Trường Ca Hành

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 38

Biên dịch: Hồng Miên

.

Tay Cốc chủ khẽ buông lỏng, ta liền bị y ném xuống đất.

Ta hiện tại, thực sự đáp lại câu nói kia, hơi động đầu ngón tay, liền có thể đùa ngươi chết.

Bổ nhào trên nền đất, ngay cả khí lực để đứng lên cũng gần như không có.

Ta dứt khoát không bò dậy, uổng phí công vùng vẫy, chẳng qua chỉ để làm trò cười cho kẻ khác mà thôi, sao phải khổ?

Cốc chủ hừ lạnh một tiếng, tự quay đầu tự đi ra.

Đôi giày không nhiễm bụi trần kia dần dần khuất dạng, giống như dĩ vãng đã qua.

Trong đầu ta trời đất quay cuồng, lại chung quy không thể ngăn cản, liền nhắm mắt lại.

Thần chí vẫn chưa thực sự hôn mê, lại cảm thấy có ai đó đi qua dìu ta, ôm ta vào trong lòng, tơ lụa lạnh buốt dán lên trên gò má ta, loại cảm giác mềm mại đó, cùng với một mùi hương riêng biệt, có lẽ rất lâu về trước, lâu đến mức ta đã quên mất là khi nào, cũng từng khiến cho ta có cảm giác an toàn, cũng từng khiến ta hoan hỉ đến phát run.

Có người rót thứ thuốc gì đó vào miệng ta, bấm vào huyệt Nhân Trung của ta, lực tay rất lớn, làm ta đau nhức.

Lại có một cơn thủy triều lạnh buốt, phô thiên cái địa mà đến, trong phút chốc cuốn ta xuống tận đáy hồ, rong tha thướt, bốn bề tĩnh mịch.

Khi đó, ta không hiểu vì sao lại nhớ về thật nhiều năm trước, ta ngồi trên bờ ruộng, thổi một phiến lá non, gió núi đánh úp lại, lá cây trùng điệp, tựa như tiếng sóng vỗ.

Hồi ức giống như một cuộn tơ lụa dùng đến cũ kỹ, mềm mại kề sát như vậy, ấm áp dịu dàng lâu như vậy.

Cho dù đã nuốt quá nhiều cay đắng, nhưng rốt cuộc vẫn cứ nhớ rõ, ban đầu, khi tất cả còn chưa phát sinh, đã từng có khoảnh khắc vui vẻ cùng an tâm.

Có một cái tên, nhớ quá lâu, quên quá lâu, lại trong chớp mắt lơi lỏng phòng bị này, vậy mà trượt đến bên miệng.

Ta nghe thấy bản thân giống như thở dài, trầm thấp không thể nghe được, gọi ra cái tên kia.

Vân Tranh.

Bao nhiêu năm qua, cái tên này giống như ma chú, giống như chìa khóa mở ra khổ nạn, ta không dám nghĩ, lại cũng không dám không nghĩ.

Đó từng là cái tên ta khắc ghi trong lòng, lại cũng là ta đào lên ba thước đất, tự tay chôn lấp.

Ta từng lén lút, cười đến ngọt ngào ngơ ngẩn, ở trên bãi cát, tại nơi người khác không nhìn thấy, một lần lại một lần, phỏng theo viết lại cái tên này.

Nhưng cũng đã từng, đau lòng vì nó, nguyền rủa nó, cực kỳ thương tâm, căm thù đến tận xương tủy.

Vì sao? Vân Tranh?

Nhiều năm về trước, ta lảo đảo chạy trở về, cũng không phải chỉ để hỏi nam nhân này câu hỏi này sao?

Vì sao?

Cánh tay ôm lấy ta càng dùng sức, một chút cũng không chú ý đến thân thể ta có thể tiếp nhận hay không, lập tức, ta được thả lên thạp, vạt áo trước bị người khác thình lình xé ra, một đôi tay lạnh như băng, thô bạo vuốt ve da thịt ta, men theo vòm ngực gầy giơ xương, từ từ đi xuống, lại dùng sức nắm lấy eo ta, ngừng lại giây lát, lại bắt đầu cởi tiết khố của ta.

Ta giật mình, đột nhiên tỉnh lại.

Nhìn lên một đôi mắt của Cốc chủ, lạnh lẽo mà cố chấp, nhìn về phía ta, giống như chí tại tất đắc, trong ngạo mạn mang theo khinh bỉ, lại không giống bình thường, nhiễm lên một chút sắc dục mơ hồ.

Ta kinh ngạc, hai tay theo bản năng đẩy y ra, lại giống như nghênh đón, toàn thân yếu đối vô lực.

Y nhìn ta, vẫn diện vô biểu tình, nhưng bàn tay không ngừng lần xuống, chỉ trong giây lát, đã đem hơn nửa thân thể ta, trần trụi lộ ra trong không khí.

Y nhìn chằm chăm thân thể ta, con ngươi hơi co lại, lập tức phóng to, sâu trong đáy mắt một mảnh tối tăm, giống như nổi lên cuồng phong bạo vũ, đột nhiên mạnh mẽ cúi người xuống, cắn lên bên cổ ta một cái.

