Trường Ca Hành

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37

Biên dịch: Đông Hoàng

Beta: Hồng Miên

.

Đúng vậy, y đối đãi với ta, chỉ giống như khinh thường, chỉ giống như cố ý bỡn cợt, y mang ta vào Điệp Thúy Cốc, dạy ta nhạc lý khúc điệu, kẻ trước người sau đối xử với ta khác biệt, giống như chỉ vì mưu tính lợi dụng phía sau.

Ta kỳ thực, cũng không hận y.

Ta từ trước đến nay nhận thức rõ bản thân mình, ta biết ta từ đâu tới, ta biết, trước khi gặp được y, ta là tiểu A Hoàng chịu đựng thống khổ cùng sợ hãi không nói nên lời, sống còn không bằng một con chó kia.

Rồi y xuất hiện, ta từ đó trở thành Bách Chu của Điệp Thúy Cốc.

Y cho ta trải qua những ngày giống tháng như một con người.

Cho nên ta kính trọng y, tôn sùng y, ta hiểu rõ bản thân mình với y vẫn là khác nhau một trời một vực, nhưng ta không thể dừng được muốn đem trái tim mổ xẻ ra cho y.

Không cần hồi đáp.

Ta trước nay không cho rằng, bởi vì ta yêu y, thì y đã mắc nợ ta, càng huống chi, y trước kia có ân với ta.

Nhưng y không thể chà đạp ta như vậy.

Giống như y không nợ ta, ta cũng không phải vì sùng bái y, mà mắc nợ y.

Càng huống chi, y còn ở trước mặt ta, giết chết Khánh Ương.

Một Khánh Ương ca ca ôn nhuận như ngọc, ánh mắt như mặt trời ấm áp, luôn mỉm cười, luôn ôn nhu, đối xử rất tốt với ta.

Khánh Ương yêu y sâu đậm, nhiều năm như vậy, công khai thầm lặng giúp y làm không biết bao nhiêu chuyện, vì y, thà rằng làm trái với lương tri của mình, ẩn nhẫn im lặng mặc cho ta rơi vào cạm bẫy.

Ta còn nhớ, khi đó ta đã bắt đầu thị tẩm, ban ngày chăm chỉ khổ luyện khúc điệu, ban đêm cùng y điên loan đảo phượng, cùng nhau vu sơn vân vũ [1].

Ta khi đó không hiểu cái gì là thị tẩm, còn cho rằng, loại chuyện thân mật này chỉ có những người thân thiết mới có thể làm, y chọn ta, như vậy ta chính là người trong lòng y coi trọng.

Vì thế mà tràn đầy vui vẻ, cơ hồ căng tràn ***g ngực.

Dưới tình hình đó, ta gặp Khánh Ương.

Trước đó, bởi vì ta chuyển vào tẩm lâu của Cốc chủ, mỗi ngày đắm mình trong tình nồng ý ngọt tự mình vẽ ra, chúng ta đã mấy tháng không gặp mặt.

Hắn gầy đi không ít, lẻ loi cô độc, gầy yếu giống như một gốc trúc Phượng Vĩ trơ trọi.

Nhưng vẫn rất đẹp, ta nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.

Kỳ thực ta sớm đã biết Khánh Ương sùng bái Cốc chủ, giống như ta, đều mê mẩn nhìn bóng dáng y, sẽ ở chốn không người thở dài, sẽ vì Cốc chủ thêm phần nhan sắc mà mặt mày bừng sáng, mỹ lệ tỏa ra chói mắt, sẽ vì Cốc chủ kết giao tân hoan mà tiêu hồn thất lạc, thương tâm sợ hãi.

Nhưng hắn che giấu giỏi hơn ta, nếu như không phải có một lần ta vô tình trông thấy hắn quỳ giữa hông Cốc chủ, vùi đầu làm những chuyện ta không làm đến kia, ta sẽ không biết, hóa ra cao thượng như hắn, cũng chẳng qua chỉ là một luyến sủng của Cốc chủ.

