Trường Ca Hành

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Biên dịch: Hồng Miên

.

Quả trứng gà kia, đã định trước là không thể nào ăn được.

Cũng giống như rất nhiều thứ ta từng thiết tha mơ đến, nhất định không thể nào với tới.

Đầu lưỡi ta chỉ mới vừa liếm tới bên ngoài lòng trắng trứng sáng bóng kia, nó tức thì liền bị người ta đánh rớt.  Ta giương mắt nhìn quả trứng đã luộc chín ấy tại không trung lộ ra một phần đường cong hoàn mỹ, cuối cùng rơi xuống, dính một phần bụi đất.

Vô thanh vô tức1.

Trong nháy mắt kia, ta rõ ràng nghe thấy bên trong cơ thể có cái gì đó vỡ nát, trong cái đêm khuya yên tĩnh ấy, răng rắc một tiếng, vỡ nát ra.

Sau mờ mịt là đau thương, sau đau thương là sợ hãi.

Gương mặt nghĩa phụ nơi đỉnh đầu ta được phóng đại ra.

Ta theo bản năng ôm lấy đầu, cuộn cả người lại, chờ đợi bàn tay cứng như thép của hắn.

Thế nhưng đợi một hồi, lại không có đau buốt như dự kiến.

Ta lặng lẽ nhìn qua chỗ hở giữa cánh tay giơ lên, lại trông thấy hắn đang tham lam nhìn chòng chọc vào lưng quần ta, ta theo tầm nhìn của hắn, trông thấy lưng áo và bàn tọa2 gầy nhom của mình, do quần áo từ lâu đã không vừa vặn nên để lộ ra một mảng lớn.

Ta rất kỳ quái hắn vì cái gì mà một mặt thở hổn hển, một mặt lại nhìn ta như vậy, ánh mắt hắn không giống ngày trước, vô cùng hung tợn, giống như dã thú trong đêm tối tịch mịch tập trung vào con mồi.

Đúng vậy, giống như dã thú, cái loại ánh mắt này, tựa hồ hận không thể lột sạch quần áo của ta, đem ta đè xuống đất, hung hăng cắn nát yết hầu ta.

Ta thực sự vô cùng sợ hãi, bỗng dưng ý thức được rằng có lẽ sự tình còn đáng sợ hơn cả bị ăn đòn sắp sửa phát sinh, ta chầm chậm lui về phía sau, thừa lúc hắn không chú ý, xoay người liền bỏ chạy.

Hắn bổ nhào đến, bắt lấy ta, mang ta đang đang khua khoắng loạn xạ hai tay đè xuống dưới thân, chặn ngang vén lên áo ngoài của ta, tụt quần ta xuống.

Ta bị dọa kêu thét lên, hắn thuận tay từ trên kệ bếp túm lấy một mảnh giẻ lau, nhét vào trong miệng ta.

Sức lực của hắn mạnh kinh người, ta căn bản không có cách nào chống lại được. Chỉ trong chốc lát, hắn tách hai đùi gầy guộc của ta thành một góc kỳ quái, sau đó, ta cảm giác bàn tay hắn lách mở đồn biện2 của ta, một thứ cương cứng nóng bỏng đặt ở chỗ đó.

“Lão tử con mẹ nó nuôi không ngươi nhiều năm như vậy, cũng đến lúc cần phải thu chút lợi tức rồi.” Hắn bên tai ta hung hăng nói, nước miếng bắn lên lỗ tai ta.

Một khắc tiếp theo, cự vật cương cứng ấy cưỡng ép chen vào trong cơ thể ta, một trận đau đớn đến thiên hôn địa ám3, cơ hồ làm ta đau đến muốn ngất xỉu.

Ta liều mạng giãy dụa, đem toàn bộ sức lực ít ỏi mười năm nay mà dùng đến, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi cái thứ bên trong cơ thể đang gần như muốn xé nát con người ta.

“Còn chặt con mẹ nó, yêu tinh, tiểu yêu tinh, suýt chút nữa đem của lão tử kẹp đứt rồi.”

Trong cơ thể, cái thứ nam căn ấy động đậy, rõ ràng không thể tái xâm nhập nhưng vẫn còn ngoan cố đi vào, giống như một thứ lợi khí vừa nhọn vừa cứng, vô cùng thô bạo, bất chấp tất cả mà xuyên phá cơ thể ta. Ta toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đã đau đớn đến mức không thể đau hơn được nữa, quên luôn cả vùng vẫy, toàn thân yếu ớt chống lại cái cảm giác thống khổ cứ từng đợt từng đợt dâng lên khó mà tiếp nhận. Trước mắt ta dần dần hiện ra một mảng trắng xóa, bên tai dường như nghe thấy một hồi tiếng cưa gỗ, một ngọn cây non nhỏ bé, bị chính con người chắn ngang cưa đổ, máu từ vết nứt ào ạt chảy ra. Một hồi lâu, ta mới ý thức được đó là máu từ trong người ta chảy ra, mùi máu tanh từ dưới thân xộc thẳng lên cổ họng, cả thân thể ta, liền như một cái túi da mang đầy lỗ thủng, là bị người dày vò, uốn bẻ, gấp chồng; bởi vì máu đó, từ trong vết rạn nứt mà chảy ra, lưu khắp bốn phương tám hướng.

