CHƯƠNG 31
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Dương Hoa Đình, tự Tử Khải, thừa kế đời thứ nhất Trung Nghĩa Bá, Nam võ lâm minh minh chủ, xưa nay thích công bằng chính trực, theo lí mà nói là kẻ hiệp nghĩa không thiên vị ruột thịt. Hắn lúc này đây, tuy tuổi quá ngũ tuần, lại không có một chút dáng vẻ già yếu, một thân cát trù trường bào [1], nơi thắt lưng đeo mỹ ngọc ôn nhuận, khuôn mặt tuấn tú, dưới cằm là chòm râu dài ngũ liễu, dưới mép tóc có khí chất thanh cao mà không dung tục, ánh mắt lại như ngọn đuốc, vừa nhìn đã khiến nhân tâm tồn lại ý niệm về lòng kính trọng cao như núi.
Người như vậy, bất luận ai gặp mặt, đều phải gọi một tiếng cao nhân tiền bối.
Nhưng ta lại biết, càng phong thái như tiên, thì lại càng phi thường độc ác; bề ngoài càng ra vẻ phong tư phi phàm, thì bên trong lại càng thêm bỉ ổi đê hèn, tham lam thô lậu.
Ai cũng không nghĩ tới, một kẻ đạo mạo trang nghiêm như vậy, ẩn sâu bên dưới lại không bằng súc sinh.
Hắn không thích nữ sắc, duy chỉ thích những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đang trong thời kì chưa hoàn toàn trưởng thành, mà thích nhất là kiểu hài tử toàn thân trắng nõn, da dẻ đầy đặn kia.
Chỉ vì, thứ hắn thích nhất chính là, ở trên làn da ngọc ngà mà lưu lại đủ loại huyết ấn từ lằn roi, vết phỏng hay vết cắn.
Hắn thích thú ở trong tiếng kêu gào thảm thiết của các thiếu niên mà xuất tinh, thứ hắn thích cũng không phải là ***, mà là trong quá trình ***, hành hạ đối phương sống không bằng chết. (Miên Miên: lão này thích SM à? o_O)
Dương minh chủ, có một gian mật thất, chuyên làm thỏa mãn ham muốn cá nhân, tra tấn thiếu niên, bên trong tối tăm mù mịt, *** cụ roi da, nhiều không kể xiết.
Nghe nói, thi thể thiếu niên từ mật thất đưa ra, đã không biết bao nhiêu, nếu hắn tức giận, thì tuyệt đối không ai, có thể bị hắn ngoạn quá ba ngày.
Thực ra, đâu cần phải ba ngày? Hắn chỉ cần cởi sạch ngươi, lại dùng ánh mắt bỉ ổi *** loạn mà tỉ mỉ quan sát qua từng bộ vị trên toàn thân thể của người, giống như đem ngoạn một thứ đồ dùng quý giá mà bỡn cợt hạ thể của ngươi, thì ngươi sẽ cảm thấy nhục nhã muốn chết, ngươi sẽ sâu sắc cảm giác rằng, thứ dơ bẩn kia in vào thật sâu trên da thịt ngươi, xâm phạm máu mủ của ngươi, khiến ngươi cuối cùng cả đời này, đều không thể thoát khỏi cảm giác ô nhục khi bị vấy bẩn kia.
Cảm giác ô nhục ăn sâu bén rễ.
Cứ thế cho đến giờ phút này, ta chỉ cần cùng hắn mặt đối mặt, dù cho có thể chỉ trong chớp mắt, toàn thân trên dưới bắt đầu đau đớn không tả nổi, dạ dày co rút lại, cơ hồ nhịn không được mà muốn nôn mửa.
Ta biết, thân thể của ta, dù cho có dùng lương dược ngàn vàng khó kiếm trong võ lâm để hồi phục, dù cho là dưới diệu thủ của Tiểu Đồng dung mạo sớm đã không thể phục hồi như năm đó, nhưng lại chưa bao giờ quên rằng, lúc đó khi rơi vào trong tay của vị võ lâm danh hiệp vang thiên hạ kia, khuất nhục cùng đau đớn đã phải chịu dựng cũng không muốn phát nhớ lại một lần nữa.