Lúc đó ta còn rất nhỏ, nhỏ đến nỗi trong lòng chỉ giả vờ ái mộ, chỉ biết phòng bị giữ gìn, giống như con thú nhỏ coi trọng lãnh địa của mình, nhìn thấy Khánh Ương, liền không tự giác lộ ra lòng thù địch cùng căm giận.

Hoàn toàn quên đi hắn đã từng đối với ta ôn nhu thế nào, hoàn toàn quên mất, hắn đối với ta rất tốt, kỳ thực so với Cốc chủ, phải nhiều hơn ngàn vạn lần.

Vì thế ta không bằng lòng gọi một câu “Khánh Ương ca”, liền định đi qua bên cạnh hắn.

“Bách Chu.” Hắn vươn tay kéo ta lại, thanh âm trước sau vẫn mượt mà ôn hòa.

Ta hoàn toàn chán ghét loại ôn nhu mượt mà này, đó là thứ cho dù ta học như thế nào, cũng học không được.

Càng huống chi vừa thoáng nhìn qua, hắn gầy yếu mảnh mai như thế, nhu mì đến động lòng người.

Đó cũng là thứ mà ta không có.

Trong lòng càng thêm không vui, ta lạnh lùng vung tay hắn ra, nói: “Có việc sao?”

“Ngươi,” Hắn muốn nói lại thôi, ánh mắt ẩn nhẫn bi thương: “Ngươi, có thể, nghe ta nói hai câu được không?”

Ta bĩu môi, hoàn toàn không muốn, nhưng lại vì thể diện, đành phải nói: “Có cái gì thì nhanh nói đi.”

“Ngươi,” Hắn tựa hồ vô cùng thương cảm, nhìn ta lắc lắc đầu, sau đó thở dài một tiếng, nói: “Ngươi, ngươi vẫn là sớm một chút rời khỏi nơi này đi.”

“Cái gì?” Ta sửng sốt.

Hắn gật gật đầu, yếu ớt nói: “Sớm rời đi một chút, để tránh phải, chân càng lúc càng lún sâu vào bùn…”

Ta phẫn nộ, the thé nói: “Ta vì sao phải đi? Ta vì sao sẽ càng lúc càng lún sâu vào bùn?”

Hắn im lặng không nói, chỉ là bi ai nhìn ta.

Ta bị lửa giận thiêu đốt, vậy mà miệng không lựa lời, tùy tiện mắng: “Cốc chủ thích ta ngươi nhìn không thuận mắt có phải không? Trăm phương ngàn kế muốn đuổi ta đi có phải không? Nhìn không ra ngươi ngày thường nhiệt tình giúp đỡ người khác, kỳ thực trong lòng hèn hạ bỉ ổi như vậy, nói cho ngươi biết, Cốc chủ bây giờ không thích ngươi đâu, y tối qua còn nói với ta là rất chán ngươi, y nói, ta mới là đệ tử y thích nhất, y còn, y còn cầm tay dạy ta…”

“Bách Chu, ngươi không hiểu…” Hắn thống khổ nói.

“Là ngươi không hiểu thì có!” Ta đến gần, ác độc nói: “Cốc chủ rất thích ta, y không nỡ ra lệnh cho ta làm những chuyện ngươi vì y mà làm, Khánh Ương ca ca, ngươi bây giờ hiểu rồi chứ?”

Trên mặt hắn chợt tái xanh, một đôi con mắt đen sẫm tĩnh mịch ngây dại chăm chú nhìn thẳng vào ta, ta trong lòng bắt đầu lo lắng chột dạ, lại vẫn cố chấp nín nhịn, hừ lạnh một tiếng nói: “Ai cần phải rời khỏi Điệp Thúy Cốc, việc này nói không chắc đâu!”

Sau khi nói xong, ta xoay người bỏ đi.

Nhưng ta trong lòng bất an, sau đó lại lặng lẽ quay trở lại, trốn ở sau bụi hoa nhìn hắn.

Hắn đứng lặng người tựa như nhập định, mặt không biểu cảm, lại giống như ở bên trong thân thể ta nhìn không thấy, bị người khác khoét đi một miếng máu thịt lớn, lúc này, đang ào ào chảy máu không thôi.

Từ đó, một màn này giống như khắc sâu trong đầu ta, xóa cách gì cũng không hết.