Ta thở nhẹ một tiếng, hô hấp của y đột nhiên thô đục không ít, bàn tay không kiêng nể rờ rẫm trên thân thể ta, giống như tham ngoạn, giống như kiểm duyệt, bên cổ một mảnh ẩm ướt, lại là y đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng hôn liếm.

Đây là chuyện chưa bao giờ có, trong ký ức của ta, tình sự cùng Cốc chủ, từ trước đến nay chưa từng có cử chỉ thân mật suồng sã như vậy, ta bỗng nhiên kinh hãi, nghiêng đầu tránh, run giọng nói: “Dừng, dừng lại… a…”

Hạ thể đột nhiên đau đớn, lại là y túm lấy chỗ yếu hại kia, ta đau đến nước mắt tuôn ra, cắn môi, phẫn nộ trừng y.

Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Để ta yên ổn chết đi, còn không được sao?

Cốc chủ dường như có chút vui vẻ, thanh âm lại cũng trở nên ôn hòa: “Gọi tên ta.”

Ta trong lòng kinh sợ, mở to mắt nhìn y.

“Ta cho phép ngươi, lúc này, gọi tên ta.” Khóe miệng y nhếch lên, vậy mà lộ ra tiếu ý.

Nhiều năm trước, khi ta còn chưa rơi vào những khuất nhục đau khổ kia, đêm hôm đó, y cũng từng ôm lấy ta, xong việc, cũng là vuốt ve thân thể ta như vậy, thưởng cho ta ân điển, cho phép ta gọi tên y.

Khi đó ta vui sướng đến phát điên, run rẩy, dùng thanh âm mềm mại riêng biệt của thiếu niên, cẩn thận mà xấu hổ thấp giọng gọi: “Vân, Vân Tranh…”

Tình cảm luyến ái ngưỡng mộ, thâm sâu như biển.

Thế nhưng trong tiếng sét ngang tai, ta bỗng nhiên nhớ lại những tình tiết trước đó chưa từng nghĩ qua, bi phẫn khó nén, oán hận cùng khuất nhục đã từng nếm trải, trong thoáng chốc trào lên trong lòng, ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn y, đột nhiên cười khẽ, yếu ớt nói: “Ngươi không cần mềm lòng.”

Y có chút kinh ngạc, cánh tay vuốt ve thân thể ta chợt dừng lại.

“Năm đó, ta rơi vào trong tay Dương Hoa ĐÌnh, kỳ thực là ngươi sắp đặt, đúng không?” Ta nhẹ giọng hỏi.

Y không nói, trong ánh mắt lóe lên một tia ngoan lệ, nắm lấy cằm ta, buộc ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi biết cái gì?”

“Ta có thể biết cái gì? Cốc chủ dại nhân?” Ta bật cười: “Tiểu nhân chỉ là sợ ngài, lần trước ngươi cho phép ta kêu tên ngươi, ngày hôm sau ta liền rơi vào trong tay lão súc sinh Dương Hoa Đình kia sống không bằng chết, lần này thì sao? Sau khi ta gọi cái tên kia, tiếp đó lại bán ta đến đâu đây? Hóa ra tên ngài chính là giống như độc chú, gọi một lần xui xẻo một lần…”

Y tiện tay vung lên, tát ta một cái, đầu ta lập tức nghiêng qua một bên.

Trên mặt cơn đau bỏng rát dội lên, không cần soi gương, nhất định có vết ngón tay rõ ràng.

Da đầu một trận đau buốt, lại bị y hung hăng túm tóc xoay qua, Cốc chủ nhìn chằm chằm vào ta, nhàn nhạt nói: “Tên ta, nhiều năm như vậy, cũng chỉ cho phép ngươi gọi.”

Ta ảm đạm cười, khàn giọng nói: “Phải không? Vậy thực sự là quá vinh hạnh rồi. Chỉ là, cái này lại thế nào?”

Y kinh ngạc, ta đã nhắm mắt lại, yếu ớt nói: “Cốc chủ đại nhân, ta đã là nỏ mạnh hết đà, thị tẩm hay trừng phạt, đều chắc chắn không kham nổi. Ta không phải xin ngươi tha thứ, chỉ là có người chết ở trên giường ngươi, sau này làm hỏng hứng thú của ngươi thì không ổn.”

Y buông lỏng tay, thả lóc của ta ra, ta rơi phịch lên gối, y từ trên người ta đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Một lòng muốn chết? Tốt lắm, ta chỉ hoài nghi, ngươi có thể kiên trì bao lâu.”

Ta mở mắt, nói: “Ngươi có ý gì?”

Y vung tay, kéo chăn phủ lên người ta, đứng dậy lãnh đạm nói: “Đem người vào đây.”

Bên ngoài có người trả lời, không lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, Bình thúc đem theo hai gã đại hán, áp giải hai người tiến vào.

Ta cả kinh, vội vàng giãy dụa trừ trên giường chống người dậy, đã thấy hai người kia đầu tóc rối bơi, y thường bẩn thỉu, dáng vẻ lại tha thướt, dễ dàng nhận ra là nữ tử.

