Trường Ca Hành

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 28

Biên dịch: Đông Hoàng

Beta: Hồng Miên

.

Ngày hôm sau, diễm dương chiếu sáng trên cao, bầu trời tinh quang vạn dặm.

Ta ngồi trước gương trang điểm, Cát Cửu đứng lặng phía sau, đang chậm rãi ung dung, giúp ta chải tóc.

Gương đồng mới mài qua, phản chiếu nụ cười tươi như hoa của nàng, giống như nữ tử mười sáu. Sáng sớm trang điểm nhẹ, trên mặt sớm đã tô lên phấn hoa vàng cần thiết cho điệu múa Huyền Yêu, nhất cử nhất động, đều thực sự tuyệt diệu uyển chuyển, đẹp không sao tả xiết.

Nữ nhi ngoại tộc, đến tuổi này của nàng, sớm nên tìm nhà chồng xuất giá, nàng múa rất đẹp, lớn lên lại giống như hoa Sơn Trà rực rỡ động lòng người, nhưng không biết ai có được phúc phận kia, có thể lấy được một nữ tử hiệp cốt nhu trường [1] hiếm thấy như vậy.

Ta cùng nàng quen biết đã mấy năm, lúc ta chán nản khốn cùng nhất, được nàng cứu vớt, nàng khi đó bị thúc phụ vô lương tâm gạt bán vào kỹ trại, bị lão kỹ ức hiếp, bị sô kỹ [2] châm biếm, tư sắc cũng không phải thập phần xuất sắc, tính tình lại vô cùng nóng nảy, càng không nói giống như nữ nhân Thiên Khải triều, không biết cầm kì thi họa, cùng văn nhân mặc khách giao thiệp ngâm thơ, cũng không biết giả vờ yểu điệu để dành thương hại, từng câu “oan gia” kêu lên khiến cho người ta tay chân tê dại.

Nàng thậm chí tiếng phổ thông cũng không thể nói lưu loát, ngay cả một bài “Tiếu oan gia” đơn giản nhất, cũng ngâm không tốt.

Nhưng chính là một nữ tử như vậy, lại so với nam nhi bình thường còn nhiều hơn vài phần tâm huyết, bản thân bị khách nhân ức hiếp, bị tú bà phân cho mấy tiểu thương sai dịch không ai nguyện tiếp, tiếp nhận Ngọc Hành viện bị cưỡng chế tiền tài, lại có thời gian rảnh rỗi mà cứu giúp ta, có chí hướng cao xa cùng ta uống thứ rượu rẻ tiền nhất, vỗ ngực nói rằng cuối cùng sẽ có một ngày, phải đem mấy hoa khôi thủ bài xem thường nữ tử ngoại tộc kia, đều nắm tóc ra sức đánh lên mặt mấy cái bạt tai.

Lúc đó, Tiểu Đồng vừa mới mất không lâu, ta một mình mang theo Kỳ Nhi, tiêu đầu lạn ngạch [3], sức cùng lực kiệt, nếu như không được nàng giúp đỡ, ta đã nghĩ mang theo hài tử cùng đi theo Tiểu Đồng rồi.

Sau đó, đợi ta dần dần khỏe lên, ta liền vì nàng phổ nhạc, vì nàng gảy đàn, dạy nàng quan sát đúng thời cơ, dùng điệu múa để giành thắng lợi. Nàng quả nhiên không phụ sự kì vọng của ta, dùng một điệu múa Huyền yêu khuynh đảo cả Du Dương thành, từ đó tọa thu hồng tiêu [4], trở thành vũ cơ nổi danh nhất nơi này.

Sau đó mấy năm, Huyền yêu vũ của ngoại tộc vang danh thiên hạ, thanh lâu tửu quán cạnh tranh bắt chước lẫn nhau, văn nhân thi sĩ điền từ tác phú, đều sôi nổi truyền tụng loại sắc vũ tiêu hồn này. Cát Cửu một điệu múa thành danh, vậy mà lại khiến Du Dương một vùng thịnh hành vũ cơ ngoại tộc, trong khoảng thời gian ngắn, những hoa khôi thủ bài trước kia xem thường nàng, không thể không bỏ xuống cầm kì, xao lãng thi họa, sắm vai ra vẻ vũ nương ngoại tộc, dùng để mời chào khách nhân.

