CHƯƠNG 4
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Tám tháng, sau khi làm xong việc, ta lại ngồi trên sườn núi nhỏ phía sau thôn.
Chập tối gió hiu hiu thổi, mây ngũ sắc phủ kín trời, ánh sáng chiếu tới làm mắt người chẳng thể nào nhàn nhã mà tiếp nhận.
Loại mây này, còn gọi là Hỏa Thiêu Vân.
Trong rừng cây rì rầm tiếng trùng kêu thủ thỉ, đủ loại chim chóc bay lượn chung quanh, hô tiếu1 quay trở về tổ.
Ta nhắm mắt lại, lắng nghe gió thổi qua tiếng nghẹn ngào của cơ thể, từ sau buổi tối hôm đó, ta luôn cảm giác được nghĩa phụ tại bên trong thân thể ta mà khoét ra một cái động, gió có thể dễ dàng mà thổi vào đó.
Bỗng nhiên, một tiếng sáo du dương trầm bổng từ xa xa truyền đến, cất lên thứ âm thanh mà từ trước tới giờ ta chưa từng nghe qua, thứ thanh âm hài hòa và êm ái.
Tiếng sáo đó thu hút sự chú ý của ta, ta nghiêng tai lắng nghe, tiếng sáo nhẹ nhàng tan ra rồi hợp lại trong gió đêm, như ca như tố2.
Ta mới nghe một lần, đã có thể ghi nhớ được hoàn luật3, sau đó, ta ngắt một phiến lá non đặt giữa răng môi khẽ thổi, dùng một hoàn luật khác hòa theo nó. Ta cũng không biết vì sao thanh âm kia lại giống như lão hữu đã quen biết nhiều năm, hoàn toàn không có khó khăn gì, ta liền có thể cùng nó vô cùng hòa hợp, toàn bộ nhịp điệu hầu như không chê vào đâu được.
Cái giai điệu kia, phảng phất tại lòng ta như chất chứa từ rất lâu, lúc này đây theo bờ môi mà thổi ra, tự nhiên mà hình thành.
Tiếng sáo ngoài xa kia, nghe được thanh âm bằng lá cây mà ta thổi tới, tựa hồ ngưng lại một chút, rất nhanh liền hiểu được ý đồ của ta, liền vui vẻ mà lặp lại giai điệu đó.
Một sáo một diệp, xướng họa như vậy rất nhiều lần, mãi cho đến khi ráng chiều ảm đạm dần xuống, thẳng đến giữa rừng cây, lại cũng không nghe được thanh âm quay về tổ của chim chóc.
Chẳng biết từ khi nào, ta lấy ra phiến lá đang ngậm giữa môi và răng đã khô héo rạn nứt. Môi của ta, vì dùng sức quá độ mà run rẩy không ngừng.
Trên mặt một mảng ẩm ướt, ta vậy mà lại lệ rơi đầy mặt.
Có lẽ trong lòng ta, chính là vô cùng vui sướng, nguyên lai, giữa thiên địa này, ta cũng không hoàn toàn cô độc.
Có một người, chẳng biết là ai, tại một nơi nào đó ta không nhìn thấy được, nghe hiểu giai điệu của ta, nguyện ý cùng ta xướng họa.
Quan trọng chính là, người kia, cách nơi của ta không xa.
Liên tiếp năm ngày, mỗi ngày ta đều nhanh chóng hoàn thành xong công việc, mang theo một cái bánh bao chay, đi tới sườn núi phía sau thôn mà chờ đợi tiếng sáo kia.
Ta ngồi đợi người kia thổi sáo. Đợi đã năm ngày, nhưng người kia tới giờ vẫn không đến.
Đến ngày thứ sáu, lại là một áng Hỏa Thiêu Vân lúc hoàng hôn, ta vẫn tiếp tục đợi dù kẻ kia không xuất hiện.
Lòng ta chán nản, trống vắng, cứ ngẩn ngơ mà ngồi vậy cả nửa ngày, trăng đã lên cao, ta chậm rãi ngồi ăn cái bánh bao chay, đứng lên, phủi phủi mông, chuẩn bị trở về.
