Trường Ca Hành

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

Biên dịch: Đông Hoàng

Beta: Hồng Miên

.

Cát Cửu kéo ống tay áo của ta, cười nói: “Tế ti đại nhân, trong này nhiều người, mùi kém, cẩn thận ngạt thở, vẫn là theo tiểu ca đi tới tịnh thất thì hơn.”

Ta biết nàng sợ gây thêm phiền toái, thế là liền nhàn nhạt cười, nhìn về phía vị cố nhân kia, thầm gật đầu, đúng vậy, nhìn một thân da thịt lớn lên này, trông chưa từng mảy may trải qua một chút đau khổ nào, ngay cả sự lỗ mãng cùng cay nghiệt ở bên trong kia cũng đều còn nguyên vẹn, một chút cũng không thay đổi.

Nên nói vị này rất may mắn, không phải sao?

Ta chậm rãi quay đầu, đang định bước đi, lại nghe thanh âm của hắn cố tình ở phía sau nói với đến: “Ngay cả diện mạo thực cũng xấu hổ không để cho người khác nhìn, chẳng lẽ lớn lên có khuôn mặt xấu xí, sợ dọa đến rất nhiều mĩ kiều nga ở đây?”

Hắn đại khái là thông qua việc chế giễu ta, ở trước mắt các vị mỹ nhân mà lộ ra huênh hoang, chỉ tiếc là qua mấy năm như vậy, người này không hề có tiến bộ, bên trong quả thực vẫn là kẻ ăn hại. Hôm nay đi qua các vũ cơ ở Trung Nghĩa phủ, đa số là người ngoại tộc thuộc các bộ tộc Nam Cương chính cống, các nàng kính sợ thần linh, nhìn thấy tế ti vì thần mà thành sứ giả trên thế gian, theo vừa rồi ta nhìn quanh bốn phía, mọi người đều cúi đầu hành lễ, không một ai nhìn thẳng vào ta, như vậy nói cách khác, các nàng lại nhẫn nhịn để người ngoài vô lễ châm biếm sao?

Ta vẫn chưa lên tiếng, ngay lập tức có một vị nữ tử trẻ tuổi hướng trên mặt đất nhổ ra một ngụm mà nói: “Phi, ngươi một nam tử sinh ra trên đất lớn lên trên đất này, cũng dám vọng tưởng được yết kiến dung mạo thật của tế ti đại nhân? Nói cho ngươi biết, đó là việc phải thành tâm cầu nguyện ba ngày ba đêm, hơn nữa a, ngươi nhìn mặt trắng như thế, trong bụng nhất định là đen tối, tế ti đại nhân như thế nào lại chịu gặp kẻ lòng dạ hiểm độc chứ?”

Ta nghe thanh âm đó, lanh lảnh vang lên, chính là nữ tử vừa mới nói Cát Cửu vòng eo ắt hẳn không đủ mềm mại, không khỏi chú ý nhìn qua, khuôn mặt quả nhiên thanh tú đẹp đẽ, dáng người hoạt bát, một lần mở miệng này, lưu loát chua ngoa, giống như là châm biếm kiều hoa vậy.

Nàng giọng vừa dứt, vũ cơ ngoại tộc ở xung quanh liền ngươi tới ta đi, đâu đâu cũng là khiển trách, nói: “Thật là vô lễ, khăng khăng muốn nhìn dung mạo thật của tế ti đại nhân, trông ra cũng giống người đọc sách, như thế nào mà ta nghe nói Thiên Khải triều trọng nhất là thi thư lễ tiết, nguyên lai đều là nói bậy cả sao?”

“Hơn phân nửa không tính là nói bậy, mà là vị thanh niên này ăn no không có việc gì làm mới ở đây sủa bậy, cùng với con chó nuôi ở trong trại của chúng ta đúng là như nhau, ăn no mà không cho nó đi ngoài tản bộ, không phải là sẽ sủa vài tiếng hay sao?”

“Cái này lại không dễ xử lý, nếu là cẩu, cắt đản đản là được rồi, người này thì như thế nào là tốt đây?” (mọi người tự tưởng tượng a ~ ;)))

“Cũng cắt không phải là xong rồi à? Cái thứ đồ chơi dài trắng ở giữa hai chân kia, lưu lại gây tai họa cho ai?”

“Thỉnh tế ti đại nhân thi pháp, giúp hắn bỏ đi cái nghiệt căn kia, mọi người sẽ can tịnh.”



