Trường Ca Hành

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30

Biên dịch: Đông Hoàng

Beta: Hồng Miên

.

Nơi gọi là tịnh thất, quả thực không nhiễm bụi trần, sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, không phân thanh nhã, bên trong một chậu thông cảnh phủ lên những hòn đá trắng, xanh tươi ướt át, trái lại vẫn có thể xem như một chỗ tốt.

Sau khi ta vào phòng không lâu thì Cát Cửu liền trở lại, đem Dương Văn Tông không vết tích ngăn lại bên ngoài, sau đó Na Già đưa ta vào phòng đi ra, vừa mới khép cửa lại, tay chân nhanh nhẹn tiến lên phía trước cởi mạng che mặt của ta xuống, rót một chén nước ấm đưa qua, chau mày nhìn ta nói: “Không được, hôm nay không thể múa, ngươi ngay lập tức cùng ta trở về, chúng ta sau này lại tìm cơ hội là được…”

Ta nhận lấy nước nàng đưa qua, uống hai ngụm, nhắm mắt dưỡng thần một hồi, mới nhàn nhạt nói: “Đi không được nữa rồi.”

Cát Cửu cả kinh, nói: “Vì sao?”

Ta mở mắt, bình tĩnh nói: “Vừa nãy ta đã để lộ kỹ năng, Dương Văn Tông nhìn thấy, Lục Hiếu Đông nhìn thấy, mười vị vũ cơ lớn nhỏ kia cũng nhìn thấy, việc này dĩ nhiên sẽ thông báo đến tai Trung Nghĩa Bá.”

Cát Cửu vẻ mặt nghiêm túc hiếm có, cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên mỉm cười một cái, vỗ bàn nói: “Mẹ nó, sợ thì không tính là hảo hán, các ngươi có câu nói nói thế nào nhỉ, giặc đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chính là cách nói này phải không?”

Ta mỉm cười nói: “Cửu nhi, học vấn của ngươi thực sự tiến bộ.”

Nàng đắc ý nói: “Cái đó là đương nhiên, rảnh rỗi ta cũng thường nghe thư xem kịch.”

Ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía nàng, thấp giọng nói: “Nếu như ta đoán không sai, không ngoài thời gian một nén nhang, lão thất phu kia chắc chắn sẽ phái người đến mời ngươi múa, mời ta gảy cầm, sau đó bất luận ngươi múa như thế nào, lão ta đều sẽ càng thêm tán thưởng, liên tiếp sau đó thì sẽ được đằng chân lân đằng đầu, mời ta ở đây nấn ná mấy ngày, để có thể nghe tiếng cầm. Đến lúc đó,” Ta dừng một chút, nhìn nàng, tiếp tục nói: “Đến lúc đó, ta sẽ lấy cớ nữ tử trong trại sinh nhai khó khăn, muốn Trung Nghĩa phủ trọng thưởng cho ngươi, ngươi cầm tiền, thì cứ rời đi, hiểu rõ chưa?”

Sắc mặt Cát Cửu có chút trắng xám, lại kiên cường cười nói: “Được rồi, lại tự nhiên được thêm tiền, ta làm sao lại không cần.”

“Cửu nhi,” Ta có chút nóng vội nói: “Ngươi chớ nên cho rằng ta không nhìn ra suy nghĩ của ngươi, Phàn Thư Nhi ngươi vì sao lại không cho cùng đến?”

Cát Cửu có chút lúng túng, cười nói: “Nàng ta, trong lâu không phải là còn có mấy thứ chưa thu dọn xong sao… …”

“Ngươi muốn cùng ta chung hoạn nạn?” Ta có chút tức giận, vội nói: “Nói bao nhiêu đều trả về hết, ngươi chẳng lẽ xem lời nói của ta là gió thoảng qua tai sao?”

Đôi diệu mục của Cát Cửu ngay tức khắc liền tuôn ra lệ sương, cả giận nói: “Ta làm sao mà không thể cùng ngươi chung hoạn nạn? Ngươi xem nữ nhi đi ra từ trong trại của chúng ta là loại ham sống sợ chết kia sao? Ngươi cũng quá khinh người rồi… …”

Ta thở dài một tiếng, vươn tay nói: “Qua đây.”

Nàng bướng bỉnh lau đi lệ trên mắt, quay nửa đầu qua không để ý tới ta.

Ta không biết làm sao liền cười, nói: “Cái bộ dạng này, làm sao lại giống như tiểu Kỳ Nhi vậy chứ? Qua đây, ta có chuyện muốn dặn dò ngươi.”