Lúc này, ta lại nghe được tiếng sáo quen thuộc, vang lên một giai điệu hoàn toàn mới.
Ta kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, cuống quít định ngắt lấy một phiến lá, lại kiềm chế đến tận bốn năm lần mới quyết định ngắt xuống. Lại không kịp kiểm tra phiến lá đó dày mỏng thế nào, ta vội vàng đặt lên môi, bắt đầu xướng họa. Diệp thanh khàn khàn nghẹn ngào, vừa mới thổi ra, đã hù chính ta nhảy dựng lên.
Lúc này, tiếng sáo xa xa kia, đã thổi đến khúc mạt4.
Ta đứng ở nơi đây, tay nắm lấy phiến lá vừa già vừa dày, chán nản muốn đập đầu xuống đất. Ta ấy vậy mà chỉ lo quay đi ngắt phiến lá, quên mất nửa khúc đầu của giai điệu kia.
Tiếng sáo ngoài xa nọ, gặp không được người xướng họa, liền thổi lên một lần, rồi sau đó ngừng lại.
Không một tiếng động, ta lại nghe thấy thanh âm chính mình đang khóc.
Ta rõ ràng ở tại nơi này không di chuyển một bước, là vì cái gì vẫn bỏ qua cơ hội?
Bỏ qua rồi, phải làm gì đây mới có thể đạt tới một lần nữa?
Ta khóc một hồi lâu, run lẩy bẩy, mượn ánh trăng mà ngắt một phiến lá mới.
Không có người xướng cùng, ta liền thổi một từ khúc, để cho chính mình nghe.
Khúc mới đầu rất khó nghe, bởi vì ta một mặt muốn kiềm chế để không khóc, một mặt thì thổi tấu. Sau đó nghe như đã dần dần trôi chảy hơn, một khúc hoàn luật chưa nghe qua bao giờ, lại giống như dòng suối, róc rách theo lòng ta mà chảy ra ngoài.
Ta nghĩ đến cuộc sống mười năm đã qua đều là những chuyện tốt đẹp; nghĩ đến mùa xuân những cánh hoa vàng rực rỡ đường đường nở rộ; mùa hè hiện rõ trên khắp các cánh đồng, tách rễ cây ra cũng có thể hút lấy vị ngọt; mùa thu trên bầu trời trong xanh chim chóc sải cánh lượn bay; mùa đông, lão bà bà với vẻ mặt vui vẻ cho ta một củ khoai lang đang còn nóng hổi.
Ta nghĩ đến những ngày thường không đủ dũng khí để cùng người khác kể về mộng tưởng của ta: Ta mơ có một ngày có thể cùng tiểu hài tử nhà người khác trong thôn đi học, trong một cái lắc đầu đã có thể đọc thuộc lòng những bài thi văn ta mới nghe qua một lần đã nhớ rõ; mơ có một ngày ta cũng có thể lên kinh ứng thí, giống như trong những điển tích mà lão bà đã kể cho ta nghe mà thi đậu Trạng Nguyên, cưỡi đại mã, áo gấm vinh quy trở về.
Tiếc là, những thứ này chỉ đều là ảo tưởng, tâm tình ta lại càng thêm ảm đạm, diệp thanh cư nhiên mà ngừng lại.
Không ngờ, ngay lúc ta ngừng thổi, tiếng sáo quen thuộc ngoài xa kia lại vang lên.
Khúc nhạc cùng với hoàn điệu mà ta vừa mới tiện tay thổi kia giống nhau như đúc, chỉ là giờ lại vang lên trên tay y, so với ta khi dùng phiến lá để thổi tấu, chẳng biết vang lên rõ ràng hơn gấp bao nhiêu lần.
Nguyên lai, hắn vốn không rời đi, nguyên lai, sự trầm mặc của hắn chỉ là bởi y thay đổi một nơi tốt hơn mà lắng nghe ta cho rõ.
Ta cứ ngu ngơ mà cười, rồi lại hái một phiến lá non mới, hòa theo tiếng sáo trong suốt tựa như có thể nhìn xuyên thấu của y, một cách chậm rãi, dùng một giai điệu khác, tùy ý mà thổi ra hoàn luật.
