CHƯƠNG 2
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Đúng vậy, cái tên đó được dùng để gọi một con chó, cũng chính là cái tên đầu tiên của ta.
Đại khái ngoài ta ra, đã chẳng ai còn nhớ rằng từng có một tiểu nam hài, tên gọi là A Hoàng.
Cũng không có ai biết, vị Trường Ca công tử hiện đang rất được lòng quan lại khắp kinh thành, vậy mà đã từng có một cái tên, cái tên giống như của một con chó.
Nhưng so ra, thời thơ ấu ngay cả một con chó cũng không bằng.
Cái tôi gọi là A Hoàng của ta, vừa sinh ra, mẫu thân liền qua đời.
Mẫu thân là vì lánh nạn nên mới tìm đến thôn kia, năm đó xảy ra một trận đại hồng thủy, rất nhiều người chỉ trong một đêm liền gia phá nhân vong1.
Nương cùng người nhà li tán, sống những ngày lang thang đói khổ, rồi ngất xỉu trước cửa của một nông gia. Gã nông dân nhiều năm cày cấy cũng chưa từng thấy qua nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, bèn lấy lương thực trong nhà ra để cứu nàng, tuy nương ta lúc ấy đang mang thai, nhưng vẫn kiên quyết giữ nàng lại.
Lại đến sau này, bụng của nàng ngày một lớn, đến ngày sinh, mẫu thân vốn được nuông chiều từ nhỏ mới sinh được một nửa mà dường như đã không còn sức lực. Bà mụ trong thôn phải dùng tay kéo ta ra, một lần kéo này, giống như là kéo mở van đập nước, máu trên người mẫu thân ngay tức khắc toàn bộ đều chảy sạch.
Nương đi rồi, chỉ còn lại mình ta, không một chút chuẩn bị để đối mặt với cuộc sống hèn mọn mờ mịt của mình sau này.
Đến khi ta năm tuổi, trên làn da lúc nào cũng phủ một lớp vàng bủng yếu ớt. Tẩy thế nào cũng không hết, cái lớp vàng bủng kia lại giống như phẩm màu, cứ thân thiết bám chặt trên da ta.
Cho nên, nghĩa phụ của ta, để đỡ phiền phức, liền gọi ta là A Hoàng.
Ấn tượng mà thời thơ ấu để lại trong ta, chỉ có một từ: Đói.
Ta lúc nào cũng đói, bụng cứ như một cái vực sâu không đáy, đưa thức ăn vào, chớp mắt là đã không còn bóng dáng. Để chống cự cái cảm giác đói đến quặn thắt điên cuồng ấy, ta đành liều mạng uống mỗi nước.
Lâu ngày, tứ chi ta dần dần gầy đét như lau sậy củi khô, bụng cũng chẳng thèm đột khởi2, đỉnh đầu thì lưa thưa vài cọng tóc, lớn lên thành một bộ dáng vô cùng kì quái.
Ta thường xuyên cảm thấy chóng mặt, ngực thì khó chịu. Tiểu hài nhà người khác từ sớm đã có thể chạy như bay ngoài cánh đồng, còn ta thì mới đi được hai bước đã phải dừng lại lấy hơi. Bởi vì bộ dáng này, ta thường cảm thấy rất có lỗi với nghĩa phụ, lớn lên thành hình thù quái dị thế này, đã vậy sức khỏe lại không tốt, đối với cha mà nói, thật là một cái gánh nặng không hơn không kém.
Để kẻ khác không giễu cợt nghĩa phụ, ta cố gắng không tiếp xúc với người trong thôn.
Ta không có bạn để chơi cùng, cũng không thể giống như bọn họ dồi dào sức lực mà chạy băng băng khắp nơi. Thế nên, đứng ngẩn người trên sườn núi dốc sau thôn trở thành thú vui tiêu khiển duy nhất của ta suốt thời thơ ấu. Ta những thứ khác đều không giỏi, nhưng đối với âm thanh thì phi thường mẫn cảm, trời sinh đã có thể phân biệt được mọi âm thanh trong tự nhiên. Những kẻ khác nghe tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi, tiếng nước chảy, tiếng chim hót, tiếng côn trùng, tiếng súc vật kêu vang thấy thật là nhàm chán vô vị, còn ta nghe ra thì thấy thật trầm bổng ngân nga. Ta thường một mình trốn ở đây nghe đến say mê, nghe lâu rồi nên có thể dễ dàng bắt chước mọi loại âm thanh giống y như đúc. Trong hết thảy các loại âm thanh, ta thích nhất là tiếng chim kêu, thường mỗi lần ta vừa huýt sáo, toàn bộ chim chóc trong rừng đều sẽ bay đến cùng ta hòa điệu. Mỗi lúc như thế, ta liền cảm thấy bản thân không còn cô đơn nữa, bởi vì bầu bạn với ta không phải chỉ có hai người, mà đã trở thành hàng trăm hàng vạn.
