CHƯƠNG 25
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Liên phong tế thiên hề, phi điểu không thông, du tử hoài hương hề, mạc biết tây đông. Mạc biết tây đông hề, duy thiên tắc đồng. Dị vực thù phương hề, hoàn hải trong vòng. Đạt xem ai ngụ hề, hề tất dư cung. Hồn hề hồn hề, vô bi lấy đỗng.
(Lời ca trong “An hồn khúc”, dịch: Cả đỉnh núi ở đường chân trời này, chim muông không kêu, kẻ lãng tử hoài hương này, chẳng biết Tây Đông. Chẳng biết Tây Đông này, riêng chỉ có bầu trời là cùng chung. Tha hương đến những nơi khác biệt này, bốn bề là biển. Lạc quan mà cư ngụ khắp nơi này, tại sao phải cần một nơi ở. Linh hồn này linh hồn này, chớ nên đau buồn sợ hãi.)
Ta vén xa liêm lên, im lặng nhìn chăm chú bên ngoài xe.
Cây xanh tỏa bóng mát, trăm hoa như gấm dệt, dòng suối uốn lượn chảy qua cả Du Dương thành, nhà nào cũng tường trắng ngói đen, trước cửa liễu rủ tha thướt, đầu tường dưới mái hiên, thường có một khóm hoa tươi, tràn ra bên ngoài cửa. Phía bắc Du Dương thành tựa vào sườn dốc của núi tuyết âm u, các nơi gần sát Nam Cương, bốn mùa như xuân, còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo khoe sắc. Trong thành còn có nhiều man di từ Nam Cương di chuyển tới đây, cùng với Thiên Khải triều và những nơi khác phong tục hoàn toàn khác nhau. Đường phố nơi nơi có thể nhìn thấy váy dài chật hẹp, nữ tử ngoại tộc ống tay áo ngắn nhỏ dáng vẻ lay động; hoặc trên đầu quấn khăn trắng, phân thân tai đeo khuyên to, nam tử ngoại tộc mang gùi đeo đao sải bước.
Tổng hội liên minh Nam võ lâm của Thiên Khải triều, thường bố trí tại đây.
Cái gọi là Nam võ lâm, nguồn gốc của việc này có thể phải truy đến cái năm Nam Cương đại loạn, võ lâm thành Du Dương đứng mũi chịu sào, suýt nữa là bị ngoại tộc xâm chiếm đánh cướp, may mà có thiếu niên anh hùng dũng cảm đứng ra, dẫn đầu nhiều võ lâm nhân sĩ tham gia vào đại quân thảo phạt man di, cùng quân đội triều đình tương hỗ ăn ý, mới khiến thành cổ này thoát khỏi nạn cướp bóc. Sau chuyện này người thiếu niên anh hùng kia lại liên lạc với các tộc trưởng thuộc bộ tộc ở Nam Cương, thuyết phục châu phủ mở ra bố thị [1], cho phép trao đổi trà và đồ vật. Trải qua nhiều năm kinh doanh, nơi này sớm đã Di Hán [2] một nhà, con cháu tộc trưởng các tộc Nam Cương được ra làm quan, mà thiếu niên anh hùng kia lại cưới một vị nữ tử ngoại tộc làm vợ, lưu truyền giai thoại một thời.
Bị lôi kéo uy hiếp, võ lâm tổng hội phía Nam tự mình sau loạn lạc vẫn không giải tán, nam võ lâm được Hoàng Thượng ngợi khen là “Trung nghĩa chi sư”, thiếu niên kia thì nhậm chức minh chủ, lại được sắc phong là “Trung Nghĩa Bá”, cha truyền con nối không hề suy tàn, đồng thời được thưởng phủ đệ quan nha, trang viện lương điền, so ra giống như con cháu hoàng tộc ở kinh thành, lại còn uy nghi xa hoa. Gặp việc lớn, châu phủ quan viên Du Dương thành còn phải thỉnh cầu Trung Nghĩa Bá mà chắp tay thương lượng, chiết tử [3] của Trung Nghĩa Bá, là có thể thấu đạt thiên đình, không cần kinh qua Ngự sử đài Thượng thư phòng, trực tiếp trình bày thánh nhân nghe.