Trong phút chốc, toàn bộ thiên địa vạn vật dường như không hề tồn tại, hết thảy chỉ còn lại một sáo một diệp, một mình hắn, một mình ta.
Buổi tối hôm đó, ta cực kì cao hứng, thổi đến khi nguyệt dĩ tây tà5mới trở về.
Một lát sau đó, tiếng sáo dần trầm xuống, mơ hồ có ý khuyên nhủ quay về, ta mới không do dự mà rời đi.
Ánh trăng mờ mịt, người trong thôn đã đi ngủ từ sớm, lúc này trong thôn trừ một vài nhà vẫn còn sáng đèn, phần lớn đều đã tối đen một mảnh, chỉ có ngẫu nhiên vài tiếng chó sủa vang đến.
Ta xuống núi, men theo con đường nhỏ giữa hai vườn rau mà đi tới một con hẻm, trên đường mơ hồ phảng phất mùi tanh của bùn đất xen lẫn với mùi phân gà. Vườn rau ở hai bên cứ mờ mờ ảo ảo, cũng không biết là loại gì, ở trong đêm tối xem ra vô cùng thần bí. Ta ở trong lòng nghiền ngẫm nếu muốn loại củ cải này, không chừng có thể nhân đêm tối mà trộm đào một củ mang về, cứ nghĩ đến, bụng không chịu được mà có chút đói. Ta khom lưng xuống, cúi đầu tiến vào vườn rau, còn không kịp xem xét hình dáng của chiếc lá ra sao, đột nhiên bị hai bàn tay to lớn từ phía sau lưng ôm lấy. Ta sợ tới mức hồn phi phách tán, liều mạng giãy dụa, người nọ thuần thục nhét vào miệng ta một miếng vải rách, nhanh chóng ôm lấy ta mà áp đến trong mương.
“Xú tiểu tử, ban ngày trốn ban đêm trốn, lão tử xem ngươi hôm nay có thể trốn được đi đâu.” Thanh âm quen thuộc vang lên, ta cả người run rẩy.
Là nghĩa phụ, ngoại trừ hắn thì còn ai có thể như vậy trong đêm, tựa như sói đói chờ chực ta.
Ta khóc, giãy dụa, la hét, tựa như con cá chạch rơi vào vũng bùn đang dùng toàn lực, nhưng không có cách nào thoát khỏi hắn. Rất nhanh, hai tay ta lại bị áp dưới thân hắn, hạ thân lạnh lẽo, quần bị cởi ra, hai chân ta bị hắn ở tư thế nhục nhã đó mà tách ra. Lúc này, hắn còn nâng cao bàn tọa của ta, hai tay thâm nhập tìm kiếm một hồi, sau đó, thượng một lần cơn đau tựa như tâm phế bị kim châm muối xát mà nứt ra lại ùn ùn kéo đến.
Trăng lạnh như nước, chiếu rõ khắp mặt đất. Xuyên qua hàng rào, tại chỗ trần trụi của ta, trên thân thể đầy những vết tích cường bạo mà xuyên qua, đêm tối vô biên, nếu vĩnh viễn là đêm tối cũng tốt, nhưng lại vì cái gì mà lại có ban ngày, vì cái gì phải có ánh sáng làm nổi bật thêm cho đêm tối yên tĩnh này?
Vì cái gì, sau khi cho ta sự vui vẻ như điên cuồng khi xướng họa dưới trăng, lại một lần nữa bắt ta phải nhận lấy sự giày vò như ở trong địa ngục?
Miệng ta bị bịt chặt không tiếng động mà khai hợp, gọi một người ta không rõ tên. Rất lâu sau đó, ta mới chợt nhớ tới, khi ta bị lăng nhục trong đêm đó, ta liên tục gọi một nữ nhân mà ta chưa thấy qua mặt bao giờ.