Thật sự là khắc cốt ghi tâm.
“Bản lĩnh thần tiên của tế ti đại nhân, lão hủ thán phục không thôi, hôm nay mượn một chén rượu, tạm thời tỏ rõ kẻ phàm tục ta đây, có vinh hạnh được lén nhìn khung cảnh tế thần sôi nổi này. Người đâu, rót rượu cho tế ti đại nhân.” Hắn vung tay lên, bên cạnh lập tức có nô bộc dâng lên đẩu [2] bạch ngọc đựng rượu màu hổ phách, dâng đến trước mặt ta.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, lại vẫn không chuyển động, lão thất phu này, ta hận không thể lột da ăn thịt, thì trong lòng lại hiểu rõ rằng lúc này không thể manh động, nhưng muốn ta nhận rượu mà hắn dâng lên, cùng kẻ thù đem chén cùng vui vẻ, việc này bất luận như thế nào, ta cũng làm không được.
Ở trước mặt mọi người bị tước đi thể diện như vậy, nếu là kẻ khác chỉ sợ đã thay đổi sắc mặt, nhưng nụ cười trên mặt Dương Hoa Đình lại một chút cũng không giảm, cao giọng nói: “Chẳng lẽ tế ti đại nhân nghi ngờ thứ này của lão hủ đều là vật phẩm tầm thường phàm tục, không thể nhận lấy. Cũng chẳng trách, đại nhân là tiên nhân ngoài vùng giáo hóa [3], tự bản thân cao quý như vậy, lão hủ lại chỉ là mãng phu từ đầu đến chân, múa đao chơi thương nửa đời người, gặp người đáng kính phục, chỉ biết kính rượu ăn thịt, thế nhưng làm không được mấy thứ lễ nghi phiền phức kia, đã mạo phạm, đã mạo phạm, ha ha.”
Hắn liên tiêu đái đả [4], lời nói sắc bén, lại khéo léo vì chính mình mà lưu lại lối thoát, thật sự không hổ danh là Nam võ lâm tổng minh chủ. Lời này vừa nói, thì các vị võ lâm đồng đạo đều ha ha cười to, có sự giễu cợt quen thuộc nói: “Còn không phải, lão gia hỏa, nhanh thu hồi một bộ phương pháp thô nhân kia đi, cẩn thận kẻo dọa đến tế ti đại nhân.”
Có kẻ nịnh nọt ngay lập tức phản bác nói: “Dương thế bá thật là quá khiêm tốn, ngài nếu là tục nhân, thì sau ngày hôm nay sẽ không còn một vị cao nhân nào nữa.”
Hoặc có vãn bối to gan liền hét lớn: “Dương minh chủ, chúng ta mấy người đúng lúc ăn thịt uống rượu, ngài đồng ý làm thô nhân đến cùng, nếu không thì kêu bọn tiểu tốt làm sao bỏ đi cái bụng ăn uống, như thế nào thoải mái a.”
Trên sảnh liền một trận thanh âm sôi nổi nói cười, hòa thuận vui vẻ, Cát Cửu thấy ta trước sau không có phản bác, liền vội tiến lên cười nói: “Lời nào của Dương minh chủ nói ra, ta nhi nữ Nam Cương, thứ nhất là ngay thẳng phóng khoáng, uống rượu nhảy múa thế nhưng sẽ không nhường các vị. Hôm nay nếu ai nói một tiếng không được uống rượu, Cát Cửu ta sẽ là người đầu tiên không thuận theo.”
Nàng nói cười duyên dáng, mĩ mục nhìn quanh, trong nét dịu dàng mang theo ba phần mạnh mẽ oai hùng, ngay lập tức nhận được tiếng hoan hô của cả sảnh đường, ôn nhu nói: “Chỉ là a, ở đây đầu tiên có một việc, tế ti đại nhân vừa nãy thân thể khó ở, đã uống thuốc rồi, bây giờ lại uống rượu, há không phải là giải trừ đi dược tính sao?”