Mỗi lần nửa đêm mơ về, Khánh Ương ta nhớ, không phải bộ dạng ôn hòa như gió, ôn nhu như nước, mà luôn là khuôn mặt không chút biểu cảm này, đứng lặng giống như hình dáng con tò te khắc đá.

Hình dáng đó, từ đầu chí cuối, vẽ lên bi thương cùng bất đắc dĩ.

Đó là lần cuối cùng hắn nói chuyện với ta.

Sau này ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn là đang muốn giúp ta.

Người như hắn, cho dù nhắc nhở bản thân phải sáng suốt giữ mình, cũng không cách nào ngăn được khảo vấn của lương tri.

Hắn vẫn là không đủ tàn nhẫn.

Cho nên hắn chết.

Ta trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Tiểu Đồng chạy thoát khỏi Dương phủ, trốn về Điệp Thúy Cốc. Ta khi đó đã biết sự tình có gì đó không thích hợp, nhưng ta không dám đào sâu suy nghĩ, nghĩ đến đáp án kia, cũng đủ để bức ta phát cuồng.

Ta mang trên người đầy những vết thương ô uế cùng nhục nhã, về đến nơi này, sợ gặp phải những người khác trong Cốc, ta một đường trốn tránh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ vất vả chống đỡ, ta muốn tìm người kia, muốn hỏi y, ta muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc chuyện sao lại thế này?

Y vì sao muốn vứt bỏ ta, ta đã làm sai cái gì?

Ta rõ ràng tuân theo dặn dò của y, làm tốt mỗi việc y an bài.

Việc duy nhất ta làm sai, chẳng qua là cùng Cảnh Viêm lén lút trốn ra khỏi Cốc, tới thị trấn du ngoạn.

Nào biết được trong quán trà uống xuống một chén trà mát, tỉnh lại đã bị đưa đến mật thất của Dương Hoa Đình.

Ta thực sự không biết, tất cả chuyện việc này rốt cuộc phát sinh như thế nào.

Ta rất quen thuộc đường đi trong Cốc, lại thêm Cảnh Viêm nghịch ngợm, nên chúng ta đã phát hiện được vài con đường nhỏ không người biết đến, thông suốt các nơi.

Đường đi của đệ tử cùng người hầu tuần tra ban đêm trong cốc, ta cũng sớm thăm dò được, theo đó né tránh bọn họ, không phải là chuyện quá khó.

Người trong lầu chính nơi Cốc chủ đang ở quá nhiều, lại đều là cao thủ, ta không dám liều lĩnh tiến lên, vì thế liền nấp sau tảng đá nơi hồ nước trong vườn, ở dưới đó có một chỗ trũng, vừa vặn một thiếu niên gầy yếu như ta có thể núp xuống, tạm thời không bị người khác phát hiện. Lúc đó, ta sợ tiếng hít thở bị kẻ khác nhận ra, thậm chí cố gắng buông lỏng hơi thở.

Ta chờ đợi thời cơ.

Người bình thường luôn cho rằng thời cơ hai đội tuần đêm thay ca là lúc cảnh giới lơi lỏng nhất, kỳ thực không phải vậy, đều vì ai cũng nghĩ đến điểm đó, nên trong Cốc đối với việc này, sớm đã tăng cường canh gác.

Lúc lơi lỏng nhất, là khi tốp thị vệ đầu tiên gần đến giờ giao ca, đội thị vệ thứ hai chưa đến chỗ gác.

Đúng lúc ta khó khăn lắm mới đợi được bọn họ mệt mỏi đi ra, đang ngắm đúng thời cơ, muốn từ chỗ ẩn náu đi ra, thì đột nhiên lại thoáng thấy một thân ảnh.

Bạch y lả lướt, thân hình nhu nhược, đúng là Khánh Ương.

Quy củ trong Cốc rất nghiêm, sau nửa đêm các đệ tử hết thảy không được ra khỏi phòng, chỉ có loại nghịch ngợm như Cảnh Viêm, mới xúi giục ta ban đêm chuồn ra ngoài đi chơi.

Nhưng Khánh Ương không phải người không tuân thủ quy củ.

