Trường Ca Hành

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Biên dịch: Đông Hoàng

Beta: Hồng Miên

.

Bài mà ta gảy lên này, lại không phải loạn lạc chết chóc, cũng không phải văn tế mai táng, chỉ là một điệu hát mà chúng ta đều biết rõ.

Khi đó, Khánh Ương tay nắm tay dạy ta gảy từ khúc này, “Sơn cư ngâm”.

Ta đã từng dốc sức luyện tập như vậy, chỉ để ở trước mặt vị thần tôn kính trong lòng mà đàn tấu một khúc, chỉ vì, ánh mắt lạnh lùng của người kia, có thể rơi xuống trên người ta, có thể giản đơn mang theo một chút tình ý ấm áp.

Ta đã làm được.

Nhưng hôm nay nghĩ đến, lại chẳng thà vẫn không làm được còn hơn.

Khúc điệu vừa vang lên, trên mặt Cảnh Viêm lộ ra nụ cười mỉm ngầm hiểu ý. Chúng ta đều nhớ đến khoảng thời gian vô tư lự kia, thiếu niên đơn thuần, thích nhất là phá phách tưởng tượng, lúc đó bầu trời trong xanh, sao sáng dày đặc, dường như chìa tay ra, liền có thể hái sao leo lên mặt trăng, liền có thể điều khiển gió thổi phía trước.

Khi đó, Cảnh Viêm cực kỳ to gan, tựa hồ như đem những nơi có thể đi ở trong Cốc mà thám hiểm một lần, có một ngày thậm chí còn nghĩ đến, muốn cùng ta vào thư phòng Cốc chủ để mở rộng tầm mắt.

Điệp Thúy Cốc đối với việc học kỹ nghệ thường tiếp thu tự do mà đạt được vị trí người đứng đầu bách gia, nhưng phép tắc lại nghiêm ngặt, nhất là đối với nơi liên quan đến Cốc chủ thì đều là cấm địa, không có ân điển của Cốc chủ, cấm không được tự ý lẻn vào. Thường ngày thị vệ canh phòng bên trong cố gắng thiết diện vô tình, lại nói rằng có một vài nơi cơ quan trùng điệp, nếu không có ai dẫn dắt, thì đều rất dễ chết không minh bạch.

Ta bởi vì là đệ tử thân truyền của Cốc chủ, cho nên có thể đặc biệt vào thư phòng. Nhưng Cảnh Viêm lúc đó mới vào Cốc được một năm, theo Khánh Ương học chút quyền cước mà thôi.

Ngay cả ta, vào thư phòng cũng chỉ có thể vào gian phòng giới hạn được quy định, những nơi khác, thì mắt cũng không thể liếc lung tung.

Bản lĩnh làm phiền kẻ khác của Cảnh Viêm là hạng nhất, thời niên thiếu lại thêm lông bông, to gan lớn mật, ta vậy mà lại nóng đầu, đồng ý với yêu cầu của hắn.

Việc canh giữ ở thư phòng cùng những nơi khác không giống nhau, chỉ có duy nhất một người, người nọ tuổi tác chênh lệch khá lớn, thường ngày ở bên trong đối đãi với ta rất tốt, lại rất thích uống rượu, ta thường gọi là Bình thúc thúc.

Một ngày này, Cảnh Viêm trộm được rượu Giang Châu Khúc lăng thượng hạng giấu ở phòng bếp, ta cầm lấy đi tặng cho Bình thúc thúc, nhân lúc hắn đang thưởng thức rượu nồng, liền bảo Cảnh Viêm men theo mà tiến vào.

Nếu là hiện tại, ta đương nhiên sẽ nghĩ, thư phòng chỉ có một người canh gác, đó là có ý tứ rằng, người này không phải là lấy một chọi trăm, mà chính là thư phòng trong Cốc ở vị trị không hề quan trọng.

Nhưng nếu như không quan trọng, lại như thế nào mà Điệp Thúy Cốc đã xây dựng mấy chục năm, chỉ có Cốc chủ thân truyền, hoặc ban ơn quá mức, hoặc ngày lễ ban thưởng, mới cho phép các đệ tử vào mượn xem một hoặc nửa ngày?

Nếu là hiện tại, ta có thể trong chớp mắt hiểu được, thư phòng không phải không quan trọng, mà là Cốc chủ cực kỳ tín nhiệm người được ta gọi là Bình thúc thúc kia.

Tin hắn có thể một người chặn cửa quan, ngàn người khó địch lại.

Người như vậy, làm sao lại cho phép hai hài tử lừa gạt được chứ?