Nhưng Nam võ lâm trong giới giang hồ có địa vị rất cao, trừ bỏ việc dựa vào Hoàng gia ân điển ra, còn có một nguyên nhân chủ yếu khác, chính là các thế hệ Trung Nghĩa Bá, đều võ công cao cường, đại hiệp nghĩa khí ngút trời, lúc quốc nạn có thể xoay chuyển cục diện, thường ngày lại nhiệt tình giúp đỡ kẻ khác. Trong võ lâm đưa ra chính nghĩa đề cao dũng cảm, khẳng khái giải trừ khó khăn, ở trên triều đình lại còn có thể bênh vực lẽ phải, vì dân mà xin cứu giúp.
Một nhà như vậy, khí khái như thế, khiến cả Nam võ lâm không thể không đối với duy nhất bọn họ tuyệt đối phục tùng, cam tâm tình nguyện, cung kính tôn chủ nhân của Trung Nghĩa phủ làm Nam võ lâm minh chủ.
Từ lúc ban đầu của đời thứ nhất Trung Nghĩa Bá, liền đã có quy tắc, cứ mỗi mười năm thì tổ chức Anh hùng hội một lần, mời anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ, các bô lão có tên tuổi lâu năm, mọi người cùng nhau luận bàn võ nghệ, bổ sung cho nhau. Lần tập họp này được tổ chức tại Du Dương Thành, Du Dương lại nhiều hoa cỏ, bởi thế mà có tên gọi “Vạn hoa anh hùng hội”.
Anh hùng như danh hoa, bản lĩnh khuynh đảo thiên hạ, đợt sự kiện này, dần dần trở thành sự hiểu biết cho thiếu niên trưởng thành, thanh niên mở ra tham vọng, trưởng bối các phái trao đổi cảm tình, là nơi tốt để âm mưu võ lâm đại sự.
Vạn hoa anh hùng hội mở ra, anh hùng thiên hạ không ai không đến.
Ta đương nhiên, không thể buông tha cơ hội này.
Bởi vì anh hùng hội sắp được tổ chức, Trung Nghĩa phủ tiêu hoang của cải, làm một trang viện, chuyên khoản đãi nhân vật nổi danh giang hồ từ các nơi đến cùng môn hạ đệ tử tùy tùng. Tuy là như vậy, lại vẫn có nhiều người không đủ tư cách hoặc là đến muộn, ở lại không vào trang viện, khách *** lớn nhỏ trong hạ thành này toàn bộ đều chật ních người. Đeo binh khí, người học võ khí thế hùng hổ khắp nơi có thể nhìn thấy, tiếng ồn ào dùng khẩu âm từ các nơi kêu gọi bằng hữu uống rượu chơi đoán số, tiếng lách cách bàn luận võ nghệ, tiếng bùm bụp do nhìn chướng mắt nhau chửi nương ngươi mà động đao, cả Du Dương thành, trái lại bỗng dưng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Náo nhiệt, giống như khí tức giang hồ, phả vào mặt mà đến.
Người trên đường rất nhiều, ta liền buông xa liêm, chỉ an an tĩnh tĩnh tựa vào đệm nhắm mắt dưỡng thần. Cảnh Viêm ở bên cạnh ta mỉm cười, hỏi: “Mệt không? Ta đã sai người đi trước thuê một tiểu viện, không bằng cứ nghỉ ngơi, ta tự mình đi thì được rồi…”
Ta mở mắt, lắc đầu nói: “Không, nếu đến đây mà không đi gặp hắn, hắn đã biết, lại ngầm thấy khó chịu.”
Cảnh Viêm trên mặt hiện lên nụ cười ngẩn ngơ, nói: “Hắn rất yêu thương ngươi, nếu biết ngươi mệt, hiển nhiên trước tiên sẽ muốn ngươi nghỉ ngơi.”
Ta nhìn về phía hắn, rõ ràng đã là biểu tình vân đàm phong khinh, chỉ là trong ánh mắt êm dịu, lại ẩn chứa nỗi đau buồn li tán kinh niên.
Đã từ khi nào, hắn trở thành cái bộ dạng này, ta vẫn nhớ năm đó đôi con ngươi ngày rõ ràng trong suốt như thế, giống như nhìn được dòng nước ở dưới đáy, cứ chuyển động ánh sáng trong veo.
“Làm sao lại chuyên chú nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa?” Cảnh Viêm hồi phục tinh thần, hướng về ta cười hỏi.