Nữ tử ngoại tộc không thể so với thục nữ khuê các được nuông chiều mà bọn hắn hay gặp, lại còn trà trộn thanh lâu tửu quán, nói chuyện càng thêm mặn tanh không suy nghĩ, không hề kiêng nể, chỉ trong chốc lát, trên mặt vị thanh niên kia liền căng ra thành màu gan lợn, trong tay nắm chặt chuôi kiếm, lại vừa không thể xuống tay với nữ tử, truyền ra ngoài một đời anh danh, đều hủy hoại chỉ trong một ngày.

Cát Cửu đợi mọi người mọi người líu lo một hồi, mới nhếch miệng cười, cao giọng nói: “Các vị tỷ tỷ muội muội, vị thanh niên kia rõ ràng là còn chưa cưới vợ, không cần phải dọa đến người ta, đến lúc đó còn tưởng rằng nữ tử toàn là đanh đá như vậy, cưới về trên giường thứ gia hỏa kia đột nhiên không sử dụng được, liền có lỗi với tân nương tử người ta không phải sao?”

Lời này của nàng thực tế hơn là châm biếm, các nữ tử lập tức khanh khách cười thành một đoàn, vũ cơ trẻ tuổi vừa mới dẫn đầu chế giễu kia cao giọng gọi: “Hậu sinh ca, thứ đồ chơi kia của ngươi có dùng được hay không, chúng ta nói suông nói thế nhưng là không tính, bằng không thì bày ra cho các tỷ muội nhìn thử, mọi người cũng đến bình luận một chút, như thế nào a?”

Lời này vừa nói ra, vị thanh niên kia lại cũng kìm nén không được, ánh mắt lạnh lẽo. Ta thầm nói hỏng bét, vừa mới bước ra một bước, lại nghe “xoẹt” một tiếng, bảo kiếm sáng loáng đãi đặt đến trên cổ của vũ cơ kia, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Một tiện phụ thấp hèn như người lại dám mạnh miệng phát ra lời bẩn thỉu bôi nhọ bổn công tử, hôm nay phải khiến ngươi mở mang tầm mắt, kiếm trong tay bổn công tử dùng tốt bao nhiêu.”

Biến cố lần này, mọi người đều có chút ngây người, nữ tử kia vẫn cứ chua ngoa, nhưng lại chưa từng chịu qua uy hiếp kinh sợ, lúc này sớm đã hoa dung thất sắc, lại kiên cường tự trấn định mà nói: “Ngươi… ngươi dám ở trước mặt tế ti đại nhân động đao, cẩn…cẩn thận đại nhân hết thảy sẽ cầu nguyện thần linh, giáng tội ngươi.”

Hắn khinh thường liếc ta một cái, lạnh lùng cười nói: “Phải không? Nhìn vị đại nhân kia ngay cả xuống mã xa cũng đều chân nhuyễn vô lực, dựa vào hắn đến cứu ngươi, kiếp sau đi. Ngươi loại xướng phụ này, mạng thấp hèn như cỏ rác, tiểu gia giết chẳng qua cũng chỉ tốn mấy lượng bạc thì có thể kết thúc mọi chuyện, ngươi thực sự cho rằng thiếu gia không dám động vào ngươi?”

Chính là không thể kìm được việc ta không động thủ, ta hướng Cát Cửu đưa mắt ra hiệu, từ trong ngực lấy ra quản tiêu.

Cát Cửu hét lớn: “Các tỷ muội bịt kín lỗ tai lại.”

Mọi người ngạc nhiên, thanh niên kia cười lạnh nói: “Sao vậy? Còn muốn diễn tấu, tiễn người lên đường hay sao… …”

Hắn còn chưa nói xong, ta đã thổi vang quản tiêu, đây là khúc “Dạ kiêu” [1], khúc điệu sắc bén cao vang, quanh quẩn chói tai, kẻ không có võ công chỉ cảm thấy màng nhĩ khó mà chịu được, còn người có võ công, lại sẽ cảm thấy hơi thở bên trong loạn như tơ vò, mất đi chỉ dẫn, chạy loạn khắp trong cơ thể, cơ hồ xé khoang ngực mà ra, nhẹ thì tiêu hao sức lực bên trong, một thân nội lực thay đổi chạy về phía đông, nặng thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, hộc máu miệng mà chết.

Không phải ta không niệm tình cũ, chỉ là hắn cho tới bây giờ vẫn tùy tiện làm bậy, nếu như bổn gia tôn trưởng không ai dạy dỗ, như vậy liền để ta đến giúp người dạy bảo hài tử.

Dạy cho hắn, cái gì gọi là bị tổn hại, cái gì gọi là tính mạng kẻ khác đều kim quý như nhau.

