CHƯƠNG 45
Biên dịch: Đông Hoàng BT
Beta: Hồng Miên
.
Trong nháy mắt, ta cảm thấy, thân ảnh này, có lẽ là huyễn tượng hiện ra trước khi sắp chết.
Nghe nói, một khắc trước khi chết, sẽ thấy được người trong lòng muốn gặp.
Ta ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào thân ảnh kia, dáng người cao lớn như núi, ***g trong một đoàn ánh sáng nhìn không rõ dung mạo, nhưng ta có thể rõ ràng chắc chắn miêu tả ra dung mạo của hắn, đường nét cường tráng, miệng rất lớn, thường cười đến độ vô cùng lưu manh, rõ ràng giơ tay nhấc chân đều mang phong thái tự nhiên, nhưng vừa mở miệng, chỗ nào cũng tính toán chi li, có thể đem ngươi chọc tức đến chết.
Là mơ sao? Hay là, thực ra, ta tuy biết tai vạ khó tránh, nhưng ở trong lòng, vẫn âm thầm chờ mong cơ hội sống sót.
Ta nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang từ từ đến gần kia, lẩm bẩm nói: “Trầm Mặc Sơn.”
Thì vào lúc này, đột nhiên cảm thấy da đầu đau xót, đỉnh đầu đã bị năm ngón tay của Cốc chủ giữ chặt.
“Ngươi gọi ai?” Y gầm nhẹ, trong giọng nói có cơn giận lôi đình trước nay chưa từng nhận biết.
Ta không để ý tới y, chỉ dán mắt nhìn người vừa tới.
“Ngươi biết hắn? Hắn đến vì ngươi?” Giọng điệu Cốc chủ lộ ra hung ác, năm ngón tay dùng lực, đỉnh đầu ta truyền đến đau buốt, lại nghe y lạnh lùng cười, cao giọng nói: “Đến rất đúng lúc! Vậy thì xem thử, Điệp Thúy Cốc thanh lý môn hộ như thế nào!”
“Ta nếu là ngươi, thì sẽ không động thủ.” Người đến đưa bàn tay ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn đường vân trên bàn tay của mình dưới ánh dương, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn biết vì sao không?”
Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Ngươi giết hắn, thì ta nhất định phải đem các hạ cùng một trăm ba mươi chín người ở đây toàn bộ tuẫn táng mới không bị thiệt, buôn bán lỗ vốn như vậy, ngài quả thực muốn làm?”
Cốc chủ lạnh lùng cười nói: “Vậy sao? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không! Bình Khang!”
Người nọ nói: “Ngươi kêu hán tử trung niên phục dịch ngoài cửa và mười tám tên hộ vệ sao?” Hắn vuốt vuốt tóc mình, cười nói: “Xin lỗi a, ta chẳng thích cùng bọn họ động thủ, nên điểm chút khói, ngửi đến làm người lập tức yếu đuối ngã xuống, không có giải dược thì trong mười hai canh giờ nội lực sẽ mất hết, so với người bình thường còn không bằng. Ta coi trọng Điệp Thúy Cốc của ngươi, thứ đồ chơi quý giá như vậy, ngày thường thế nhưng không nỡ dùng nha.”
Cốc chủ cả người run rẩy, hung hăng nói: “Đê tiện!”
“Đê tiện? Không đánh mà thắng là mưu kế, sao so được với tiên sinh muốn xuống tay với bệnh nhân sức trói gà không chặt?” Hắn khà khà cười, nói với Cốc chủ: “Ngươi mặt trắng như giấy, hơi thở gấp gáp, chắc chắn khí tức bên trong chạy loạn, trong phút chốc sẽ không chống đỡ được. Ngươi tin hay không ta không động thủ, cứ như vậy nhìn ngươi, không quá nửa nén hương, ngươi cũng sẽ suy sụp ngã xuống đất? Mặc người xâu xé?”
Cốc chủ cười lạnh nói: “Vậy thì trước lúc đó, ta cũng có thể lấy đi tính mạng của hắn!”
“Tiên sinh sao không biết tính toán như vậy?” Hắn vẫn khoanh tay đứng, cười nói: “Một kẻ so ra giống phế nhân, một nghịch đồ tình hình nguy kịch, cũng đáng để ngươi lấy tính mạng thân gia Điệp Thúy Cốc ra đổi?”