Nàng lườm ta, không bằng lòng di chuyển tới, ta vỗ vỗ cánh tay nàng mà nói: “Ta không xem thường ngươi, nhưng người dù sao cũng phải vì chính mình mà lưu lại đường lùi. Tiểu Kỳ Nhi,” Ta hít một hơi, tiếp tục thì thầm nói: “Tiểu Kỳ Nhi, ta hiện tại để ở chỗ một vị bằng hữu. Vị bằng hữu kia họ Trầm tên Mặc Sơn, là người rất có bản lĩnh, đối đãi với ta, cũng ơn nặng như núi. Ta hôm nay tư thù chưa báo, tân ân cũng chưa đền đáp, ngươi ra ngoài rồi, cũng có thể giúp ta chuyển lời, nói rằng, ta xin lỗi hắn.”

Cát Cửu nhổ một ngụm, mắng: “Ít miệng xúi quẩy đi, ngươi nhất định bình an vô sự, ta sẽ cầu xin thần linh…”

Ta cười gật gật đầu, nói: “Đúng rồi, Cửu nhi tâm thành thực nhất, thần linh nhất định sẽ nể mặt mũi ngươi mà thưởng cho ta sống thêm vài năm, cho nên ngươi hãy nghe những gì ta nói, được không?”

Cát Cửu bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt phức tạp, mắt lệ đong đưa, cuối cùng lại ngước nhìn trời mà cười, nuốt xuống nước mắt, mạnh mẽ cười nói: “Được rồi được rồi, nghe ngươi vậy, tránh cho ngươi khỏi độc địa, không dứt ra được.”

Ta thành tâm cười, đây mới là Cát Cửu mà ta biết, tuy là nữ tử, lại dễ thích nghi với hoàn cảnh, tự nhiên phóng khoáng không thua nam nhân, là có thể giao phó tính mạng, có thể để nàng gánh vác mọi chuyện.

Đúng vào lúc này, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Cát Cửu ngay lập tức che miệng không nói, đứng lên, nhanh tay nhanh chân giúp ta phủ mạng che mặt lên, vừa đeo xong, thì nghe được thanh âm Dương Văn Tông ở bên ngoài ôn hòa vang lên: “Tế ti đại nhân, Cát cô nương, trên đại sảnh trận so tài Huyền yêu vũ đã bắt đầu, không biết đại nhân nghỉ ngơi như thế nào, nếu như khỏe rồi, thì thỉnh ra ngoài xem múa.”

Ta nhàn nhạt ân một tiếng, Cát Cửu bước nhanh đi mở cửa, cười nói: “Dương công tử, phiền ngài đại giá, tế ti đại nhân hiện tại bệnh có chút tái phát, đi đường không được, ngài có thể an bài bọn tiểu tử khiêng một chiếc tháp y [1] bằng mây mềm hay không?”

Ta kinh ngạc, lập tức hiểu được dụng ý của Cát Cửu, làm bộ tỏ ra yếu ớt. Quả nhiên, lời này của nàng vừa nói ra, Dương Văn Tông lập tức hỏi: “Là loại bệnh cũ nào vậy? Có cấp bách hay không? Bỉ phủ còn có lương dược…”

“Không nghiêm trọng,” Cát Cửu mỉm cười nói: “Chỉ là tứ chi mệt mỏi thôi.”

Dương Văn Tông phân phó tiểu tư đi cùng khiêng tháp y đến, tự mình xin lỗi, hướng ta chắp tay nói: “Tế ti đại nhân thân thể đau yếu, kẻ hèn này bất tài, trước kia cũng học sơ một chút y thuật, có thể để ta xem mạch chẩn bệnh hay không?”

Ta đưa mắt nhàn nhạt quét nhanh qua hắn một chút, lại thấy người này mặt mày anh tuấn, vẻ mặt chính khí, hoàn toàn là một bộ diện mạo danh môn đệ tử, nghĩa hiệp chính đạo. Ta mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Dương thiếu hiệp có lòng, chỉ là bệnh này của ta chính là sự trừng trị của thiên tiên, phạt ta tội nhìn trộm thiên cơ mà thôi, nhân gian đủ loại dược thạch, vẫn là không có hiệu quả. Dương thiếu hiệp đối đãi chân tình, thật là hiếm thấy, chỉ là lần này e rằng phải khiến thiếu hiệp thất vọng rồi.”

Dương Văn Tông có chút xấu hổ, nói: “Cũng đúng, tài mọn này của ta, lại ở trước mặt đại nhân kém cỏi vụng về rồi.”