Cốc chủ gật đầu, hai gã đại hán kia lập tức nâng mặt hai người kia lên, hai gương mặt vốn xinh đẹp như hoa, lúc này lại chứa đầy tiều tụy hoảng hốt, nhìn thấy ta, liền vô cùng lo lắng kích động.

Là Cát Cửu cùng Phàn Thư Nhi.

Ta trong lòng lạnh buốt, nhìn về phía Cốc chủ, cắn răng gằn từng tiếng: “Ngươi muốn thế nào?”

Cốc chủ dáng vẻ thong thả ung dung, nhàn nhạt nói: “Rất đơn giản, viết xuống pháp điệu của ma khúc, nếu viết tốt, cho phép chết.”

Ta một trận thở dốc, nhắm mắt lại, lại mở ra, gian nan nói: “Ngươi, làm sao có thể bảo đảm, hai người nàng vô sự?”

“Hỗn xược,” Cốc chủ hừ lạnh một tiếng.

“Ta không tin ngươi.” Ta thẳng thừng nói.

“Ta có thể bắt được một lần, liền có thể bắt vô số lần.” Cốc chủ thách thức nói: “Ngươi chỉ nghe ta sai bảo.”

Ta đột nhiên cảm thấy tứ chi vô lực, mệt mỏi ra rời đổ ập xuống, thở dài một tiếng, nói: “Viết khúc điệu, còn cần phối hợp với phương pháp diễn tập, nếu ngươi nuốt lời, ta tự nhiên, cũng sẽ không trao đổi. Giờ đây chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, muốn tin cũng không tin được.”

“Ngươi! Ngươi!” Cốc chủ giận dữ vung tay áo, mắng: “Ngươi thực sự cho rằng ta không nỡ giết ngươi sao?”

“Ngươi không nỡ, không phải giết ta.” Ta cười khổ: “Ngươi không nỡ, là như thế nào dùng ảo diệu trong khúc của ta, hoàn thành tuyệt thế võ công.”

“Bách Chu, ngươi, ngươi ngoan ngoãn nghe Cốc chủ…” Bình thúc không nhịn được ở một bên nói chen vào.

“Ta sớm đã không phải người trong Điệp Thúy cốc, cần gì phải nghe lời ai?” Ta nhàn nhạt trả lời: “Cốc chủ, chúng ta ước hẹn trước, từng người phát thệ, nếu ta không đem phương phát diễn tập khúc điệu dạy hết cho ngươi, thì thân bằng hảo hữu của ta trên đời này, người người lang thang bất hạnh, khổ cực chịu không thấu, nếu ngươi nuốt lời, hoặc lật lọng, thì tên gọi Điệp Thúy cốc san thành bình địa, Cốc chủ nhiều năm kinh doanh đều hóa thành hư ảo, thế nào?”

Cốc chủ không nói một lời, phất phất tay, lệnh cho người lui xuống, chớp mắt, trong phòng lại chỉ còn lại ta cùng y. Y bước chậm về phía ta, ngồi nơi đầu giường, nâng cằm ta lên, giống như nghiên cứu tỉ mỷ tường tận, khô khan không hề dao động nói: “Ta trước nay không biết, ngươi thì ra gian trá xảo quyệt như vậy.”

Ta mỉm cười, nói: “Ta cũng trước nay không biết, Cốc chủ vậy mà lại để ý uy hiếp đe dọa.”

Ngón tay y lặng lẽ vuốt ve cằm ta, nhàn nhạt nói: “Ngươi là hiếm có, nhưng lại không phải không thể có. Bất cứ việc gì cũng cần phải tự mình biết mình. Bách Chu, Ta tha cho ngươi một lần, chưa chắc tha cho ngươi lần thứ hai.”

Ta bật cười, thở hổn hển nói: “Cốc chủ đại nhân, cần gì phải ủy khuất như thế? Ngươi chỉ cần bỏ mặc không quản, không đầy ba tháng, trên đời liền không còn một người như ta nữa…”

“Ta nói rồi, trước khi viết xong thứ ngươi phải viết, không được chết.” Y nhàn nhạt nói.

“Cái này, không thể do ngươi hay ta…”

Y từ trong ngực lấy ra một chiếc bình tinh xảo, đưa qua cho ta, nói: “Đây là cái người kêu Cát Cửu kia giấu, nàng trăm phương ngàn kế tìm ngươi khắp nơi, chính là đem mang thứ này cho ngươi, ta nhìn rồi, tựa hồ là thuốc gì đó.”

Ta toàn thân chấn động, bình sứ này, chính là ngày đó khi ta rời đi, thuốc Trầm Mặc Sơn tự tay đưa cho ta.

“Nếu đối với bệnh của ngươi có ích, liền sớm ăn đi.” Y lạnh lùng nói, quẳng cái bình xuống, đứng dậy muốn đi.

Ta thở dài một tiếng, nói: “Cốc chủ, ngươi là người làm đại sự, hà tất làm khó hai vị cô nương? Thứ ngươi muốn, dù sao khi ta còn chưa chết, cho ngươi là được, thả bọn họ đi.”

Y hơi dừng lại, nhưng không thay đổi nhịp chân, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.