Ta một mặt thổi tấu, một mặt lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, trường kiếm trong tay keng một tiếng rơi xuống, hắn sắc mặt chuyển trắng, trên trán từ từ rịn ra từng giọt mồ hôi lớn, cố chịu đựng  mà vận chuyển hơi thở ngăn cản, trong bụng ngay lập tức giống như bị dao cắt đau đớn khó mà chịu được.

Các vị nữ tử xung quanh sớm đã che tai mà biến sắc, thấy người này trong chớp mắt đã mất tinh thần mà ngã xuống đất, bất giác phát ra tiếng thét chói tai. Ta giục cao khúc điệu, lại ngay lúc này, nghe được thanh âm khàn khàn nỗ lực của một người kêu lên: “Tế ti đại nhân nguôi giận, Lục huynh… tuổi trẻ ngông cuồng, thực sự không phải là… tâm tồn bất kính, thỉnh… nể mặt Trung Nghĩa phủ, xin…xin nương tay cho… …”

Ta trong lòng dừng lại một lát, đưa mắt nhìn qua, lại là gã thanh niên khác cùng đến với người kia, đồng ý rằng lúc này sắc mặt lụn bại, lại có thể chống đỡ không ngã xuống đất, đủ thấy nội lực cao thâm, so với vị kia, lại cao hơn một bậc. Người này tuổi lớn hơn một chút, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao lớn, nghĩ đến thường ngày tác phong nhanh nhẹn, dù cho bị khúc điệu của ta mê hoặc, lại vẫn cố gắng nhẫn nhịn không làm ra phong thái làm tổn hại hình tượng.

Ta đột nhiên tỉnh ngộ, người này không phải là thiếu chủ của Trung Nghĩa phủ, cháu trai chi trưởng của minh chủ Nam võ lâm, vị chủ nhân đời tiếp theo của Trung Nghĩa phủ, Dương Văn Tông sao.

Cũng là giai tế vốn đã hứa hôn của ái thê Tiểu Đồng đã mất của ta

Tiểu Đồng ngày đó tuy một lòng hướng về ta, lại cũng từng nhắc đến, người muốn xin lỗi nhất, chính là vị Dương đại ca lúc nhỏ đối với nàng như một người huynh trưởng đôn hậu. Ta lại kiên quyết cho rằng trên dưới Trung Nghĩa phủ, tuyệt đối không có ai là người tốt, vì thế, Tiểu Đồng vẫn còn tĩnh mặc thương tâm.

Nghĩ đến việc mất thê, ta trong lòng dịu đi, khúc điệu dần dần chuyển sang nhẹ nhàng, giúp người kia điều dưỡng nội tức, có ý mơ hồ an ủi. Trên mặt Dương Văn Tông hiện lên sắc mặt vui mừng, vội ngồi xếp bằng vận khí, trong chốc lát, sắc mặt liền chuyển sang bình thường, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đối ta cúi người thật sâu, nói: “Đa tạ tế ti đại nhân hạ thủ lưu tình.”

Ta dừng quản tiêu, hướng Cát Cửu liếc nhìn một cái, Cát Cửu hiểu ý, ngay lập tức tiến lên đỡ lấy tay ta, cười nói: “Được rồi được rồi, đại nhân khí cũng ổn định rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, thần linh sẽ không giáng tội, mọi người cảm ơn đại nhân một mảnh từ tâm đi.”

“Đa tạ tế ti đại nhân.” Các nữ tử ồn ào hành lễ, cô gái mà ta cứu kia hai mắt càng thêm lệ lưng tròng, hung hăng liếc kẻ ở trên đất kia một cái, nhẹ nhàng cúi xuống đáp lễ nói: “Ơn cứu mạng của đại nhân, Na Già, Na Già không biết lấy gì báo đáp… …”

Ta đưa tay ngăn nàng lại, nhàn nhạt nói: “Đi ra bên ngoài, phải cẩn thận hơn, tính tình bộc phát như vậy, lần tới có chịu thiệt, thì sẽ không có ai lo cho ngươi đâu.”

Nước mắt nàng rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Xin tôn tế ti đại nhân dạy bảo.”

Ta hướng Dương Văn Tông thoáng gật đầu, vịn lấy tay Cát Cửu, liền muốn rời đi, lại nghe giọng khàn khàn của người trên đất kia nói: “Chậm… chậm đã, ngươi… ngươi vừa mới dùng… là yêu pháp gì?”