“Quá khiêm tốn rồi,” Ta xua xua tay, đưa tay trái ra, mạch môn hướng lên, nói: “Nếu thiếu hiệp hiểu biết nhiều về trường hợp bệnh lí cổ quái, thì sớm chẩn bệnh cũng không sao.”

Hắn nhìn cổ tay của ta, trái lại ngập ngừng, hai mắt chằm chằm nhìn vào vị trí xương cổ tay nhô ra, bỗng tựa như bình tĩnh lại mà cười nói: “Vừa rồi là Dương mỗ đường đột, tế ti đại nhân chớ trách tội.”

Ta thu tay về, lãnh đạm nói: “Thiếu hiệp khách sáo rồi.”

Đang nói đến đây, bốn tên tiểu tư đã khiêng nhuyễn tháp đến, Cát Cửu cùng Dương Văn Tông mỗi người một bên, đỡ ta lên ngồi trên nhuyễn tháp, Dương Văn Tông làm ra vẻ không chú ý mà cầm bàn tay ta lên, chỉ trong chốc lát, liền dùng nội lực thăm dò ta. Ta bị nội lực của hắn kích thích, cả người chấn động, liền nghiêng ngả trên tháp, Cát Cửu hoảng sợ nói: “Tế ti đại nhân, tế ti đại nhân, ngài làm sao vậy, ai nha, vừa mới nãy còn tốt đẹp mà, đây là làm sao vậy?”

Dương Văn Tông lúc này đại khái đã thực sự xác minh ta hoàn toàn không có võ công, mà người lại mắc bệnh, không phải là nói xằng, không khỏi có chút áy náy, nói: “Dương mỗ lỗ mãng, thỉnh tế ti đại nhân thứ tội.”

Lời nói thẳng thắn như vậy, nhưng là phát ra ngoài dự kiến của ta, ta nhẫn nhịn đau đớn trong ngực, chau mày nói: “Dương… thiếu hiệp, có thể yên tâm rồi chứ?”

Dương Văn Tông hai má lộ ra phiếm hồng, chắp tay nói: “Tế ti đại nhân thứ tội.”

Cát Cửu tức giận trừng mắt nhìn Dương Văn Tông, cắn răng nói: “Đây là đạo đãi khách của Trung Nghĩa Bá phủ sao? Quả nhiên trung nghĩa song toàn, danh bất hư truyền mà.”

Dương Văn Tông xấu hổ mà đứng ngây ngốc một chỗ, Cát Cửu đang định tiếp tục nói lời châm chọc, ta liền thở dài, khàn giọng nói: “Thôi được rồi, đi thôi.”

Bốn tên tiểu tư y lời mà nâng nhuyễn tháp lên, Cát Cửu hừ lạnh một tiếng, theo sát bên cạnh ta. Trái rẽ phải ngoặt, cuối cùng lại bước vào mặt chính đại sảnh, trong đó lúc này là nhạc thanh náo nhiệt, trống phách, kim linh đinh đang rộn rã, các vũ cơ đang bước đi, kiều hầu diệu thái, nhất thời lộ ra hết. Lúc ta được khiêng vào, ở giữa đại sảnh là một vị vũ cơ đang múa rất sôi nổi, eo mông nơi nơi, đều rung động đến thoải mái, nét mặt hiện ra vẻ mị hoặc.

Loại đẩu pháp [2] này, không phải là nữ tử ngoại tộc chính cống thì không thể làm được, Huyền yêu vũ vốn là múa vào dịp lễ lớn mổ trâu tế thần trong trại bản xứ, nam nữ chân trần giẫm trên đất, vừa múa vừa hát, đáng chú ý là từ eo mông trở xuống thì nơi nơi các khớp xương đều rung động như rây sàng, rất có cảm giác nhịp điệu.

Vũ cơ kia nhìn thấy ta, lại một đường múa, rồi một đường hướng ta đi qua, ở giữa khuôn mặt vũ mị có mang theo sự sùng kinh cùng vui thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên rực rỡ chói mắt, chính là nữ tử Na Già vừa mới được cứu kia. Ta dựa nghiêng trên tháp, mỉm cười, ra hiệu cho các tiểu tư đặt nhuyễn đẳng xuống, đưa tay ra, Na Già ngay lập tức liền vui mừng khôn xiết, múa qua rồi khom lưng thật sâu, ta dựa theo phương thức chúc phúc trong trại, mà đem bàn tay đặt lên đỉnh đầu của nàng mà nhẹ nhàng vuốt ve.