“Nga, có chuyện này sao?” Dương Hoa Đình giả vờ không biết, quay đầu hỏi thăm các đệ tử.
Dương Văn Tông từ trong đám người đi ra, cúi đầu trả lời: “Thúc phụ, tế ti đại nhân trước kia đã ra tay dạy bảo Lục thiếu hiệp, lại không nghĩ sẽ khơi ra bệnh cũ, vừa nãy chất nhi muốn mời y sư vấn dược, nhưng đại nhân đã tự mình chuẩn bị linh đan.”
Dương Hoa Đình chau mày nói: “Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng,” Cát Cửu cười nhận lấy ngọc đẩu mà nô bộc dâng lên, nói: “Tế ti đại nhân chỉ là không thể uống rượu mà thôi. Như vậy đi, Dương minh chủ nếu như không chê tiểu nữ trèo cao, thì hãy để ta thay đại nhân uống cạn chén này, chúc thọ minh chủ, minh chủ nghĩ như thế nào a?”
Tình hình kiểu này, há cho phép Dương Hoa Đình cự tuyệt, hắn có chút ngây người, ngay lập tức ha ha cười lớn, nâng chén cùng Cát Cửu cụng ly nói: “Cát cô nương là nữ trung hào kiệt, nữ tử không từ chối nam nhân, lão hủ rất khâm phục, tâm như thế nào lại sinh ghét bỏ? Đến nào, chúng ta uống cạn.”
Hai người ngửa cổ uống cạn rượu mỗi người, lộ ra đáy chén, mọi người đều một trận hoan hô. Dương Hoa Đình hào khí lên cao, đặt chén xuống cao giọng nói: “Từ nay về sau, Cát cô nương chính là khách quý của Trung Nghĩa Bá phủ ta, ai dám thất lễ với nàng, chính là đã không giữ thể diện cho Dương Hoa Đình ta.”
Trong mắt Cát Cửu lộ ra thần thái, cười nhẹ nhàng cúi xuống đáp lễ, nói rằng: “Đa tạ Dương minh chủ, Dương minh chủ không câu nệ quy củ tiểu tiết, đây mới thực sự là anh hùng, đại hào kiệt.”
Lời tâng bốc nịnh hót này cực kì chân thành tha thiết, xuất phát từ miệng của một nữ tử phong trần, lại so với nhi nữ giang hồ có rất nhiều mạnh mẽ, sau hôm nay, nói đến nam võ lâm minh chủ, sợ rằng là mỹ danh thật khí chất thật phong lưu. Dương Hoa Đình lại là lão đạo thận trọng, lúc này nhịn không được liền lộ ra ba phần hài lòng.
Hắn uống hết rượu, đối ta cười nói: “Tế ti đại nhân tuy không muốn kẻ trung nhân phàm tục ta đây nhìn thấy diện mạo thật, nhưng lão hủ bạo gan, đại nhân tuổi tác cho là không lớn, như vậy niên thiếu đầy hứa hẹn, lại còn nhân từ khoan dung, thật sự là phúc của người đời. Lão hủ mấy năm trước cũng từng tình cờ có được một cây đàn tốt, bản thân làm sao cũng không thông hiểu văn mặc, hảo cầm đặt trong tay ta, lại giống như bảo châu phủ bụi, nếu như tế ti đại nhân tinh thần hãy còn có thể, thì không biết có thể hay không thay lão hủ đánh giá một chút?”
Ta bình tĩnh nhìn về phía hắn, gật gật đầu.
Hắn cũng không tức giận, vỗ vỗ tay, trong chốc lát, vài tên nô bộc đi vào, hai kẻ đưa cầm, hai kẻ khiêng cầm đẳng, đợi đem mọi thứ xếp đặt xong, liền mở ra vải gấm bọc trên cầm. Ta nhìn thấy bên dưới, lại là một cây thất huyền cầm hình dáng bình thường, chỉ là tiếng đàn u ám, nhìn lên thì, giống như làm bằng cả đoạn gỗ đen dài. Ta cong ngón tay gõ nhẹ xuống, không khỏi “di” một tiếng, lại dù không phải từ trong mảnh gỗ trống rỗng phát ra hồi âm, thì trái lại chạm tay vào liền thấy lạnh lẽo, giống như sắt đá.