“Không phải, ta đang nhớ đến, bộ dạng của ngươi trước đây khi vào Cốc.” Ta nhẫn nhịn cười, nói: “Rõ ràng là trưng ra một khuôn mặt thẹn thùng điềm đạm, lại cố tình khiến cho kẻ khác tưởng tượng không ra vẻ nghịch ngợm, ngươi khi đó cả ngày ồn ào muốn làm một con diều mà người ta có thể ngồi lên, đợi đến lúc làm ra, thì mang chúng ta bay lên trời.”
Cảnh Viêm cười nói: “Sao lại không, người ngoài đều nói ta là kẻ ngu ngốc, duy chỉ có ngươi là hỏi qua ta, cái kia làm ra, có thể hay không mang các ngươi bay lên.”
Ta ha ha cười nhẹ, nói: “Đó đều là để lừa ngươi, kỳ thực hồi đó trong lòng ta nghĩ, trán của tiểu tử này chắc chắn là bị ngựa đá qua, so với tên điên nhanh chóng bị đuổi ra ngoài còn nghiêm trọng hơn.”
Cảnh Viêm trừng mắt nhìn ta: “Ta biết, ngươi giao thiệp ít nên theo thói quen sẽ gặp người mà nói chuyện hợp tình hợp lí, gặp quỷ thì nói lời xằng bậy, cũng chỉ có Khánh Ương ca ca thành tâm đối xử với ta, nói thích những thứ ta làm, thì là thực sự thích.”
Tên của Khánh Ương, dù cho bất ngờ được đề cập đến như vậy, chúng ta hai người, đều có chút sững sờ, ta trên mặt nổi lên một tia cười khổ, ánh mắt hắn lại trở nên mơ màng, trầm mặc cả buổi, ta xa xăm nói: “Thật sự, không biết hắn ra sao rồi.”
“Nhất định rất tốt,” Cảnh Viêm nhếch môi, quả quyết nói: “Nhất định là rất tốt.”
Ta gật gật đầu.
Xe ngựa chạy vào ngõ hẻm, lại rẽ ngoặt bảy tám hướng, đi đến một nơi, trước mắt đột nhiên rộng mở, lại nguyên lai trong nội thành thành Du Dương lại có sông có núi, lúc này chúng ta đã đến một tảng đá nhỏ phía trước núi ở bắc thành, Cảnh Viêm sai thuộc hạ dừng xe lại, cầm lấy một cái bọc, mở cửa xe trước tiên nhảy xuống, lại có một chút vội vã, liền quay mình đỡ lấy ta mà không nhìn lên. Ta cười cười, ôm lấy thất huyền cầm bên trong xe, chậm rãi đi xuống.
Ta luôn luôn nhớ tới nơi này, quả nhiên giống như đầm nước sâu trong ký ức, đầm nước này trông xa thì thật sâu lắng tối tăm, nhìn gần lại thấy trong suốt có thể nhìn thấy đáy, bên trong rêu xanh yếu ớt trải dài đầy khắp, thỉnh thoảng có mấy cái đuôi cá màu đen, bơi lội lắc lư tự tại. Cạnh đầm mấy cây đỗ quyên hoang dã, lúc này đã qua mùa hoa, lại vẫn còn lưu lại một vài nụ, nho nhỏ li ti, mềm mại động lòng người. Lại hướng tới phía trước, hai rừng cây liễu rủ tươi tốt, cành thân trên trăm năm, màu nền đường vân loang lổ nhiều biến cố, nhánh cây lại tựa như dáng vẻ mềm mại có sức sống, giống như thiếu nữ mười sáu tuổi lưng eo mềm mại.
Lại hướng đến phía trước, phía sau cây liễu, có một khối cự thạch giống như tấm bình phong, phía dưới kia là mộ phần của một cô nhi, lãnh thanh cô tịch.
Cảnh Viêm sớm đã ở trước mộ mà bày ra trái cây điểm tâm, thậm chí còn có một bình rượu nhỏ. Lúc này đang nhoài về một bên mộ, tay cầm chiếc khăn, cẩn thận lau chùi khối bia đá kia.
Không có lời khắc bia mộ, không có văn tế, phía trên rất đơn giản viết to bốn chữ “Khánh Ương chi mộ.”
Trong nét chữ tròn trịa mang theo nét ngây thơ, vừa thấy liền biết là bút tích của Cảnh Viêm.