Ta hết căng thẳng thì lại hưng phấn, Cảnh Viêm lại cao hứng cực kỳ, nhìn đông nhìn tây, chúng ta thậm chí còn chuồn ra gian cách vách mà ta thường ở, chạy vào thư phòng nhỏ bên trong nhìn từng bộ tàng thư dày đặc ngăn nắp được bày ra kia.

Cảnh Viêm hưng phấn oa oa kêu to, ta lại không hiểu lắm, hắn vỗ mạnh vào đầu ta một cái rồi nói: “Đại bổn đản, ngươi có biết mấy cái này đều gọi là gì không? Đây là thư tịch tuyệt kỹ của các môn phái giang hồ a, bất luận một quyển được lấy từ bên ngoài vào, kia đều là phải đánh cược mạng sống mà đi cướp về a.”

Ta cẩn thận phân biệt tên mấy quyển sách kia, gật đầu hỏi: “Phục hổ quyền, Truy phong đao thập tam thức, xem mấy quyển sách này thì có thể luyện võ công giỏi được sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Viêm hiện lên vẻ hào hứng, lại cười nói: “Đâu có dễ như vậy, ta ở nhà nghe phụ thân nói, luyện thành một môn tuyệt kỹ xong phải tốn mấy chục năm công sức đó? Còn phải có sư phụ ở bên cạnh lược trận chỉ giáo, nếu không sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Xem sách tự luyện, mà vẫn thông hiểu, trừ khi là võ học bậc thầy hoặc là kỳ tài trăm năm khó gặp.”

Ta thở dài nói: “Nếu như đầu óc người ta giống như cái túi càn khôn ở trong tiểu thuyết ghi lại những chuyện kì quái kia, đem rất nhiều võ học bí tịch này đều chứa vào, luyện thành bản lĩnh của chính mình, thì thật là tốt biết bao.”

Cảnh  Viêm ha ha cười lớn: “Một tuyệt kỹ luyện hơn mấy chục năm, mấy môn công phu này, thì sẽ hao phí bao nhiêu năm đây? Trừ phi sống thành lão yêu tinh ngàn năm.”

Ta nghe vậy tâm liền nháo lên, ra sức gãi ngứa hắn, nói: “Tiểu gia thấy ngươi tràn đầy yêu khí, nhất định là yêu nghiệt hóa thân, xem ta thu phục ngươi đây!”

Hắn phản công lại, cười nói: “Ngươi mới là yêu nghiệt, xem kính chiếu yêu của ta đây.”

Ta một mặt trêu đùa, một mặt la: “Xem Hoảng kim thằng (sợi dây vàng dùng để trói yêu, từng xuất hiện trong Tây du kí a) của ta đây… …”

“Tử kim hồ lô!”

“Thu hồn tán.”



Chúng ta chơi đến độ quên hết tất cả, đột nhiên lúc đó, một loại cảm giác ớn lạnh kì dị tuôn ra, ta vô thức dừng lại, quay đầu qua, bỗng nhiên phát hiện Cốc chủ đứng ở phía sau cách đó không xa, đang lạnh lùng quan sát chúng ta.

Trong nháy mắt kia, giống như có người lấy một chậu đá lạnh buốt đổ xuống đầu, ta sợ đến độ không biết phải làm sao, ngay lập tức quỳ xuống đầu dán vào sàn nhà, chẳng biết qua bao lâu, bốn bề yên tĩnh đến độ giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình gấp gáp như đánh trống, bên cạnh truyền đến một trận khóc nức nở run rẩy mà kiềm chế, Cảnh Viêm đã sợ tới mức khóc òa lên.

Hắn cả gan làm loạn, nhưng cũng biết trong cốc Cốc chủ giống như thần linh, vào Điệp Thúy Cốc học kỹ nghệ, đã là đem tính mạng giao vào trong tay Cốc chủ, dù dù là mất mạng ở nơi này, người trong nhà cũng không được phép hỏi qua một câu.

Cũng chính là nói, Cốc chủ nếu như muốn hắn chết, hắn dù địa vị lớn hơn nữa, cũng không có ai đến cứu.