Ta dùng khí lực toàn thân, khóc gọi: “Mẫu thân~”
Đau đớn nứt ra trong cơ thể chưa được bao lâu, bỗng nhiên, ta cảm thấy áp lực trọng lượng trong hơi thở của ta dần biến mất, kẻ đê tiện kia vốn không hiểu ra sao đã bị người dựng dậy, mảy may không khách khí mà quẳng sang một bên.
Ta quay qua, miễn cưỡng trở mình, đau đớn cắn răng chịu đựng. Nhìn thấy dưới ánh trăng, một thanh y nhân đang lẳng lặng đứng đó, trường thân ngọc lập6, phong tư bất phàm, khuôn mặt bình thường, biểu tình lại phi thường lạnh như băng.
Nghĩa phụ ngã nhào xuống đất run lẩy bẩy, cái thứ khó coi giữa hai chân vẫn ngang nhiên dựng dậy, trên mặt dính máu ướt rượt, chỉ vào thanh y nhân lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi là người hay quỷ?”
Thanh y nhân không đáp, lại quét mắt qua phân thân giữa hai chân ta, nói: “Nguyên lai là một tiểu nam hài.”
Lời nói như người, vẫn là lạnh lẽo thấu xương.
Y giơ tay lấy miếng vải rách nhét trong miệng ta ra, ngón tay chạm vào hai má, lạnh đến thấu xương. Ta chợt rùng mình, lo sợ nhìn y.
“Nhỏ như vậy? Xem ra chưa đầy tám tuổi sẽ không còn là ngươi nữa.” Y tỉ mỉ quan sát ta nửa ngày, lẩm bẩm nói.
Trong đêm tối lạnh lẽo không phòng bị gặp phải một người quỷ mị nhường này, một kẻ luôn thô bạo lớn mật như nghĩa phụ cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn nhìn thanh y nhân trước mắt, phát hiện y cũng có bóng, nhất định là người, lá gan đột nhiên to hơn. Hắn mặc lại quần rồi chửi: “Con mẹ nó, không có việc gì thì nhanh cút đi, không cần ở đây cản trở lão tử vui vẻ.”
Ta nhìn thấy nghĩa phụ phủi mông chuẩn bị mang ta đi, trong lòng biết thanh y nhân này sắp rời đi, không khỏi dằn vặt trở mình. Cũng không chú ý tới nỗi đau trên cơ thể, nửa người trần trụi, nhào tới ôm lấy chân y khóc ròng nói: “Đại thúc, đại thúc cứu ta a, ta sẽ chết mất đại thúc a.”
Thanh y nhân lạnh lùng nói: “Ngươi chết hay không, can hệ gì tới ta.”
Ta yết hầu ngưng lại, trong lúc nhất thời cảm thấy người trên đời này tự bản thân đã là nguy hiểm, ta chết hay không, quả thật cùng y cũng không có can hệ gì. Đành như vậy để nghĩa phụ mang đi, thà rằng chết cũng không chịu bị sỉ nhục. Trong phút chốc, ta liếc thấy bên hông thanh y nhân một ống sáo cẩm thạch, toàn thân trơn bóng, dưới chân sáo còn thắt một tuệ tử7 hoa mỹ quý giá.
Trong lòng ta chấn động, run rẩy nắm lấy tuệ tử của y, thanh y nhân vung ống tay áo, một trận kình phong chợt nổi lên, ta không tự chủ được mà ngã về một bên. Y dùng trường tụ8 phủi thân mình, dường như muốn phủi đi bụi bặm mà ta lưu lại trên cơ thể, rồi nói: “Đã không phải là người mà Tiêu mỗ muốn tìm, đã quấy rầy rồi, các người cứ tiếp tục.”
Nói xong, thanh y nhân liền xoay người đi, ta nóng lòng hướng xuống dưới, dùng khẩu tiếu run rẩy thổi lên giai điệu ban nãy vừa mới xướng họa trên sườn núi.
Hình bóng thanh y nhân chợt dừng lại, chậm rãi xoay người bước đến, chăm chú nhìn ta, nói: “Là ngươi?”
Ta liều mạng gật đầu, nước mắt lã chã rơi.
“Nói lời lừa gạt ta, có thể không chỉ bị cường bạo đơn giản như vậy đâu.”