Hiện tại, Cát Cửu đã hạ xuống bài tử giúp mình chuộc thân, bình thường nhảy múa vốn không dễ dàng, nàng càng dè dặt, thì lại càng lộ ra vẻ kim quý, bên ngoài Cát Cửu một khúc, sớm đã thủy trướng thuyền cao [5], cùng với ta ở kinh thành gảy đàn giá trị cũng không khác là bao.

Lần này, nàng bằng lòng đến Trung Nghĩa phủ tham gia tuyển chọn Huyền yêu vũ, chỉ là vì ta.

Nàng không phải không biết ta muốn làm gì, cũng không phải không biết, nếu như ta thất bại, bản thân nàng cũng ắt bị liên lụy.

Nhưng nữ tử như vậy, lại sòng phẳng linh hoạt khác xa người chỉ biết đọc thi thư, yêu hận rõ ràng, nàng cái gì cũng không biết, lại nguyện ý vì ta mà không tiếc mạng sống, hết lòng giúp đỡ ta.

Tâm tư nàng rất đơn thuần, cho rằng ta là người tốt, như vậy, kẻ thù của ta, đương nhiên chính là đại ác nhân hiếm có thiên hạ.

Giúp người tốt đánh ác nhân, thần thoại lâu đời hàng thập kỷ trong sơn trại, truyền kì diễn nghĩa mà thư tiên sinh [6] đã kể nơi trà quán tửu ***, biểu diễn từng tập nhạc ở trên đài ngoài thôn dã, không phải là đều dạy làm người nên như vậy hay sao?

Ta trong lòng cảm kích, đại ân không thể nói lời cảm tạ, ta chỉ có thể ở trong tối âm thầm thay nàng trải ra mấy con đường rút lui, bằng mọi cách, không phải liên lụy đến nàng.

Lúc này Cát Cửu đang ý cười doanh mãn, tay cầm trâm ngọc bích, giúp ta xuyên qua búi tóc, lại nhìn kỹ một lát, rồi hài lòng nói: “Ân, đẹp rồi.”

Ta nói cảm ơn, đang muốn ngồi dậy, Cát Cửu lại ấn giữ bả vai ta, ta ngạc nhiên nói: “Cửu nhi, ngươi lại muốn làm gì, chẳng lẽ còn muốn giúp ta tô son?”

“Khuôn mặt này đã đủ tạo nghiệp chướng rồi, lại bôi hồng tô xanh, ngươi muốn giành lấy sự nổi bật hôm nay của lão nương sao?” Nàng hung hăng vươn ngón tay thon thả, chọc vào thái dương của ta, rồi quay đầu nói: “Phàn Thư Nhi, nhanh đem đến.”

Phàn Thư Nhi thưa một tiếng, mở tủ, lấy ra một bộ xiêm y, giũ ra, vậy mà là một bộ y phục nam tử ngoại tộc thêu thủ công tinh xảo, ta sững người nhìn các nàng bày ra trước mắt ta, chỉ thấy trên mặt vải gấm xanh lơ thêu nhiều loại hoa cỏ, đường may tỉ mỉ, hiển nhiên là phí rất nhiều công sức.

“Sao lại ngẩn ra vậy? Mau qua đây thử xem.” Cát Cửu cười nói: “Ta là lần đầu tiên vì kẻ khác mà làm y phục, cũng không biết vừa người hay không.”

Ta ngạc nhiên nói: “Cái này, cái này là cho ta sao?”

“Chẳng lẽ là cho tên quy nô dưới lầu kia hay sao?” Cát Cửu mắng: “Nhanh qua đây một chút, cải trang xong rồi, chúng ta sẽ xuất môn.”

Ta đi qua, thẫn thờ để mặc các nàng giúp ta mặc bộ y phục này lên, đợi đến khi khuy áo sau cùng được cài lên, Phàn Thư Nhi liền hoan hô một tiếng, cười nói: “Công tử thay đổi cách ăn mặc này, nhìn có thể có phong thái của tộc trưởng trong trại chúng ta.”

“Nói xằng nói bậy, lão già mục nát kia sao có thể so lên với hắn? Theo ta thấy, hắn giống như vương tử khổng tước anh tuấn bất phàm của Khổng tước vương quốc trong truyền thuyết kia. Mau mau, lại đem đồ trang sức đội trên đầu cho hắn.”

Phàn Thư Nhi cười hì hì đưa tới chính xác là một cái bao bố mang ở trên đầu, phía trên may đầy trân châu đá quý sáng lấp lánh, Cát Cửu cùng ta mang lên, cười nói: “Hôm nay ăn mặc thế này, mới xứng với điệu múa Huyền yêu của chúng ta.”