Ta ngay lập tức nhớ hiểu được điều này, bỗng nhiên thực sự sợ hãi. Cảnh Viêm phạm quy, suy cho cùng ta cũng là kẻ đồng lõa, hắn gây chuyện như vậy, chắc chắn ở trong nhà rất được cưng chiều, nếu như bởi vậy mà bỏ mạng, phụ mẫu trong nhà không biết sẽ thương tâm đến mức độ nào? Lúc đó như có sấm sét chợt hiện, ta ngay lập tức bò lên trước hai bước, liều mạng dập đầu nói: “Cốc chủ, đều là lỗi của ta, là Bách Chu lừa Cảnh Viêm đến nơi cấm địa này, là Bách Chu một mình phạm lỗi, cùng Cảnh Viêm không liên quan, cầu Cốc chủ nghiêm phạt một mình ta, cầu Cốc chủ…”

Cảnh Viêm đại khái là bị dọa đến độ ngây ngốc, chỉ biết nức nở, ta đột nhiên kéo cánh tay của hắn, lớn giọng nói: “Còn không mau cầu Cốc chủ thứ tội.”

Hắn bị ta đẩy, mới có chút thanh tỉnh, khóc thút thít, dập đầu nghẹn ngào nói: “Cầu, cầu Cốc chủ…”

Cũng không biết khấu đầu bao lâu, dường như trán đã bị rách da chảy máu, Cốc chủ vẫn không hề động đậy. Ta càng thêm sợ hãi bất an, ta bò lên trước vài bước, nhẫn nhịn khóc nói: “Cầu Cốc chủ khai ân a…”

Lúc cúi đầu, lại thấy một đôi ủng cẩm vân đầy hoa văn không nhiễm bụi trần đứng ở trước mặt, hướng lên trên là thường phục bằng vải gấm xanh yêu thích của Cốc chủ, ở tay áo thêu một ít lan diệp màu xanh sẫm lịch sự tao nhã, ta vừa sợ vừa nôn nóng, trong lòng lại có một vài hi vọng đơn thuần không thể nói ra. Cuối cùng, hai đầu ngón tay lạnh lẽo bắt lấy cằm ta, ta đối diện với con ngươi không hề dậy sóng của Cốc chủ.

“Cốc, Cốc chủ…” Ta khó khăn kêu lên.

Y không đáp, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve cằm ta, trong mắt dần dần hiện lên một vài hứng thú, tựa hồ có chút nghi hoặc, lại có chút hưng phấn bị kiềm chế, sau đó, ta nghe thấy thanh âm của y, giống như lãnh đạm: “Ngươi thay hắn cầu xin tha thứ?”

Ta ngay lập tức gật đầu.

“Rất tốt.” Cốc chủ lạnh lùng nói: “Cả hai người đều nên chịu phạt.”

Ta cực kỳ sợ hãi, lại nghe y hơi nâng cao giọng: “Người đâu.”

Cửa cót két một tiếng bị đẩy ra, một người tiến vào đứng khoanh tay, lại chính là Bình thúc thúc vừa mới bị ta chuốc rượu.

“Đem tên tiểu nhân này mang xuống, dạy hắn chút phép tắc.” Tay Cốc chủ cầm lấy cằm ta đột nhiên siết chặt, “Dạy dỗ triệt để một chút, đừng để lần tới lại đến gây tội nữa.”

“Vâng.” Bình thúc thúc nín lặng trả lời, sải bước vững vàng, chỗ nào có điểm say ngà ngà?

Ta dù cho có hồ đồ, lại cũng hiểu được rằng, nguyên lai từ khi chúng ta tính toán lén chuồn vào, Cốc chủ cũng đã biết. Ta trên lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, lại vẫn muốn gắng sức một chút đến tận phút cuối cùng, lúng túng nói: “Cốc, Cốc chủ, đều là ta…”

Ánh mắt lạnh lùng của Cốc chủ quét qua, ta trong lòng máy động, tự nuốt xuống nửa câu kia, y không nhiều lời, vung vung tay, Bình thúc thúc ngay lập tức tiến lên trước, đem Cảnh Viêm đang khóc cha gọi mẹ kẹp ở dưới nách, bước nhanh rời khỏi.

Ta kinh hô thành tiếng: “Đừng, buông Cảnh Viêm ra…”

Cốc chủ nhẹ nhàng ấn giữ vai ta, khiến ta nửa người cũng không thể động đậy, nhàn nhạt nói: “Sẽ không chết.”

Ta thở phào một hơi, biết việc này dĩ nhiên là xử phạt khoan dung, vội giãy dụa rồi quỳ xuống đa tạ. Cốc chủ lại một tay nắm lấy ta, lạnh lùng nói: “Khoan đã, hình phạt tiếp theo mà hắn thiếu, sẽ do ngươi trả thay.”

Ta sợ hãi trợn tròn mắt.