Ta ngồi thẳng trước cầm, thử gảy dây đàn một cái, lại nghe ông ông vang lên, so với cầm bình thường, lại có thêm vẻ hùng hồn sâu sắc không nói được nên lời, danh cầm ta cả đời này cũng tiếp xúc không ít, trước đây mấy tháng, thứ mà ta ở kinh thành đàn lên kia, chính là “Lục Ỷ” nổi tiếng, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua loại cầm bằng gỗ phi kim phi mộc này.
Dương Hoa Đình thấy ta quyến luyến không rời, trong mắt híp lại, ngoài miệng lại cười nói: “Như thế nào? Cây cầm này có thể xem như là hiếm thấy chứ?”
Ta khuấy động dây đàn, điều chỉnh âm, nhàn nhạt nói: “Là rất hiếm có.”
“Tế ti đại nhân không muốn thử sao?” Hắn cười đề nghị: “Như vậy, ta đây cũng có phúc phận được nghe thánh âm một lần nữa.”
Ta lại giữ dây đàn, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Dù hiếm thấy, cũng chỉ là cầm.”
Dương Hoa Đình trong mắt phát ra thần sắc khó hiểu, ta quay đầu đối Cát Cửu nói: “Đem cây cầm ta vừa mới đàn mang đến.”
Cát Cửu đáp một tiếng, mới xoay người, Na Già ở bên đã nâng cầm đưa qua, nàng duyên dáng cười, tiếp nhận rồi đưa cho ta, ta đem cây cầm đó đặt lên trên đầu gối, gảy lên vài lần, nói: “Cầm này, trị giá ba đồng.”
Ta lại vuốt ve cây cầm cổ quái kia một chút, nói: “Cầm này, chắc hẳn Dương minh chủ tiêu tốn một số tiền lớn mới có được.” Ta dừng một chút, nói: “Nhưng trong mắt ta, hai cái đều giống nhau. Chỉ là khúc mục thích hợp thì đơn giản là khác nhau mà thôi.”
Sắc mặt Dương Hoa Đình trầm xuống, hắn đại khái tính toán có lợi cho mình mà giao thiệp, cho rằng chỉ cần hùa theo sở thích của kẻ khác, dùng danh cầm mua chuộc, thì có thể rõ ràng rành mạch mà đề ra yêu cầu tiếp theo. Ta bỗng chốc làm như vậy, lại nằm ngoài dự đoán của hắn. Ta cúi đầu nhẹ nhàng gảy cầm đặt trên đầu gối, nói: “Dương minh chủ chi bằng nghe một khúc của ta? Thử xem hai cây cầm, phải chăng có sự khác nhau.”
Hắn cười một chút, nói: “Vô cùng vinh hạnh.”
Ta nhàn nhạt nói: “Thỉnh minh chủ khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm lắng nghe.”
“Được.” Hắn mỉm cười, khoanh chân ngồi xuống trước mặt ta, Dương Văn Tông đột nhiên nhớ tới gì đó, liền bước lên trước một bước nói: “Thúc phụ, tiếng đàn của người này quỷ dị, người…”
“Hừ,” Dương Hoa Đình xua tay nói: “Không được vô lễ. Đứa nhỏ Lục gia kia thường ngày ngang ngược lộng quyền, mọi người nể mặt trưởng bối phụ mẫu của hắn mà thường ngày nơi nơi nhẫn nhịn, nào biết thiếu niên kia trái lại càng thêm ngang tàng, được tế ti đại nhân ra tay răn dạy, là phúc phận của hắn, như thế nào lại có thể đánh đồng với nhau?”
Hắn hướng ta mỉm cười, nói: “Tế ti đại nhân tấm lòng nhân hậu, mà hôm nay còn nhiều anh hùng thiên hạ trong sân, làm sao có chuyện gì được?”
