liền kéo trụ lại, ôn nhu nói: “Mặc Sơn, ngươi nhận lời với ta đi, đợi ta thân thể chuyển biến tốt lên, liền thả ta đi.”
“Nhưng ta không nhận lời thả ngươi ra đi tìm cái chết!” Hắn giận dữ hét lên.
“Ta sẽ cẩn thận,” Ta mỉm cười nhìn hắn: “Ta đáp ứng ngươi, đợi mấy chuyện kia xong rồi, ta liền trở về, Kỳ Nhi để ngươi giữ ở nơi này, ta dù sao vẫn phải về đón hài tử nữa chứ, đúng không?”
Hắn sắc mặt từ từ nguôi giận, nhíu mày nói: “Không được, ta không yên tâm.”
“Ta đã đợi năm năm,” Ta rưng rưng nước mắt cười nói: “Ngươi cho phép ta đi đi, ta không phải là vì điểm cừu oán kia của bản thân, còn có những người khác bị liên lụy mà chết, ta nhất định phải vì bọn họ mà đòi công đạo.”
Trầm Mặc Sơn im lặng không nói, nhưng trên mặt đã không còn cơn thịnh nộ lúc nãy.
Ta liền tranh thủ cơ hội, thấp giọng nói: “Chờ ta trở về, ta sẽ đáp ứng tâm ý của ngươi, được không?”
Hắn ánh mắt sáng lên, cuối cùng cũng quay đầu, hỏi: “Thật không? Không gạt ta chứ?”
Ta gật đầu nói: “Thật, không gạt ngươi.”
Hắn mạnh mẽ đem ta ôm vào trong lòng, khàn giọng nói: “Ta như thế nào cam lòng được.”
“Ta hiện giờ không phải là Dịch Trường Ca trước đây,” Ta vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ta có ngươi cần bận lòng, còn phải nhìn Kỳ Nhi hảo hảo lớn lên, ta như thế nào có thể khắp nơi liều mạng, bất kể hậu quả chứ?”
“Ngốc tử, ngươi có ta a, trên đời này còn không có người nào mà ta không động được!” Hắn cực kì ngang ngược nói.
“Thì bởi vì như thế, nên ta không muốn ngươi tương trợ.” Ta dựa trên ngực hắn, mỉm cười nói: “Ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta không đành lòng lại dựa vào ngươi, lại cũng không muốn gây cho ngươi phiền toái, càng không mong ngươi bị cuốn vào trong những chuyện trước đây của ta. Đó đều không phải là chuyện tốt gì, ta muốn, nếu như có phúc, ta muốn cắt đứt qua lại, can can tịnh tịnh cùng ngươi đứng một chỗ. Mặc Sơn, ta cũng là nam nhân, không cần ngươi ôm ấp che chở, chuyện của ta ta cũng muốn tự mình giải quyết.”
“Nhưng ta không nỡ,” Hắn buồn bã nói: “Tiêu tốn rất nhiều bạc mới dưỡng được ngươi đơn giản có chút khởi sắc này…”
Ta vỗ vỗ vai hắn, nói: “Trước kia không có ngươi, ta chăm sóc chính mình cũng có thể xem là làm rất tốt.”
“Tốt cái rắm!” Hắn buông ta ra, từ trong ngực lấy ra một lọ sứ tinh xảo, đưa cho ta nói: “Thôi được, ngươi nếu một lòng muốn đi, ta cũng không cản được, trong này còn có ba viên ‘Tư Mặc’, cũng chính là thứ mà trước đó ta đã cho ngươi dùng, là linh đan có thể giúp cải tử hoàn sinh. Ngươi nhận lấy, không được từ chối, tốt xấu gì cũng khiến ta yên tâm một chút.”
Ta nhận lấy lọ sứ, lúc này bên ngoài mã xa một tiếng huýt dài, xa phu đánh xe nói: “Trầm gia, phía trước có một chiếc mã xa đặt ngang chắn đường.”
Ta trong lòng cả kinh, vội vén xa liêm lên, lại thấy phía trước Cảnh Viêm một thân trang phục mạnh mẽ đứng trước mã xa, theo sau là bốn gã hộ vệ, đang rục rịch manh động. Cảnh Viêm năm đó là từ thiên công vật lí mà chuyển công, đối với các loại cơ quan rất hiểu rõ, tư thế này, mã xa kia ắt hẳn cất giấu huyền cơ.
Ta lập tức phát ra tiếng quát ngừng lại, xoay người đối với Trầm Mặc Sơn nói: “Ta đi đây.”
Khuôn mặt Trầm Mặc Sơn trầm lắng như nước, một tay mãnh liệt đem ta kéo vào trong ngực, hướng trước mặt Cảnh Viêm mà hung hăng hôn tới, thẳng đến cắn cắn hôn môi giống như muốn đem ta ra mà nhào vỡ, đợi đến lúc buông ra, thì hai người hô hấp đều rối loạn. Trầm Mặc Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhớ kỹ, nếu như không thể nguyên vẹn trở về, ta liền đem tiểu Kỳ Nhi tiểu đông tây kia dỡ thành tám khối, hiểu chưa?”
Ta mỉm cười, nhảy xuống xe, hướng Cảnh Viêm đi tới, cuối cùng quay đầu lại, nhìn nam nhân kia một lần cuối cùng, cười nói: “Mặc Sơn, bảo trọng.”
________
Chú thích:
[1] Công thành lược địa: muốn làm gì thì làm
[2] Nhân mạch: quan hệ giao thiệp rộng rãi
[3]< Vi danh: làm nên tên tuổi