Ta cười khẽ, thì thầm đối Cát Cửu nói nhỏ vài câu, Cát Cửu rất kinh ngạc liếc mắt nhìn ta, đối thanh niên kia nói: “Tế ti đại nhân biết ngươi họ Lục, lệnh ta nhắc nhở ngươi vài câu, ngươi nghe hay không.”

Hắn thở hổn hển, lại còn tự mình nổi giận mà nói: “Phi, giang hồ thuật sĩ, ai không biết Lục gia trang ta cùng nam võ lâm tổng minh quan hệ rất tốt, biết ta là thiếu trang chủ Lục Hiếu Đông, chả có gì lạ cả.”

Ta lại đối Cát Cửu nói vài câu, Cát Cửu hiểu ý, đi qua ngồi xổm trước mặt Lục Hiếu Đông, nhẹ giọng nói gì đó, trên mặt Lục Hiếu Đông hiện ra vẻ sửng sốt, thoạt trắng thoạt đỏ, do dự nhìn về phía ta, lại đổi thành vẻ mặt hoang mang. Cát Cửu ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Tế ti đại nhân lệnh ta chuyển lời cho Lục công tử, ngươi mệnh trung có bậc tổ tông phù hộ, là vì có phúc, lại không biết phúc khí cuối cùng có ngày không còn hữu ích, có bản lĩnh hoành hành ngang ngược này, tự cao tự đại, không bằng dứt ra mà ngẫm nghĩ, nếu như ngày nào đó phụ thúc qua đời, lấy sức lực một mình ngươi, có thể gánh vác được Lục gia trang hay không?”

Hắn nét mặt đăm chiêu, ta lại gật gật đầu, hướng đến thiếu nữ được ta cứu kia mà vẫy vẫy tay.

Thiếu nữ kia lập tức chạy đến, ta khoác lên cánh tay của nàng, nhẹ giọng nói: “Cho ta mượn khoác lên một chút, ta sắp đứng không vững rồi.”

Mặt nàng lộ vẻ lo lắng, ngay lập tức giữ lấy ta, một khúc “Dạ kiêu” vừa rồi chung quy làm hao tổn tâm thần, ta lúc này có chút cảm giác choáng váng, dựa vào cánh tay của nàng, gắng gượng đứng. Na Già rất thông minh, đối tiểu tư dẫn đường mắng: “Phía trước dẫn đường đi, tế ti đại nhân cần nghỉ ngơi.”

Tên tiểu tư kia vội gật đầu, đưa tay nói: “Thỉnh, mời đi theo tiểu nhân.”

Na Già đỡ lấy ta, một bước rồi một bước hướng cửa trong đi đến, lúc đó đột nhiên, bên cánh tay phải của ta, lại được một người vững vàng đỡ lấy, ngẩng đầu nhìn, vậy mà là Dương Văn Tông.

Hắn ôn nhu cười, lời nói ấm áp lịch sự: “Tế ti đại nhân quá bộ tệ xá, là đại hỉ của Trung Nghĩa phủ, khách quý như vậy, ta muốn tự mình đảm nhận việc tiếp đón này.”

Ta gật gật đầu, biết hắn đi đến bên người như vậy, cũng là đang dò xét xem ta có võ công hay không, lại cũng không hề để ý, thấp giọng nói: “Như vậy, đã làm phiền.”

“Tế ti đại nhân khách sáo rồi, đại nhân dường như rất mệt mỏi, bỉ phủ có lương dược bổ thần thượng hạng, lát nữa sẽ đưa tới cho đại nhân.” Ngữ khí của hắn tự nhiên thân cận, đột nhiên lắng nghe, từ đầu đến cuối đều giống như là thật lòng quan tâm.

Vị Dương đại ca này quả nhiên không đơn giản, ta nhàn nhạt lắc đầu nói: “Không cần phiền phức, Cát Cửu đã mang theo dược mà ta thường ngày hay dùng, lát nữa uống vào sẽ khỏe.”

“Vậy Dương mỗ an tâm rồi, thỉnh đại nhân cứ nghỉ ngơi bình thường. Một khách nhân cao quý như ngài, chắc hẳn thúc phụ của Dương mỗ muốn tự mình đến tiếp kiến, chỉ mong đại nhân đến lúc đó, không ngại phiền thì tốt.”

“Thúc phụ của ngươi?” Ta trong lòng cười lạnh, thầm nói chính là lão già kia thế nhưng lại không đợi được? Thanh âm lại bình thản mà nói: “Người đó không phải là nhân vật bình thường, có thể bái yết một lần, bổn tế ti cảm thấy rất vinh dự.”

________

Chú thích:

[1] Dạ kiêu: cú đêm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.