Ta khóc không ra nước mắt; trong một mảng mồ hôi chồng chất, niêm dịch, máu huyết cùng phân ướt át, nam nhân nằm trên người ta phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn, ta dường như li khai khỏi thể xác của chính mình, bay đến nơi cao, nhìn xuống bên kệ bếp hai thân thể chồng chéo lên nhau chẳng khác nào súc vật đầm đìa mồ hôi, rít lên cắn người. Vào cái tuổi ấy, ta còn chưa biết, đêm hôm đó tiến vào thân thể non nớt của ta, ngoại trừ nam căn to lớn thô lậu của gã nam nhân này, còn có một thứ cảm giác nhơ bẩn không thể chối bỏ; ta vẫn còn chưa hiểu, thứ cám dỗ chân chính từ đây mới thực sự bắt đầu, trong suốt quãng đời còn lại, ta đã vô phương trở lại trong sạch như lúc ban đầu.

Ta vào cái tuổi ấy, trong một mảng trống rỗng mờ mịt, không biết vì sao lại chú ý đến quả trứng luộc còn chưa kịp bỏ vào miệng đang nằm trong góc. Quả trứng kia, trơn bóng như ngọc, lại nằm trên mặt đất, bị một tầng bụi bẩn phủ lên, vết bẩn làm cho người khác khinh thường.

Không biết rửa đi rồi còn có thể ăn không nhỉ?

Ta nghĩ.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của ta trước khi rơi vào mê man.

Sau khi ta tỉnh lại, vẫn đang nằm trong đất bùn nơi nhà bếp . Hạ thân một mảng lạnh giá, quần vẫn còn bị cởi đến gót chân.

Nghĩa phụ không còn dấu vết, cơ hồ khiến ta tưởng rằng hết thảy mọi thứ vừa xảy ra chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.

Ta cử động một chút, cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền đến khiến ta nhịn không được kêu lên một tiếng.

Đêm hãy còn chưa qua những sắc trời đã có chút chuyển sáng.

Ta nhẫn nại kiềm chế đau đớn, chậm chạp bò dậy. Trên mặt đất một bãi máu dơ bẩn, không cần xem cũng biết là máu của ta chảy ra.

Giữa hai chân dinh dính một mảng hồng trắng xen lẫn bùn đất. Ta cắn răng, lê đến bên vại nước, múc lên một gáo nước lạnh, bắt tay vào kỳ cọ.

Sau khi tắm xong, gáo nước kia đã bị ta giội đến trên mặt đất hầu như không còn vết máu dơ bẩn. Ta miễn cưỡng kéo quần, thắt dây lại, ngón tay cứ run run, thắt đến ba bốn lần mới xong.

Trời vừa hửng sáng, cách vách sân, không biết gà nhà ai bắt đầu gáy.

Ta yếu ớt dựa vào khung cửa, một lòng muốn trở về phòng, mỗi một bước chân là một trận quay cuồng choáng váng. Theo đó, ta nghe thấy tiếng mình liên tục ngã trên mặt đất.

Mơ mơ hồ hồ, dường như nghĩa mẫu đang ở một nơi rất xa rất xa mà gân cổ mắng ta.

Giữa mông lung, phảng phất có gậy đánh vào thân thể mềm oặt của ta, nhưng ta không hề cảm nhận được.

Giữa mông lung, có ai đó lôi đầu ta mà bạt tai, từng chút từng chút một, hoàn toàn trống rỗng.

“Hắn bệnh rồi.”

Là tiếng của nghĩa phụ. Ta theo bản năng run rẩy một chút, có ai đó xách nách, túm lấy cổ áo lôi ta dậy rồi giống như vứt rác mà ném ta lên một chiếc chiếc giường vừa cứng vừa lạnh.

Ta ngửi được mùi chăn nệm mốc meo quen thuộc, là giường của ta.

Ta cảm nhận được một trận buông lỏng, rốt cuộc cũng về được giường của mình.

Từ nay về sau có không tỉnh lại nữa cũng không sao cả.

Tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Tiếp theo, lại nằm trên giường ba ngày.