Cốc chủ cắn răng nói: “Ngươi còn quên nói một điều, hắn còn mang kỳ độc, khắp thiên hạ, không hề có giải dược, hôm nay lại cưỡng ép thổi tấu khúc mục, lúc này đã là kẻ thế suy sức yếu, dù có là Đại La thần tiên cũng khó mà cứu được, ngươi vì một thi thể mà làm to chuyện như vậy, thì đáng sao?”
Tinh quang từ hai mắt người nọ bắn ra bốn phía, từng câu từng chữ nói: “Ngươi nói, hắn còn trúng kỳ độc không có thuốc nào cứu được?”
Cốc chủ cười trên nỗi đau của kẻ khác nói: “Đúng vậy.”
Hắn bình tĩnh nhìn qua, hỏi: “Ngươi cho hắn uống độc dược?”
“Hắn vốn là người của ta!” Cốc chủ quát: “Ta muốn hắn sống thì sống, ta muốn hắn chết thì chết!”
Người nọ chậc lưỡi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoàng lúc nhỏ bơ vơ, được ngươi cứu về, mang vào trong Cốc. Điệp Thúy Cốc ngươi đối với hắn, thực sự có ơn dưỡng dục dạy dỗ. Nhưng, ân tình này, lại không phải là khế ước bán thân.” Hắn lời còn chưa đứt, thì ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, trong chớp mắt một quyền đánh đến, thân hình nhanh như ma quỷ, Cốc chủ kinh hãi, dưới tình thế cấp bách, tay trái che lấy ta, tay phải giơ cây sáo ra chặn đánh.
Người nọ khẽ cười một tiếng, đổi quyền thành chưởng, nghiêng sang chém thẳng xuống, Cốc chủ thân trúng trọng thương, vốn không thể đề khí, lúc này cắn răng cố gắng không lùi, động tác của hai người đều lấy việc đánh nhanh làm chuẩn, trong chớp mắt đã hơn mười chiêu. Lại nghe người nọ “di” một tiếng, bàn tay hạ xuống theo cây sáo, liền muốn nắm lấy mạch môn của Cốc chủ, Cốc chủ sợ hãi, nghĩ cũng không nghĩ, tay trái đẩy ra, đem ta làm lá chắn, đẩy ra ngoài. Bản thân mượn lực, sau đó lập tức trượt xa một trượng.
Lúc này còn chưa hoàn hồn, ta đã ngã vào một ***g ngực to lớn ấm áp, hắn ôm chặt ta, sau đó liền vọt lên, trong chớp mắt nhảy ra khỏi phòng, thân thể lập tức nhẹ hẫng, ta đã bị hắn ôm nhảy qua nóc nhà, bên tai truyền đến thanh âm ha ha cười to của hắn: “Đa tạ Cốc chủ cát ái [1], đồ đệ bị Điệp Thúy Cốc ngươi vứt đi, đã ra khỏi cửa thì đại thể sẽ không trả lại hàng, lão tử miễn cưỡng, thay ngươi thu về vậy.”
Lời nói không ngừng, hắn dưới chân cũng không ngừng, ta giống như cưỡi mây đạp gió, cũng không biết bị mang chạy bao xa. Trước mắt tối sầm, thân thể ấm áp, nhưng một tay hắn mở áo choàng ra, đem cả người ta quấn lại, lập tức ở nơi bàn tay chống lên lưng ta liên tục truyền đến nhiệt lượng, nghĩ là hắn một đường bôn tẩu, nhưng cũng không quên chuyển nội lực giúp ta kéo dài tính mệnh.
Ta yếu ớt nói: “Đừng… che mặt ta… ta muốn nhìn… ngươi…”
“Ngoan, đợi đến nơi, ngươi muốn xem bao lâu, lão tử đều cho ngươi xem, tuyệt đối sẽ không thu bạc.” Hắn trong miệng tùy tiện đáp, nhưng lại lộ ra chua xót.
“Nếu… bây giờ không nhìn… thì số bạc ta nợ ngươi… có thể… có thể không nhận… …” Ta nói đứt quãng.