Đây là tự kiềm chế võ công cao cường, đồng thời cũng ngấm ngầm cảnh cáo ta. Ta lãnh đạm nói: “Dương minh chủ chỉ cần nói một câu, nghe hay không nghe.”
“Nghe.” Dương Hoa Đình cười nói: “Xin mời tế ti đại nhân.”
Ta khẽ gật đầu, cúi đầu đàn tấu một khúc “Sơn hoa”, khúc điệu này vốn là điệu hát sơn ca lưu truyền rộng khắp trăm tộc Nam Cương, được ta thêm vào thay đổi, càng hiện rõ sự nhẹ nhàng lưu loát. Khúc điệu vừa vang lên, trên sân rất nhiều người ngoại tộc Nam Cương, đều lộ ra sự vui vẻ trên mặt, có nhạc sư thậm chí còn gõ trống xướng cùng, các cô nương ngâm nga giai điệu, ánh mắt chớp động dịu dàng, hiện ra đủ loại tư hương [5].
Một khúc đã dừng, Dương Hoa Đình cười lên, nói: “Quả nhiên động lòng người, một điệu hát trong núi lại cũng có thể đàn thành như vậy, lão hủ bái phục.”
Mọi người liền gọi là sôi nổi khen ngợi, ta lại một lời cũng không nói, đặt cây cầm ba đồng kia xuống, đến gần gảy lên cây cầm đen cổ quái mà hắn đã dâng lên kia.
Giai điệu vẫn chưa biến đổi, như cũ vẫn là “Sơn hoa”, lại bỗng nhiên trở nên khẳng khái thê lương, giống như tường thành sụp đổ, rậm rạp hoang vu, cố hương bị hủy, một trận đìu hiu. Mọi người nghe đến độ vẻ mặt bi thương, duy chỉ Dương Hoa Đình vẫn đang giữ nguyên dáng vẻ tươi cười muôn đời không đổi, tăng nhanh khúc điệu, ngay lập tức kim thạch kì hưởng [6], đao quang kiếm ảnh, giống như quân địch giết tướng, thân nhân cố hữu, từng người tránh cũng không kịp, một đao hạ xuống trước mắt, dồn dập mà mất mạng.
Dương Hoa Đình rốt cuộc sắc mặt biến đổi, ta lạnh lùng cười, lại thúc giục khúc điệu, âm vang mấy tiếng, hắn đột nhiên tay che lấy ngực, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này mọi người bỗng chốc liền kinh hãi, Dương Văn Tông lập tức nhào lên, kinh hô “Thúc phụ…“, bên cạnh nô bộc thay đổi sắc mặt, ngay lập tức tiến lên phía trước muốn bắt lấy ta.
Tay bọn họ còn chưa chạm đến y phục của ta, Dương Hoa Đình đã khàn giọng nói: “Dừng, dừng tay.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chấn chỉnh sắc mặt, đứng dậy, hướng ta khom người thật sâu, nói: “Lão hủ tạ ơn tế ti đại nhân đã chữa trị cho căn bệnh lâu năm khó chữa của ta.”
Ta cúi đầu nói: “Vẫn chưa xong việc, nếu muốn bình phục, phải cần đến ba lần.”
Dương Văn Tông thấy tình hình này, cuối cùng có chút phản ứng đi tới, ngay lập tức hướng ta hành lễ nói: “Thỉnh tế ti đại nhân lấy từ bi làm gốc, cứu thúc phụ của ta.”
Ta đứng dậy, chống tay dửng dưng nói: “Ba vạn lượng bạc.”
Mọi người xôn xao, Dương Hoa Đình lại ha ha cười lớn, nói: “Cái này nào có khó gì? Căn bệnh khó chữa của lão phu đã quấy nhiễu nhiều năm, đại nhân nếu như có thể chữa được, ơn tái sinh, ngân lượng không quan trọng, không đáng nhắc đến, người đâu, đem ngân phiếu đến đây.”