Thời gian này, nghĩa phụ không có tới qua, nghĩa mẫu thì mỗi ngày đều đứng ngoài cửa mà oán hận chửi rủa ta suốt nửa canh giờ.

Giọng nàng tuy lớn, khẩu khí tuy rằng ác độc, từ ngữ lại vô cùng nghèo nàn, chửi tới chửi lui, chẳng qua cũng chỉ chửi ta là thứ vô dụng nằm liệt giường, không chịu làm việc, nàng bất đắc dĩ còn phải chịu thiệt thòi mà chăm sóc cho ta, đồ ăn hại.

Chửi thì chửi, nhưng nàng không có động thủ với ta.

Bởi vì không có cách nào động thủ, nàng mới càng thêm tức giận, cả ngày mắng nhiếc không ngừng.

Dưới thân vết thương kia dần dần hồi phục, nhưng bởi vì ta đụng vào nước lạnh nên lại phát sốt mấy ngày liền.

Chiếu cố ta chính là lão bà bà ở thôn Đông đã từng lén lút đem trứng gà cho ta ăn. Ta mê man cả ngày hôm đó, bà vừa lúc đi ngang qua, trước sự đe dọa của bà, nghĩa phụ bất đắc dĩ đồng ý cho ta ở nhà dưỡng bệnh.

Đáng thương thay bà mỗi ngày đi trên đôi chân bó4, xách giỏ tre, từ thôn Đông run rẩy đi tới, đút cháo cho ta ăn, sắc thuốc cho ta uống.

“Đứa nhỏ mệnh khổ a.” Bà nhìn ta, trên mặt mang theo xót xa và thương cảm ta không dám thừa nhận.

Ta vừa nghe, hốc mắt liền đỏ, lệ không kìm được mà rơi xuống.

Người khác gọi ta, qua qua lại lại đều là tiện chủng5, xú tiểu tử, bồi tiền hóa6, tiểu vương bát đản, chỉ có lão bà bà lương thiện này mới gọi ta là đứa trẻ khổ mệnh, bởi vì bà nói như vậy, ta mới bỗng nhiên ý thức được, ta kỳ thật mới chỉ có mười tuổi.

Một hài tử mười tuổi, nếu như được sinh ra trong gia đình giàu có, e rằng vẫn còn đang nằm trong ***g ngực nhũ mẫu mà bú sữa ấy chứ?

Cho dù sinh ra trong gia đình phụ mẫu bần hàn, cũng sẽ được người khác yêu thương nhỉ?

Cơn sốt qua đi không mấy ngày, ta đã có thể xuống giường, có thể chậm rì rì mà làm chút việc vặt trong nhà.

Lão bà bà sau một trận cãi vã kịch liệt với nghĩa mẫu, cũng không còn được tới đây nữa. Ta  chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Ta vẫn lại làm việc như trước, ăn rất ít như trước, cũng giống như trước đây, vượt qua những trận đánh mắng chửi rủa của nghĩa mẫu mà sống qua ngày.

Chỉ là ta bắt đầu cẩn thận tránh né nghĩa phụ, cố gắng không cùng hắn chạm mặt, tuyệt không cùng hắn một mình ở cùng một chỗ.

Không phải ta không nghĩ đến việc đem chuyện xảy ra đêm hôm đó nói cho người khác biết, chỉ là không biết phải nói với ai.

Cái việc mà nghĩa phụ đã làm với ta cùng với cái việc hắn cùng nghĩa mẫu làm ở trong phòng đại để giống nhau, chắc hẳn trong lòng nghĩa mẫu, nghĩa phụ chỉ nên cùng với nàng, nếu như biết cũng có thể làm với ta, những ngày tháng sau này của ta lại càng khó sống.

Nói với lão bà bà sao? Ta đã đủ bần tiện không chịu nổi, làm sao lại có thể để cho người ta biết một mặt càng dơ bẩn hơn của mình?

Huống hồ, cho dù bà có biết thì cũng làm được gi?

Ta chung quy vẫn không thể trông đợi vào một lão nhân gia đến bảo hộ cho mình.

Cái ta có, cũng chỉ là bản thân mình mà thôi.

 ________

Chú thích:

1 Vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng

2 Đồn biện: cánh mông ^^

3 Thiên hôn địa ám: dữ dội, kịch liệt

4 Tục lệ bó chân của Trung Quốc xưa để ngăn đàn bà con gái không ra khỏi nhà

5 Tiện chủng: thằng hèn

6 Bồi tiền hóa: món hàng phải bù thêm tiền, người Trung Quốc xưa con con gái như vật trong nhà, khi lấy chồng phải đem tiền cho nhà trai làm của hồi môn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.