Cước bộ của hắn không ngừng, nhanh chóng kéo áo choàng đang che lấy mặt ta xuống, nâng mặt ta lên, tức giận nói: “Nhìn đi nhìn đi, nhìn thử xem có thể mọc hoa được không!”
Ta mỉm cười, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt này quả thực giống như trong trí nhớ, chỉ là trong mắt trải ra tơ máu, cằm đầy râu ria, trên mặt mơ hồ có vẻ mệt mỏi. Ta run tay, sờ lên hai má hắn, thở dài nói: “Thật sự là ngươi, ta… ta dùng kế khiến… đứa nhỏ kia đi mua dị hương Tây vực… là… là nghĩ… ngươi nhất định sẽ chú ý đến… …”
Trầm Mặc Sơn nắm lấy tay ta nhẹ nhàng cắn một cái, ôn nhu nói: “Đừng nói nữa, nhắm mắt lại. Ta đã sai người ở phía trước chẩn bị xe ngựa, vào xe là tốt rồi.”
Ta gật gật đầu, nhưng không nhắm mắt lại được, tiếng gió hai bên gào thét, trên khuôn mặt dùng hết sức chạy như bay của hắn hiện lên đau đớn và lo lắng ngày thường khó thấy được. Suốt quãng đường này đi tìm ta, nghĩ đến tốn không ít sức lực mới biết được ta rơi vào trong tay ai, nhưng Cốc chủ bản tính đa nghi, ở chỗ ẩn thân chắc chắn bài trí rất nhiều mê trận. Mà xác định ta cụ thể bị giam ở đâu, làm sao đả kích châm biếm, làm sao dẫn rắn ra khỏi hang, làm sao đánh liền trúng, Trầm Mặc Sơn chắc hẳn vất vả rất lâu.
Hắn không nói, ta cũng biết.
Chính là vừa rồi, năm ngón tay Cốc chủ giữ chặt đỉnh đầu ta, dựa vào võ công của hắn, đánh ngã Cốc chủ là chuyện nhỏ, nhưng hắn không dám làm ta bị thương, mới nói năng luyên thuyên, khiến cho Cốc chủ phân tâm, tìm cơ hội xuống tay.
Hắn lúc này hợp toàn lực chạy như bay, nhảy lên nhảy xuống, vậy mà suýt chút nữa là bị chạc cây vươn ra từ mái hiên làm trượt ngã, toàn bộ dựa vào thân thể vốn có thể phản ứng, mới tránh khỏi làm ta rơi xuống.
Một cao thủ đứng đầu, nếu như không phải sốt ruột lo âu, thì sao lại đến mức này.
Ta trong lòng thở dài, vươn tay ra, cố gắng vòng qua cổ hắn.
Trầm Mặc Sơn thân thể ngưng lại, càng ôm chặt ta hơn, nói: “Gió có chút lớn, chúng ta lập tức đến nơi ngay, kiên nhẫn một chút.”
Thần trí ta như có như không, bóng cảnh vật trước mắt chồng chéo lên nhau, loang lổ trôi giạt, trừ bỏ khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, giống như năm tháng xung quanh dần trôi, dòng chảy chậm rãi, trong lòng ta nhẹ nhõm, hai mươi năm qua, lần đầu tiên cảm thấy thực sự bình thản thả lỏng.
Mệt mỏi ập đến, ta hơi nhắm mắt lại, chỉ muốn dựa vào trong ngực hắn ngủ.
“Tiểu Hoàng, không thể ngủ, ngoan, bây giờ không thể ngủ, Tiểu Hoàng.” Hắn lắc lắc ta, lo lắng kêu lên.
Ta gắng gượng mở ra mí mắt nặng ngàn cân, mơ hồ nói: “Được, không ngủ.”
Nhưng lập tức lại muốn nhắm mắt lại.
Hắn vội đến độ không còn cách nào khác, quát lên: “Mở mắt ra, ngươi không muốn gặp tiểu Kỳ Nhi sao?”
Ta tinh thần nghiêm túc, mở mắt ra, nói: “Được.”