Toàn bộ thời niên thiếu ấy, ta chỉ có duy nhất mỗi niềm khoái lạc này.
Cuộc sống của người nông dân vốn không dư dả, người trong nhà càng không thể có kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi. Ta không muốn trở thành phế vật, chỉ mong tay cũng không nhàn rỗi. Không thể làm việc nặng, ta bèn thổi lửa, nấu cơm, lấy củi, dọn giường, rửa bát, quét tước, phơi lương thực, cho con gà mái già duy nhất trong nhà ăn.
Những việc ta có thể làm được thì đều đã làm rồi, dù rằng mỗi lần nghĩa phụ nhìn thấy ta, sắc mặt vẫn chẳng hề thân thiện, cũng chẳng thèm để ý tới.
Sau này, trong nhà có thêm nghĩa mẫu, cuộc sống của ta lại càng chật vật. Nghĩa phụ mặc dù đối với ta thờ ơ lãnh đạm, nhưng vẫn chưa bao giờ đánh ta. Nghĩa mẫu thì không hề khách khí, nàng tính tình nóng nảy, thuận tay nắm được cái gì đều hướng người ta mà ném. Vốn mỗi ngày còn có bánh cao lương để ăn, nhưng hiện tại chỉ còn sót lại chút gạo thừa để nấu cháo.
Mùa đông năm ấy, ta vừa đói vừa lạnh, cứ đêm về thì da lại nứt nẻ, liều mạng uống nước, cũng không có cách nào bảo dưỡng thân thể đã bị cái lạnh thẩm thấu vào tận xương tủy đang cố gắng không ngã quỵ kia. Một đêm nọ, ta thật sự chịu đựng không nổi nữa, chẳng biết thế nào mà lại bắt đầu nhớ tới quả trứng con gà mái mới đẻ hôm nay. Ta biết nghĩa mẫu đã bảo ổ trứng mà con gà mái kia mới đẻ không được ăn, gom góp để chuẩn bị lên chợ đổi vài món đồ. Có lẽ con người chính là như vậy, càng liều mạng kiềm chế chính mình không muốn nghĩ đến nữa, lại càng muốn làm trái với nguyện vọng của ngươi mà đoạt lấy nó. Tối hôm đó, ta cuộn mình trong bị oa3 nằm trên nền đá vừa cứng vừa lạnh, trong suy nghĩ hết lần này đến lần khác hình dung đến hình dáng của quả trứng gà tuyệt đẹp trắng như tuyết kia.
Ta tự nói với mình, cứ trộm ăn một quả, rồi lại một quả, nàng chắc hẳn sẽ không phát giác ra đâu nhỉ? Hương vị của quả trứng gà trước đây ta đã từng được nếm qua, là một lão bà ở trong thôn thấy ta thực sự đáng thương, có một lần bèn lén cho ta ăn. Mỹ vị trong kí ức kia ở trong đêm tối tịch mịch được phóng đại lên gấp bội lần, càng nghĩ, bụng của ta càng đói đến nỗi khó có thể kiềm chế được.
Rốt cuộc, ta vẫn là nhịn không nổi mà phi xuống giường, lần mò vào bếp, tìm kiếm giỏ trứng gà nghĩa mẫu ta giấu sau kệ bếp. Mở ra thì thấy, mười mấy quả trứng gà như bảo thạch nằm ở bên trong, trên bề mặt dường như có một tầng u quang màu trắng. Ta hưng phấn đến độ run rẩy, áng chừng lấy lên một quả, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay, cảm nhận từng giác quan khi chạm vào vỏ trứng gà trơn bóng ấy.
Ta liền rón ra rón rén mở cửa lò, châm lửa, nấu sôi nước, thả quả trứng vào, một lát sau thì trứng chín. Ta liền từ trong nồi nước mà vớt trứng lên, thiếu chút nữa làm tay bị bỏng. Trong một khắc, ta chợt thấy cực kì hứng khởi, mỹ vị dĩ cầu trong mơ kia giờ đang ở trong tay ta. Ta bèn đập nhẹ quả trứng vào bên lề kệ bếp, tỉ mỉ bóc từng lớp vỏ trứng, nhưng lúc mà lòng trắng trứng óng ánh như ngọc ở bên trong dần lộ ra, ánh mắt ta đột nhiên trầm xuống.
Lúc đó, cái ta nghĩ đến chính là, cho dù ngay sau đó sẽ bị nghĩa mẫu đánh chết, ta vẫn là cam tâm tình nguyện.
________
Chú thích:
1 Gia phá nhân vong: tan cửa nát nhà
2 Đột khởi: to lên
3 Bị oa: túi ngủ