Lúc đó, bàn tay xú tự [4] khiến Khánh Ương vừa tức vừa buồn cười, nhưng Cảnh Viêm bản tính vốn biếng nhác không tập trung, rất phiền muộn vì loại chuyện này mà trì hoãn không luyện công phu. Tại Điệp Thúy Cốc ngây người đã mấy năm, thiếu niên cùng rời đi mỗi người đều tài đức hơn người, nhân trung long phượng, duy chỉ có hắn vẫn một tay xú tự, cả đời cũng không đổi được.
Lúc đó, Khánh Ương đại thể không nghĩ tới, bàn tay xú tự này, sau này vậy mà lại khắc lên trên bia mộ của mình, đã là cái chết, cũng không thể tránh được.
Ta cười ra tiếng, đi qua cũng không khách sáo, tùy ý ngồi xuống đất, đem thất huyền cầm thuận tay đặt xuống, nhặt lên một khối bánh đậu cắn một miếng, vụng về nói: “Cảnh Viêm, ngươi điểm tâm này mua khi nào vậy? Dọc đường sao không thấy lấy ra?”
Cảnh Viêm liếc ngang nhìn ta, nói: “Đi đi, như thế nào lại giống tiểu Kỳ Nhi tham ăn như vậy? Đây là đồ chuẩn bị cho Khánh Ương, ngươi có quan hệ gì.”
Ta vội vàng cắn một miếng thật to, đem nửa khối điểm tâm kia trả lại nói: “Keo kiệt, còn ngươi thì sao!”
Cảnh Viêm lười để ý đến ta, quay đầu đi, ra sức lau chùi bia mộ Khánh Ương.
Ta im lặng tìm lời mà nói: “Cảnh Viêm, ngươi chọn cho hắn nơi này vẫn thật sự là không tệ, ngày nào đó ta đi đời nhà ma, ngươi cũng đem ta chôn ở nơi này là được rồi, Khánh Ương ca ở đây, ta làm ma cũng còn có người chăm sóc.”
Cảnh Viêm dừng tay lại, xoay người qua hung hăng chăm chú nhìn ta, nhìn đến làm ta trong lòng sợ hãi, chậm rãi nói: “Sao, sao vậy?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, đem khăn ném đi, tức giận nói: “Dựa vào cái gì mà muốn ta nhặt xác? Nghĩ rằng thích thú lắm à! Một kẻ như vậy, hai kẻ cũng như vậy, các ngươi cho rằng ta là cái gì? A?! Chẳng qua hồi nhỏ học kỹ nghệ mang ơn các ngươi chăm sóc hơn hai năm, Khánh Ương thì thôi đi, tên tiểu tử ngươi thì có đạo đức năng lực gì? Ta tốn nhiều sức lực lớn mới tìm được ngươi? Mấy năm nay vì ngươi mà làm bao nhiêu chuyện? Cho dù ta nợ ngươi, cũng sớm nên trả hết nợ rồi chứ? Dựa vào cái gì vẫn muốn bảo ta đi nhặt xác? Dựa vào cái gì?”
Chúng ta quen nhau đã nhiều năm, trừ bỏ thời niên thiếu bên cạnh vui cười tức giận phóng túng không kiêng sợ, trước nay khi bản thân gặp phải biến cố, hắn đối với ta lúc nào cũng yêu thương chăm sóc nhiều hơn một chút, chưa bao giờ nghiêm mặt lớn tiếng như vậy. Ta bị hắn gào lên đến độ có chút choáng váng, trong chớp mắt hiểu được mà đi qua, thầm than một tiếng, đi qua nắm lấy tay hắn, quả nhiên một mảnh lạnh buốt, hắn âm điệu lắng xuống, lại vẫn đang tức giận không nguôi: “Vương bát đản, ngươi nếu như chết trước mặt ta, ta nhất định bất luận là ngươi phơi xác trên phố, tuyệt sẽ không liếc nhìn, tuyệt đối không!”
Ta gật đầu, nhu thanh dỗ hắn: “Được, ngươi thích thế nào thì làm thế đó.”
Cảnh Viêm trong ngực không ngừng phập phồng, đột nhiên một tay kéo lấy ta, nói: “Quỳ xuống.”