“Ta nói với ngươi, tiểu hầu nhi kia ầm ĩ muốn gặp ngươi, ta bị nó giày vò đến độ đầu to như cái đấu, tiểu đông tây đó còn học cách uy hiếp ta, bản lĩnh lớn lắm, dám đập đồ của ta để khiêu chiến với ta! Nói cái gì mà chắc chắn là bị ta giấu đi, nói ta cướp ngươi, rồi lung tung bát nháo gì đó…” Hắn cằn nhằn.
Ta cười cười, yếu ớt nói: “Ta đền cho ngươi…”
“Đền thì chắc chắn phải đền, nhưng ta có thể ghi nhớ từng việc sao? Đứa con kia của ngươi với ngươi giống nhau ở chỗ đều là con lừa đầu óc bướng bỉnh, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không xong, cho dù ta không làm gì nó, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ đến việc quẳng đi trách nhiệm, ta có thể mặc kệ nó, nghe được sao chứ?”
Ta dựa đầu vào vai hắn, nói: “Ta sẽ dạy dỗ nó… …”
“Thế này là đúng rồi, ngươi đừng nghĩ đến mấy chuyện được hay không kia, mọi việc đã có ta rồi. Sớm nói đầu óc ngươi không được sử dụng tốt, làm không được chuyện gì, xem đi, biến thành kẻ sống dở chết dở quay về. Ta thả ngươi một lần, đã hối hận đến độ ruột gan hóa đen rồi, không có lần tới đâu, nghe rõ chưa?”
Ta cười lên, bám vào cổ hắn, đứt quãng hỏi: “Ngươi… như vậy… là sợ từ trốn nợ… biến thành… chết nợ sao?”
“Đồ ngốc,” Thanh âm của hắn bỗng nhiên khàn khàn, nói: “Ngươi cũng biết, ta trước giờ không hề làm chuyện buôn bán lỗ vốn, nợ ta một phần, ta nhất định đòi về mười phần, ngươi chạy không thoát được đâu.”
Ta muốn cười, nhưng cười không ra, chỉ nhắm mắt lại, dựa vào ngực hắn thở khẽ. Lúc này hắn dừng cước bộ, nhẹ nhàng nhảy đến, rơi xuống mặt đất. Một trận thanh âm ngựa kêu truyền đến, một người nhào lên nói: “Thế nào thế nào? Đã cứu ra rồi?”
Vậy mà lại là Cảnh viêm.
Ta kinh ngạc mở mắt ra, lại thấy Cảnh Viêm khuôn mặt vui vẻ nhào qua, đang muốn đánh lên vai ta một cái, lại bị Trầm Mặc Sơn nhẹ nhàng tránh đi, khẽ quát: “Nhanh mở cửa xe ra, rót một chén nước trong túi da ra đây.”
Cảnh Viêm không dám nhiều lời, lập tức đẩy cửa xe, tìm thấy một cái chén, từ trong túi da buộc trên lưng ngựa đổ nước ra đưa qua, Trầm Mặc Sơn nhẹ nhàng đặt ta vào trong xe, quay đầu nhận lấy nước, nói với Cảnh Viêm: “Nhanh lên, đánh xe, chúng ta mau đi xuống trấn, Lật Đình đang chờ ở đó, thân thể của Tiểu Hoàng không thể trì hoãn.”
Cảnh Viêm bụng đầy nghi vấn, nhưng lập tức vọt lên xe, giơ roi ngựa lên, vội đánh mã xa khởi hành.
Trong mã xa xóc nảy, Trầm Mặc Sơn đem ta ôm chặt trong lòng, từ trên chiếc giá bác cổ trên vách xe ngựa, lục ra một hộp gỗ có khóa, hắn không kiên nhẫn tìm chìa khóa, trên tay dùng lực, bang một tiếng mạnh mẽ đánh gãy ổ khóa kia, mở nắp ra. Từ bên trong lấy ra, lại là một cái hộp bằng phỉ thúy.
Chiếc hộp đó được chế tác tinh xảo, là toàn bộ khối ngọc thạch được điêu khắc ra, Trầm Mặc Sơn nhìn nó, thả lỏng một hơi, nói: “May mà còn ở đây.”