Bên cạnh có quản gia rời đi một lúc, lúc quay về thì bưng một hộp rất nhỏ bằng gỗ long não dâng lên. Dương Hoa Đình nhìn cũng không thèm nhìn tới, lấy ra đưa cho ta, cười nói: “Ba ngày sau này, chỉ sợ phải làm phiền tế ti đại nhân rồi.”
Ta nhận lấy, giao cho Cát Cửu, nói: “Chia ra đi, hôm nay các tộc nhân ở đây đều vất vả cả rồi.”
Cát Cửu nghẹn ngào giữ lấy, các vị nhạc sư vũ cơ Nam Cương cũng đều rưng rưng nhìn ta, ta cười một cái, nói: “Loại tiền vất vả kiếm được này, sau này, nếu có thể không làm nghề này nữa, liền không cần phải làm nữa.”
Bọn họ muốn nói gì đó, ta lại không nghe, quay đầu đối Dương Hoa Đình nói: “Người đứng đầu hôm nay, xứng thuộc về Cát Cửu, không biết tặng vật kia hiện tại có thể trao tặng được hay không?”
Dương Hoa Đình lại sững người một chút, cười nói: “Đương nhiên, bọn họ có tế ti đại nhân hao tâm tổn trí như vậy, thật là tu đức từ kiếp trước.”
Hắn hướng Dương Văn Tông ra hiệu, Dương Văn Tông lập tức bưng ra một cái khay, ở trên dùng lụa đỏ phủ lên, cao giọng nói: “Tặng vật cho Huyền yêu vũ khôi thủ, hoàng kim một trăm lượng.”
Cát Cửu lại không nhận, chỉ nhìn ta lắc đầu.
Ta lại thở dài, nói: “Lấy số tiền vất vả của ngươi, rồi nhanh chóng rời đi.”
Cát Cửu vẫn định nói gì đó, ta vung tay áo xoay người, nàng không còn cách nào, đành phải tiến lên phía trước nhận lấy hoàng kim, thấp giọng nói cảm tạ.
Mọi việc đã xong, ta đối Dương Hoa Đình nói: “Ta cần một gian tĩnh thất, dùng bình phong ngăn cách, Dương minh chủ mỗi khi nghe cầm, đều cần xóa sạch tạp niệm, không thể ra lệnh cho kẻ khác xông vào quấy rầy, bằng không thì hậu quả khó lường.”
Cái này giống với việc vận công chữa thương, võ lâm nhân sĩ thường làm như vậy, Dương Hoa Đình không để tâm, cười nói: “Việc đó thì đương nhiên rồi.”
Ta lại nói: “Trong phủ của ngươi oán khí rất sâu, có oán linh tích tụ, thể chất của ta chỉ có thể nán lại ba ngày, sáng sớm ba ngày sau, thỉnh chuẩn bị tốt mã xa đưa ta ra khỏi thành, chớ có hỏi hay ngăn cản, ngươi có thể lập lời thề trước anh hùng thiên hạ không?”
Dương Hoa Đình gật đầu nói: “Được, ta ở nơi này xin thề, ba ngày sau tuyệt không hỏi không ngăn cản tế ti rời đi, nếu làm trái lời thề này, sẽ làm cho một đời anh danh cố gắng của ta trôi theo dòng nước, không được bình an hưởng thụ lúc cuối đời.”
Ta rốt cuộc hài lòng mà gật gật đầu, chăm chú nhìn hắn nói: “Như vậy thì được.”
Dương Hoa Đình cười nói: “Ba ngày sau này, liền phiền tế ti đại nhân rồi.”
________
Chú thích:
[1] Cát trù trường bào: trường bào bằng lụa mặc mùa hè
[2] Đẩu: bình đựng rượu thời xưa
[3] Ngoài vùng giáo hóa: chỉ nơi lạc hậu
[4] Liên tiêu đái đả: Đây là một cách đánh trong bộ môn quyền của võ thuật, vừa ngăn chặn, hóa giải thế của đối phương (tiêu: hóa giải), vừa ra đòn phản kích (đả: công kích)
[5] Tư hương: nhớ quê hương
[6] Kim thạch kì hưởng: sắt đá cũng sẽ phát ra âm thanh