“Không phải, Cát Cửu, ta…”

“Làm sao? Làm một Hán tử trong trại chúng ta làm ngươi bẽ mặt?” Cát Cửu giả vờ tức giận nói: “Ngươi nhìn lại bản thân ngươi đi, mặc y phục của chúng ta, mới lộ ra ba phần cứng rắn, hôm nay cũng giống như trên chiến trường, không có chiến bào tốt thì sao mà được?”

Ta nghe vậy liền ngưng lại, một lúc sau, liền khàn giọng nói: “Cám ơn ngươi.”

“Cám ơn cái gì?” Cát Cửu khiển trách liếc ta một cái, bận rộn giúp ta loay hoay đội bao bố lên đầu, nói: “Ta mấy tháng trước đã phóng tin đồn ra, hôm nay người giúp ta gảy đàn, chính là tế ti [7] trẻ tuổi nhất trong tộc chúng ta, là cầm sư lợi hại nhất, tiếng đàn mà hắn gảy ra a, có thể tập trung thiên thần chúc phúc nha.”

Ta nhìn nàng, vành mắt rõ ràng hơi đỏ, lại che giấu mà gượng cười, không khỏi trong lòng đau đớn, nói: “Làm khó ngươi rồi.”

“Ta không thích nghe mấy cái này.” Cát Cửu cười nói: “Nếu muốn cảm tạ ta, sau khi xong việc, biếu tặng lão nương một vò Giang Châu Khúc Lăng, mọi người đều đã được uống thứ rượu kia, ta còn chưa được nếm qua đó.”

Ta mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”

Hôm nay, ta ăn mặc như vậy, lấy danh chủ tế không thể bị kẻ không liên can có cơ hội nhìn thấy diện mạo, mũ miện đường hoàng bằng bạch sa che lấy mặt, theo Cát Cửu đi đến Trung Nghĩa phủ chiếm địa rộng lớn, kiến trúc hùng vĩ. Chúng ta tự mình vào từ cửa bên, ở đó sớm đã đậu đầy mã xa, dọc trên đường là oanh thanh yến ngữ, vũ cơ toàn thành cơ hồ đều tập trung tại đây. Cát Cửu có tiếng tăm lớn nhất, từ đầu đến cuối đều không cần xuống xe, mặc cho gia bộc của Trung Nghĩa phủ dẫn đi, xe ngựa đi đến một nơi chật hẹp ở bên cạnh tòa nhà, một đường thông suốt, thẳng đến đại sảnh rồi dừng lại.

Ta ngồi trong xe, dọc đường đi không ngừng nghe được bên ngoài có người nghị luận: “Cô nương này ở lâu nào? Phô trương lớn như vậy?”

“Ngươi không nhìn lầm đâu, đây là hương xa [8] mà Cát Cửu cô nương tiếng tăm lẫy lừng ngồi a.”

“A? Cát Cửu tới rồi, vậy ta đây còn so được với cái gì?”

“Còn không phải sao?”

“Kia cũng không hẳn, nàng ta đang ở độ tuổi đó, ta không tin eo của nàng có được sự mềm mại của ta, mông có được sự đàn hồi của ta.”



Ta cười lên, quay đầu trêu đùa Cát Cửu đang nhắm mắt dưỡng thần mà nói: “Eo vẫn còn mềm dẻo chứ? Mông vẫn còn có thể rung giống như run rẩy không?”

Cát Cửu mở mắt không có thiện cảm khinh thường nói: “Hứ! Mềm hay không mềm, nói suông không bằng chứng, ngươi muốn thử không?”

Ta ha ha cười nhẹ, xua tay nói: “Ta không dám. Nghe như vậy, tiểu vũ cơ bên ngoài, trái lại thẳng thắn đến đáng yêu.”

Cát Cửu trong mắt mang theo ý cười, nói: “Đó là nữ nhi chính tông từ trại đến, yêu hận tình thù đều viết cả trên mặt, thích thì chính là thích, không thích thì chính là không thích, đương nhiên không giống với hoa khôi danh kỹ có mấy loại tâm địa gian xảo kia, rõ ràng là hận ta đến ngứa răng, lại cố tình lúc gặp nhau thì mỉm cười đầy mặt, một mực kêu tỷ tỷ, ta nghe đến khó chịu kinh khủng.”