Ta thành thật quỳ xuống, đối mặt với bia mộ Khánh Ương, Cảnh Viêm ấn giữ bả vai ta rồi vội vàng nói: “Khánh Ương ca, Bách Chu chính là thích nói lời xằng bậy, ngươi nhất thiết đừng cho là thật. Ngươi tốt như vậy, lúc này ắt hẳn đã thành tiên, xin hãy phù hộ một chút cho tên tiểu hỗn đản này, khiến hắn không đột tử chết oan hay bệnh mà chết, thực sự đừng có ngày ta phải đi nhặt xác, loại chuyện này, một lần là đủ rồi, Khánh Ương ca, ngươi nếu như là sợ không có ai bồi, ta sẽ đốt thật nhiều nha hoàn tiểu tử đi hầu hạ ngươi. Bách Chu hay ăn biếng làm, lại nhiều bệnh, kỳ thực chẳng có ích gì, ngươi làm thần tiên nên trông nom hắn nhiều…”
Ta trong lòng đau xót, kiên cường cười nói: “Khánh Ương ca, Cảnh Viêm đều là vu tội cho ta, ngươi đừng tưởng thật. Nếu có thể thực sự phù hộ cho ai, thì ngài vẫn nên phù hộ cho Cảnh Viêm đi. Hắn hiện tại có tiền đồ, trừ bỏ nét chữ xấu vẫn là không thể lấy ra mà gặp người, thì buôn bán kinh doanh tửu lâu ở kinh thành rất hưng thịnh, công phu bản thân cũng không trì hoãn. Hiện tại đi trên đường lớn, rốt cuộc cũng có đại cô nương tiểu phụ nhân thường hay liếc mắt, ca ca hai người chúng ta có thể tính là vui vẻ yên tâm…”
Cảnh Viêm “hừ” một tiếng, vội vàng nói: “Nói láo, rõ ràng là ta lớn lên so với ngươi anh tuấn có mùi nam nhân, ngươi đây là lòng luôn ghen tị, ghen tị khi đi cùng ta, một nhóm cô nương nhìn ra đều là ta.”
Ta ha ha cười lớn: “Ghen tị với ngươi làm gì? Ngươi cho dù có nữ hài đầy đường coi trọng, cũng so ra không bằng Tiểu Đồng của ta.”
Cảnh Viêm dùng mũi hừ một cái: “Tiểu Đồng thực sự là uống nhầm thuốc mới bị che mắt, lại có thể vừa ý ngươi một tên quỷ bệnh lao như vậy, nếu còn sống, lúc này không biết chừng đã hối hận xanh tím ruột gan.”
Ta ngạnh cổ nói: “Nàng chính là thích ta, thế nào, ta cho dù là một tên quỷ bệnh lao, nàng vẫn là thích ta, kia gọi là nhân duyên trời định.”
Cảnh Viêm mắng: “Ngươi là kẻ không biết xấu hổ, còn hưng phấn nữa a…”
Chúng ta nháo loạn làm thành một đoàn, giống như nhiều năm trước đây vậy, lúc đó, Khánh Ương cũng ở cách đó không xa, trên mặt khoác lên nụ cười ôn nhu, nhìn hai chúng ta cãi nhau, khoan dung mà cưng chiều. Đợi chúng ta cãi nhau xong đến bên cạnh hắn, mới cốc lên đầu mỗi người một cái, tính toán hiện lên khuôn mặt nghiêm khắc mà giáo huấn vài lời.
Chỉ là hôm nay, nụ cười ôn nhu của hắn, lại đổi thành một khối bia đá lạnh lẽo.
Hai chúng ta nháo đủ rồi, cùng nhau nằm ở trước mộ Khánh Ương, sự đa cảm của Cảnh Viêm đã tiêu tán, hắn nghiêng đầu nhìn bia mộ của Khánh Ương, ánh mắt dịu dàng như nước, nói: “Ngươi nói, nếu như Khánh Ương ca còn sống, hắn sẽ đón nhận tình cảm của ta hay không?”
Ta hai tay đỡ lấy gáy, nằm ngẩng mặt nói: “Lúc đầu khẳng định là sẽ không, còn có thể đem ra thật nhiều đạo lý lớn lao mà giáo huấn ngươi, nhưng không thể ngăn ngươi đánh chết cũng không rời, cuối cùng theo đó mà yêu thương ngươi, chung quy sẽ có ngày mềm lòng.”
Cảnh Viêm im lặng không lên tiếng, ta thở dài nói: “Nếu như không phải vì ta, Khánh Ương ca cũng sẽ không xảy ra chuyện. Tình cảm của ngươi, cuối cùng cũng có kết thúc.”