Trong lòng hoài nghi, lại thấy hắn đi về phía chỗ của ta, ta sợ tới mức vội vàng rụt đầu, núp càng sâu.

Rất nhanh ta liền phát giác, hắn không phải phát hiện ra hành tung của ta, hắn chỉ là lướt qua tảng đá nơi hồ nước, đi về một hướng khác.

Ta nhìn từ xa, lại thấy hắn bất an đợi ở bên hồ, qua không bao lâu, liền thấy một người khác chầm chậm đi tới.

Dù là trong đem tối, chỉ cần thấy thân ảnh của y, ta cũng biết y là ai.

Người ta trong lòng nhung nhớ, làm sao có thể nhận sai.

Khánh Ương tựa hồ quỳ xuống, nói với y cái gì đó, Cốc chủ ưỡn thẳng lưng, lại không phát ra một tiếng.

Sau đó, Khánh Ương nôn nóng, quỳ thẳng dậy vươn tay muốn lôi kéo y, lại bị y lật tay một chưởng, hung hăng đánh trên mặt.

Khánh Ương ngã nhào xuống đất, lại vẫn không cam tâm, quỳ lên lại nói gì đó. Đêm đó ánh trăng ảm đạm, chỉ trong nháy mắt kia, ta thấy rõ khuôn mặt hắn, trên gương mặt thanh tú nhu bạch kia, phủ đầy nước mắt, hắn miệng môi cùng động, ta từ xa nhìn lại, giống như thấy được, khẩu hình kia, lời nói ra là hai chữ “Bách Chu”.

Ta trong lòng đột nhiên nhảy dựng, đang muốn cái gì cũng không quan tâm, lại bất chấp nguy cơ bị Cốc chủ phát hiện tiến lên trước một chút, ta rất muốn biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng lúc này ta cái gì cũng nghe không được. Ngay lúc ta từ từ chuyển động chân, lại kinh ngạc phát hiện, Cốc chủ chậm rãi rút sáo ngọc bên hông ra, chỉ vào ngực Khánh Ương.

Mặt Khánh Ương trắng như tờ giấy, lại như trước không lùi, biểu tình trong chớp mắt kia của hắn, vậy mà lộ ra sự hung ác tột cùng.

Hắn đang đánh cược.

Đánh cược người nam nhân này, đến cùng xem hắn như cái gì.

Hắn lại phong khinh vân đạm, ôn nhu bình tĩnh, trong lòng kỳ thực cũng giống như ta, chúng ta đều là kẻ ngu ngốc, đều trong tình huống tuyệt vọng, luôn lưu lại một chút tham vọng, luôn vì tham vọng nhỏ nhoi này, liền có thể đem toàn bộ của cải tính mạng ra đánh cược, bất chấp nguy nan, không hề hối tiếc.

Chúng ta đều rất ngu ngốc.

Sau đó, ta liền trơ mắt nhìn, chuôi sáo ngọc kia không tốn chút sức lực, dễ dàng đâm vào ngực Khánh Ương, lại dễ dàng rút ra, chỉ là trong khoảnh khắc, nam tử nhu mĩ ôn hòa kia, đã trở thành thi thể lạnh ngắt xấu xí.

Ta sững người nhìn hắn suy sụp rồi ngã xuống, nhìn thấy nam nhân kia bất vi sở động xoay người rời đi. Ta giống như có ngũ lôi oanh tạc trên đỉnh đầu, lại trong chớp mắt đó, hiểu được một điều quan trọng.

Nam nhân kia, nam nhân ta không thể không yêu kia, kỳ thực, căn bản không yêu bất kỳ kẻ nào.

Y có thể đối xử với Khánh Ương như vậy, vì sao không thể cũng đối xử với ta như thế?

Không ai có thể trở thành ngoại lệ của y, cái loại suy nghĩ cho rằng chỉ cần toàn tâm giao phó ra, liền có thể thành khác biệt, tất thảy đều là nhầm đối tượng.

Nếu như là hôm nay, ta còn có thể cười mà thêm một câu, nam nhân này, căn bản không đáng để ai yêu.

Y không xứng.

.

[1] Vu sơn vân vũ: làm chuyện mây mưa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.