Hắn vội vàng mở ra, bên trong là một viên sáp được bọc trong tơ lụa. Trầm Mặc Sơn nắn vỡ viên sáp, lộ ra một viên thuốc màu đen, cười với ta nói: “Đây là vốn liếng của ta, may mà trước kia lúc việc buôn bán đổ vỡ, không đem đi bán. Đây là thần dược bách độc bất xâm, họ Bạch trải qua trăm cay nghìn đắng, mới chỉ làm ra ba viên, một viên tặng cho Đại tướng quân Lệ Côn Luân ở bên quân đội Vệ quốc; một viên cho sư trưởng của ta, còn lại viên này, vốn không phải là phần của ta. Nhưng sư trưởng ta thương ta, liền lén lút đem viên đó tặng ta, bị họ Bạch phát hiện, cho rằng ta đã nuốt xuống, suýt nữa muốn đánh gãy chân ta, nhưng dưới tình thế bất đắc dĩ, đành phải đem viên thuốc thứ ba cho sư trưởng của ta… …”
Ta thần trí mơ hồ, chỉ im lặng lắng nghe, biết hắn là muốn nói mấy lời này nhằm phân tán sự chú ý, liền mỉm cười đáp: “Người đó sao ngang ngược vô lí như thế… …”
Hắn bật cười, yêu thương ôm chặt ta, ôn nhu nói: “Đúng thế, kẻ họ Bạch hung ác, lúc nhỏ chuyên bắt nạt ta không biết bao nhiêu. Ta hôm nay cũng không giấu ngươi, người làm viên thuốc này, chính là thần y Bạch Tích Hạo đại danh đỉnh đỉnh, người giang hồ nghe một đồn trăm, nhiều năm trôi qua như vậy, người người cho rằng Bạch Tích Hạo là thần tiên sống, nhưng ta từ nhỏ đã biết, hắn chẳng qua là một lão đầu đa nghi, ăn dấm chua lung tung.” Trầm Mặc Sơn khà khà cười khẽ, đem viên thuốc đến gần môi ta, nói: “Nhanh uống đi, Bạch Tích Hạo cho rằng ta đã ngay tại chỗ uống dược, nhưng không biết ta đã giấu đi. Lúc đó còn nhỏ, chỉ muốn đầu cơ kiếm lợi, không biết khi nào thì có thể lấy ra bán được giá tốt, cho đến bây giờ mới biết, nguyên lai ta nhất định phải gặp ngươi, nhìn đi, ngay cả dược cũng sẽ giữ trước cho ngươi.”
Ta trong lòng cảm động, không nói lời nào, cúi đầu nuốt dược, vào miệng thì thanh ngọt, không giống như uống thuốc, trái lại giống như ăn trái cây. Trầm Mặc Sơn lại cho ta uống mấy ngụm nước, ôm ta nói: “Mặc kệ tên vương bát đản kia cho ngươi ăn cái gì, có viên thuốc này, chúng ta trong lòng tin tưởng, còn lại, chính là duy trì đến lúc để Lật Đình chữa thử, nếu hắn cũng không chữa được…”
Hắn ngừng lại một chút, khẩu khí trầm xuống nói: “Quá lắm thì, ta sẽ bỏ đi thể diện, cầu Bạch Tích Hạo khám bệnh cho ngươi là được.”
Ta trong lòng tràn đầy chua xót, đưa tay ra, cùng bàn tay hắn nhập lại một chỗ.
Hắn nắm chặt tay ta, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, Bạch Tích Hạo kia cùng ta có quan hệ sâu sắc. Hắn cho dù thấy chết không cứu, còn có sư trưởng của ta, sư trưởng ta cả đời trọng nhất tình nghĩa, ta sẽ cầu xin hắn, nói ngươi là người ta yêu cả đời, nếu không có ngươi, ta không thể sống một mình được, hắn nhất định sẽ không thể không quan tâm. Chỉ cần hắn gật đầu, quy tắc của Bạch Tích Hạo là tuyệt đối sẽ không làm trái ý hắn.”
Hắn nhìn khuôn mặt ta vẫn đang tràn đầy hoài nghi, cười hôn lên trán ta, nói: “Hắn là người Bạch Tích Hạo yêu nhất, Bạch Tích Hạo trời không sợ đất không sợ, lại không muốn thấy hắn buồn.”
.
[1] Cát ái: bỏ đi thứ mình thích.