“Sao, sợ à?” Hắn tựa hồ có chút buồn cười, thế nhưng lại sờ vào vai ta nói: “Sự dũng cảm ban nãy của ngươi, chẳng lẽ đều là làm ra vẻ thôi sao?”

Ta toàn thân run rẩy, lại nhịn không được mà ưỡn ngực lên, thanh âm cố gắng chế ngự run rẩy, nói: “Thỉnh, Cốc chủ trách phạt.”

“Yên tâm, đến lượt ngươi, giống nhau cũng đều không thể chạy thoát.” Y nhẹ giọng nói, hai tay lại từ từ hạ xuống, thuận tay gạt nhẹ, để lộ vạt áo của ta, nhàn nhạt nói: “Vốn nghĩ đợi ngươi lớn hơn một chút, hiện tại xem ra, cũng không cần thương tiếc nữa rồi.”

Bầu không khí rất kỳ quái, ta không biết y muốn làm gì, lại vô cùng khó xử, lại có chút chờ mong không rõ, đứng lên, tùy ý để cho y đem y phục trên người từng cái một cởi ra.

Nho phục bạch sắc giống như cánh hoa rơi xuống đất, làn da lộ ra tiếp xúc với không khí, một tầng da gà nổi lên.

Y tỉ mỉ nhìn qua mọi bộ vị trên cơ thể ta như thể đang thưởng thức một món đồ cổ, lúc định tách hai chân ta ra, ký ức đau đớn năm xưa hiện lên trong đầu, ta đột nhiên đẩy y ra, thét lên một tiếng: “Không cần…”

“Đây là nghiêm phạt của ngươi,” Y bình thản tuyên bố, lại đem ta thoáng cái bắt trở về, ép hai đầu gối của ta quỳ trên y phục, nhấc mông lên, hô hấp của y cuối cùng có chút trở nên thô đục, cường độ vuốt ve rốt cuộc mạnh mẽ lên, ở bên tai ta nhẹ giọng nói: “Ngươi là người của ta, đây là vinh dự của ngươi, hiểu chứ?”

Ta khóc lắc đầu rồi lại gật đầu.

Bàn tay lạnh lẽo của y chậm rãi vuốt ve bên trong đùi, thăm dò chỗ tiếp nhận phía sau, chậm rãi vuốt ve, mở rộng, cực kỳ nhẫn nại chờ đợi ta thả lỏng cơ thịt, chờ đợi chỗ kia của ta có thể duỗi vào hai đầu ngón tay, mới chậm rãi, cởi y phục của chính mình ra, lộ ra cự vật, sáp nhập.

Cả quá trình, ta vì khóc thút thít, vì đau cùng ngượng ngùng mà không có cách nào ngẩng đầu lên nhìn y, vì bị y chiếm lấy mà xúc động không rõ, vì sùng bái y, mến mộ y, mà không cảm thấy một chút hổ thẹn cùng khuất nhục.

Đến sau đó, cũng không biết y chạm đến chỗ nào, ta vậy mà toàn thân nhuyễn như sợi bông, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mềm mại cùng thở gấp.

Đây là tình sự lần đầu tiên của ta cùng y, lần đó y cơ hồ có chút hờ hững, không chú ý thân hình ta không đủ khỏe, lại làm rất lâu. Lâu đến nỗi ánh sáng chiếu vào thư phòng càng lúc càng nhẹ nhàng mờ nhạt, lâu đến độ tới ngày hôm nay, ta nhắm mắt lại, vẫn có thể rõ ràng miêu tả ra, hình dáng và hoa văn bằng gạch trên đất bị chúng ta làm đến ẩm ướt.

Nhưng nếu như lúc đó, ta có thể ở trong tần suất kịch liệt giống như vậy mà quay đầu liếc mắt nhìn y, nếu như có thể trong hô hấp nóng đến như thế mà quan sát khuôn mặt y, ta nhất định có thể phát hiện, y từ đầu đến cuối, ánh mắt đều thâm trầm không dao động.

Cho dù là vui vẻ, nhưng không thể lay động y một chút nào, cho dù y cùng ta vui vẻ, nhưng lại giống như hạ mình, giống như ban tặng ân điển.

Nếu sớm phát hiện điều này, ta phải chăng có thể ngay lập tức hiểu rõ vài chuyện.

Phải chăng có thể, không phải xuất thần như vậy, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà yêu nam nhân này.

Ta cho đến nay, chỉ duy nhất một lần, hao phí toàn bộ tâm thần tinh lực dũng cảm mà yêu, phải chăng có thể không tựa như một trò cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.