Ta lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào.
“Người như thế nào chứng minh?”
Trong lòng giống như bị châm một thứ gì đó khó chịu, ta ngẩng đầu lên, lau nước mắt, một cách chậm rãi, đem giai điệu lần đầu tiên nghe được của địch thanh mà khe khẽ xướng lên.
Y nghe xong, hàn sương trong mắt mới dần tan ra, hỏi: “Nam nhân này, là gì của ngươi?”
“Nghĩa phụ.” Ta cúi đầu, cảm thấy hổ thẹn đến mặt mày đỏ bừng.
Y tựa hồ cười nhẹ vài tiếng, dường như nghe được cái gì đó buồn cười giống như truyện tiếu lâm vậy. Sau đó, y chuyển hướng đối nghĩa phụ nói: “Nam hài này ta muốn mang đi, ngươi có hai lựa chọn: một là, ngươi mang hắn bán cho ta; hai là, ta giết ngươi.”
Y ngữ khí lạnh lẽo, khí thế bức người, nghĩa phụ nhịn không được có chút sợ hãi, nói: “Ngươi, ngươi dựa vào cái gì?”
Thanh y nhân im lặng cười lạnh, thanh quang chợt lóe, lại nghe nghĩa phụ bi thảm kêu liên tục, lăn lộn trên mặt đất, hai tay che lấy hạ thể, máu tươi giữa các khe hở của ngón tay không ngừng tuôn ra.
Ta không biết thanh y nhân dùng phép gì, cũng không biết y đối nghĩa phụ làm cái gì, nhìn thấy hắn như vậy, chuyển sang sợ hãi mà kêu lên một tiếng.
Thanh y nhân liếc mắt nhìn ta, ta vội lấy hai tay che miệng lại. Y chuyển hướng nghĩa phụ, lạnh lùng nói: “ Thế nào, chọn cái nào?”
“Cái… cái thứ nhất.”
Lạch cạch một tiếng, một thỏi bạc cùng một bình sứ nhỏ được quẳng trên mặt đất. Thanh y nhân nói: “Xem hình dáng gầy yếu của hài tử này, ngươi nhất định cũng không cho hắn ăn no, năm mươi hai nén bạc này tính ra quá hời cho ngươi. Hài tử này sau này là người của ta, khi ta chưa đồng ý, ai cũng không thể đụng vào hắn, cho nên muốn thiến ngươi, dược kia ngươi tự mình bôi đi.”
Y đối với ta nói: “Mặc quần vào, đi theo ta.”
Ta nhịn đau quay đi tự mình tìm quần mặc lên, bước một bước, hai mắt đã tối sầm, thiếu chút nữa đứng không vững. Trong lúc hoảng hốt, ta bắt gặp y tựa hồ không kiên nhẫn mà quay người, một trận váng đầu hoa mắt mà mất cân bằng, ta đại kinh thất sắc, một lúc sau mới ý thức được y đem ta ôm lấy. Y y liệu trên người cũng không biết là lụa hay sa tanh, kề sát mặt, hương thơm man mát rất là dễ chịu. Ta ngả vào ngực y, nghe được trên người y một mùi hương thoang thoảng lúc có lúc không, thẳng đến tận đáy lòng, gợi lên một cỗ ấm áp từ trong thâm tâm. Ta cứ như vậy trong một khắc, không hiểu làm sao lại cảm thấy an tâm, nhiều năm qua tâm tình bó buộc, cuối cùng cũng có thể thả lỏng được một chút.
Tựa hồ có đại thiết chùy nhìn mà không thấy ra sức đánh đến trong đầu, ta một chốc sau đã bị kéo vào giấc ngủ mê man.
________
Chú thích:
1 Hô tiếu: kêu gọi
2 Như ca như tố: như hát như kể
3 Hoàn luật: quy luật của âm thanh
4 Khúc mạt: khúc cuối bản nhạc
5 Nguyệt dĩ tây tà: trăng lặn hướng tây
6 Trường thân ngọc lập: dáng người co ráo xinh đẹp
7 Tuệ tử: tua
8 Trường tụ: ống tay áo dài