Ta cười cười, ôn ngôn nói: “Ta biết ngươi không thích mấy việc tranh giành cấu xé này, cùng khách xã giao, nhẫn nại qua hôm nay, ngày mai liền có thể trở về rồi.”

Cát Cửu tự tiếu phi tiếu nhìn ta, nói: “Yên tâm, nữ trang đều đã thu dọn xong rồi, xe cũng đã chuẩn bị tốt.”

“Vậy thì được,” Ta vui vẻ yên tâm cười khẽ, đang định nói chuyện, lại nghe chiếc xe cót két một tiếng rồi dừng lại, bên ngoài có tiếng người sang sảng nói: “Ngọc Hành lâu, Cát Cửu cô nương.”

Cát Cửu trong mắt bỗng lộ ra thần thái, vỗ vỗ tay ta rồi thấp giọng nói: “Ta xuống trước, ngươi theo sau.”

Ta gật gật đầu, nàng kéo vạt váy, đẩy cửa xe ra, chậm rãi đi xuống, lúc này mới dịu dàng nói: “Ta trên xe có khách quý, vị đại ca này, nơi kẻ đến người đi này, khách quý kia của ta cũng không phải là kẻ bình thường, nhất là không chịu được không khí vẩn đục, xúc phạm thần linh chính là sẽ bị giáng tội. Mấy ngày trước ta đã phái tiểu tử tới bẩm báo với Tổng quản đại nhân, muốn một gian phòng sạch sẽ, tạp vụ không được bước vào trong, không biết đã chuẩn bị chưa?”

Người kia cười nói: “Sớm đã chuẩn bị, Cửu cô nương yên tâm, khách quý tới nhà, việc hỉ cũng là của phủ ta, lúc này xin thỉnh người đi xuống.”

“Vậy được rồi,” Cát Cửu yểu điệu cao giọng nói: “Tế ti đại nhân, thỉnh ngài xuống xe.”

Ta mơ hồ ứng thanh, đem mạng che mặt bọc hảo, đưa tay ra, dựa vào Cát Cửu, chậm rãi xuống xe.

Lại thấy xung quanh đều yên tĩnh, ta liền thẳng lưng, chậm rãi liếc nhìn qua, nhiều năm như vậy, nào ngờ cũng có thể học được Cốc chủ ba phần dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm, quả nhiên, nơi mà tầm mắt ta chuyển đến, là những nam nữ ngoại tộc kia, từng người cúi đầu hành lễ, tỏ vẻ kính cẩn, ngay cả gia bộc Trung Nghĩa phủ, thấy tình hình cũng vội khom người, nói: “Thỉnh tế ti đại nhân nhận lễ.”

Ta từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Mùi quá kém, đi.”

Cát Cửu ngay lập tức nói: “Đúng vậy, đại nhân không nên trách tội, vị đại ca này, thỉnh mau một chút dẫn đường.”

Ta đang định nhấc chân, lại nghe thanh âm một nam tử ở phía sau khinh thường nói: “Trò vui gì đây, đến vùng đất biên cương nhỏ nhoi, vẫn thực sự nhận mình là kẻ chủ đạo.”

Thanh âm quen thuộc làm sao, ta trong lòng nghiêm nghị, chậm rãi xoay người qua, phía sau đứng cách đó không xa là hai vị thanh niên, y phục đều là hào hoa phú quý, phong thái bất phàm, cái vị mở miệng tổn thương ngươi kia lại là người quen cũ, tuy rằng nhiều năm không gặp, hình dáng ngây ngô thời thiếu niên kia hôm nay đã trở thành anh đĩnh tuấn lãng, nhưng thần sắc khinh thường trên khuôn mặt kia, lại như trước đây, khiến ta muốn xem thường hắn.

________

Chú thích:

[1] Hiệp cốt nhu trường: phong cách hiệp nghĩa, lòng dạ ôn hòa

[2] Sô kỹ: kỹ nữ còn non nớt

[3] Tiêu đầu lạn ngạch: chỉ người bị thương nặng hoặc bị công kích nặng nề

[4] Tọa thu hồng tiêu: tương tự như “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”

[5] Thủy trướng thuyền cao: nước lên thuyền lên

[6] Thư tiên sinh: người chuyên đi kể các câu chuyện trong dân gian

[7] Tế ti: thầy tế

[8] Hương xa: xe được hoan nghênh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.