“Tế ti đại nhân vì Na Già chúc phúc.” Cát Cửu cao giọng tuyên bố, trên đại sảnh các vũ cơ ngay lập tức liền sôi nổi reo hò, còn lại những nhạc sư gảy hồ cầm đánh đàn sắt khuôn mặt cũng đều lộ ra dáng vẻ mỉm cười, dừng lại huyền lạc [3]. Chắc hẳn việc ta buổi chiều ngăn cản Lục Hiếu Đông hành hung đã truyền khắp trong đám người đáng thương này, tất cả ồn ào vây quanh, hướng ta cúi mình thật sâu, trên khuôn mặt thuần phác đều mang theo nụ cười chân thật và sự ngưỡng mộ chân thành.

“Tế ti đại nhân, tế ti đại nhân… …”

Ta ngồi dậy, chống lấy tay Cát Cửu chậm rãi đứng thẳng người, chầm chậm nói: “Thương xót con dân ta, đều chịu nhiều gian khổ, tâm nghe lời thiện, cuối cùng sẽ được bảo hộ.”

Đây là bốn câu cuối cùng trong bài cầu kinh mà Cát Cửu đọc năm xưa, ta lúc đầu nghe thấy, còn từng không cho là đúng, tâm như thế nào lại nghe lời thiện? Chẳng lẽ đánh không chống cự, mắng không trả đòn, thì có thể nhận được thần ân bảo hộ sao? Như vậy trên thế gian này con người nhất thiết phải chịu đau khổ khó khăn, rơi vào tiện tịch cũng không có chỗ để mà vươn lên, bị người xâm hại mà không thể nào chống cự, nhẫn nhục chịu đựng như vậy, ân huệ của thần linh sẽ thể hiện ở đâu?

Nhưng ngay lúc này, ta lại đột nhiên hiểu rằng, yếu ớt như loài giun dế, rẻ rúng như cỏ rác, nếu như trong lòng không có niềm tin chống đỡ kia, con người lại như thế nào có thể thay đổi mà mưu sinh?

Có nhiều khi, những người Nam Cương này phải cùng với thiên nhiên vĩ đại xấu xa vật lộn, cùng với người Thiên Khải giả dối gian xảo tính toán, cùng với số phận khốn cùng gian khổ của chính mình mà chống cự lại, để bản thân mình sống sót, thì cũng đã dùng hết toàn bộ tinh lực cùng dục vọng.

Ta đọc xong bốn câu này, những người xung quanh một mảnh kính nể, ồn ào vỗ tay khom mình, rồi cùng ca tụng nói: “Thương xót con dân ta, đều chịu nhiều gian khổ, tâm nghe lời thiện, cuối cùng sẽ được bảo hộ.”

Ta trong lòng nặng trĩu, Cát Cửu tựa như hiểu được, vung tay nói: “Mọi người tiếp tục đi, lấy ra bản lĩnh đặc biệt của chúng ta, để cho tế ti đại nhân xem thử.”

Mọi người reo hò, nhanh chóng phân tán ra, trong chốc lát, tiếng trống nổi lên, mấy vũ cơ sôi nổi cuối cùng cũng múa lên, tinh thần mỗi người phấn khởi, hứng thú tràn đầy, một trận thi đấu ca vũ thuần chất vị thanh lâu, đến giờ phút này, lại trở thành một trận tán vũ tế thần long trọng vui vẻ.

Càng mạnh mẽ, càng hào hùng, càng hùng vĩ, lại càng xúc động lòng người.

Ta thấy khoan khoái nhẹ nhàng, đây mới là Huyền yêu vũ đúng đắn của người Nam Cương, một cái nhấc tay giơ chân, cũng đều là nhịp điệu cùng hơi thở có nguồn gốc từ trời đất.

Múa đến trình độ cao nhât, Cát Cửu kêu lên một tiếng, đem thất huyền cầm đang ôm đẩy vào trong lòng ta, cởi bỏ áo choàng, tay ai đó ở phía sau phất lên, lộ ra vũ y tiên hồng minh hoàng ở bên trong, nhảy vào giữa đại sảnh.

Ta hiểu ý cười, móng gảy đàn trên tay phải đột nhiên gảy lên, thanh âm như tiếng xé lụa vang lên trong phòng. Tất cả nhạc sư lập tức ngừng lại, trong đại sảnh liền tĩnh mặc không tiếng động.

Mọi người nín lặng chờ đợi, Cát Cửu dáng vẻ tuyệt vời uyển chuyển, lại giống như quy cách đã định, đứng lặng giữa phòng. Ta lại gảy đàn, Cát Cửu lắc lư, tay cầm dùi trống nhỏ, chậm rãi gõ vang huyền cổ giữa eo.