Cảnh Viêm cười khổ, thở dài nói: “Ngươi sai rồi. Người hắn thích là ngươi, hắn là dạng người như vậy, nếu như thích một người, nhất định sẽ dốc hết toàn lực, đến chết cũng không thay đổi. Ngươi là kẻ có phúc.”
Ta quay đầu nhìn hắn, trong lòng hiện ra một trận thê lương, lại không thể lên tiếng, chỉ ngồi dậy, đem rượu hắn mang đến rót ra ba chén, một chén đặt ở trước mộ, một chén đưa cho Cảnh Viêm, lại chính mình cúi đầu nhấp một ngụm, kiên cường áp chế loại cảm giác đau khổ này, than thở nói: “Chuyện trước kia đã kết thúc, nói nhiều vô ích, đến, cạn chén rượu này.”
Cảnh Viêm nhận rượu, một hơi mà cạn.
Ta cũng theo một hơi uống sạch thứ trong chén, mượn hơi rượu hỏi: “Ngươi vì sao không hận ta? Cảnh Viêm, ngươi lẽ nào không phải là hận ta sao?”
Cảnh Viêm liếc ta một cái, cười cười nói: “Có hận a. Nhưng nhìn cái bộ dạng sống dở chết dở của ngươi, thì có là nỗi hận thiên đại cũng sẽ tiêu tan. Chúng ta cùng nhau lớn lên, ta nhắm mắt lại, liền nhớ tới những ngày tốt đẹp trước đây, cuối cùng cũng tránh không được mà nghĩ tới ngươi. Ngươi nói, ta còn hận được sao?”
Ta u ám cười, ảm đạm nói: “Đúng vậy, hôm nay nhớ đến, chúng ta từng có những ngày tốt đẹp trước đây.”
“Chỉ tiếc là, những ngày tốt đẹp đó cũng trôi qua quá nhanh.” Cảnh Viêm ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn vào mắt ta, nói: “Bách Chu, có một chuyện ta kìm nén trong đáy lòng đã nhiều năm, luôn luôn muốn hỏi, lại hỏi không ra. Khánh Ương ca đến cùng chết như thế nào?”
“Chết như thế nào ư?” Tay ta run rẩy, cầm bình rượu, lại đem hơn phân nửa rượu đổ ra ngoài, cuối cùng chán nản buông xuống, nói: “Cụ thể thì ta cũng không biết, đại khái ngày đó, Khánh Ương ca không nỡ nhìn ta chịu khổ, liền ra tay cứu ta, lại bị kẻ thù đánh chết.”
“Trên xác hắn không hề có vết thương rõ ràng, tim lại bị vật nào đó xuyên qua.” Canh Viêm nói: “Miệng vết thương rất quái lạ, không phải đao kiếm, cũng không phải quyền cước, ta đến bây giờ vẫn nghĩ không thông là do cái gì.”
Ta lại uống một ngụm rượu lớn, nói: “Đến, đến, hôm nay trước mặt Khánh Ương ca không cần đề cập đến mấy chuyện này, tóm lại hung thủ là ai chúng ta đều rõ ràng, y không còn mấy ngày để sống nữa. Đến lúc đó tại nơi này dâng lên thủ cấp của y để tế lễ, nhất định đấy.”
Cảnh Viêm gật gật đầu, uống rượu ta rót.
Ta quan sát mặt hắn, nói: “Khánh Ương ca kỳ thực tính ra thì là ân sư nhập môn của ta, cầm của ta cũng là do hắn dạy. Hôm nay ta muốn tấu một khúc, xem như là văn tế, ngươi cũng cùng nghe thử.”
“Được.” Cảnh Viêm cười nói: “Kinh sư đệ nhất cầm sư không phải tầm thường, ta hiển nhiên là cầu còn không được.”
Ta cười nói: “Ngươi nịnh hót ta cũng vô dụng, dù ta có muốn thì ắt hẳn là đàn gảy tai trâu.”
Cảnh Viêm cười nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng tập qua lục nghệ, đừng nên xem nhẹ người khác.”
Ta đem đàn đặt ngang trên đầu gối, điều chỉnh âm điệu, cười nói: “Như vậy, thỉnh công tử chỉ giáo.”
“Không dám, mời.” Hắn làm động tác tay ra hiệu.
Ta hai tay ấn cầm, đàn lên.
________
Chú thích:
[1] Bố thị: nơi buôn bán vải bố
[2] Di Hán: ngoại tộc và Hán tộc
[3] Chiết tử: sổ cái
[4] Xú tự: chữ xấu