Chúng ta một cầm một cổ, chậm rãi phụ họa, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng tinh tế, mơ hồ giống như sấm vang chớp giật, muôn ngựa phi nhanh, ta mười ngón tay ra sức gảy đàn rồi lại thả lỏng, phanh một tiếng, giống như sắt đá đánh vào nhau, Cát Cửu đột nhiên nhảy lên, giữa không trung mạnh mẽ đánh trống một cái, lúc rơi xuống cùng với tiếng cầm nhịp điệu thống nhất, bốn phía lại một mảnh yên tĩnh.

Ta cười lên, lúc này mới dao động dây đàn, bắt đầu gảy lên vũ khúc khiến người khác vui vẻ mà đối với người ngoại tộc đều nghe nhiều thành quen, mọi người cơ hồ như ở trong mộng mới tỉnh, ồn ào reo hò tung hô, những nhạc sư còn lại cũng hét to một tiếng, đánh trống cầm lấy bão cầm đặc biệt của vùng Nam Cương, hòa với khúc điệu của ta, cùng nhau tấu lên vũ khúc tế thần hào hùng khí thế này. Vũ cơ trong sân, bất kể mọi người trước đây tồn đọng tâm tư tranh đấu thế nào, lúc này cũng đều ném hết bất đồng, cuối cùng sôi nổi phấn khởi nhảy múa, loại khung cảnh sôi nổi này, sợ rằng mấy cậu ấm chỉ biết lưu luyến kỹ viện ở trong nhà kia nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thấy cũng chưa từng thấy qua.

Đúng vậy, nên như vậy, nên để cho mấy danh môn võ lâm tự cho mình là đúng kia, cho thế hệ nghĩa hiệp thấy rằng, Huyền vũ yêu quyết không để cho bọn họ có thể thưởng thức *** ô, đây là một loại luật động giống với việc khai thông của thần linh, là một loại, ân tình xuất phát từ trong chính dòng máu, mặc sức tưởng tượng, thống khổ cùng vui thích.

Một khúc đã xong, trong sân im lặng không tiếng động, cách nửa ngày, khách khứa ở đầu bên kia như ở trong mộng mà tình, ồn ào đứng dậy vỗ tay, khen ngợi không ngớt. Ta dừng đàn, lại thấy Cát Cửu hai má đỏ lên, hơi hơi thở dốc hướng ta đi tới. Ta đưa tay ra, Cát Cửu mặt đầy nét cười, rực rỡ như sơn hoa, chạy tới bên cạnh ta, mạnh mẽ kéo lấy tay ta mà cười.

Lúc này, lại nghe được khách khứa phía bên kia ồn ào phát ra thanh âm ca tụng: “Loại Huyền yêu vũ này, vãn bối bình sinh chưa thấy bao giờ, thực sự xứng với bốn chữ kinh thiên động địa.”

“Xem ra là vì vị tế ti đại nhân kia ở đây, ta mới có phúc phận này, được nhìn ra ý nghĩa thực sự của Huyền yêu vũ.”

“Quả thực như vậy, lão phu bình sinh xem múa vô số, lại đến hôm nay mới biết, đủ loại trước đây, lại như hình ảnh thoáng qua, không hề giống với khung cảnh sôi nổi hôm nay chút nào.”

“Loại khung cảnh sôi nổi này, đều nhờ công lao của tế ti đại nhân, không bằng ta đây nâng chén, cùng tán thưởng tế ti đại nhân?”

“Đúng vậy.” Một lão giả cao giọng nói: “Như vậy, mời tế ti đại nhân thưởng lão hủ một chút tình mọn, uống cạn chén này, cũng để cho lão hủ tỏ lòng mến khách của chủ nhà, được không?”

Ta toàn thân cứng nhắc, ánh mắt thu hẹp lại, lại thấy một vị khí phách hiên ngang, bộ dáng cùng lão nhân Dương Văn Tông có ba phần tương đương trong đám người đi ra, khuôn mặt mang theo nụ cười, thân thiết hành lễ mà đi về phía ta, chính là một đời Trung Nghĩa Bá này, Nam võ lâm minh chủ lấy chính trực hiệp nghĩa danh dương thiên hạ Dương Hoa Đình.

Lại cũng là, người thứ hai ta trăm phương ngàn kế, muốn tự tay giết chết!

________

Chú thích:

[1] Tháp y: ghế hõm

[2] Đẩu pháp: cách rung lắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.