Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!

Chương 50: Chương 50: Đả thảo kinh xà




“Ngươi đi tìm Úc Phong?”

Bạch Diên yếu ớt thấy Tuyệt Ảnh đầy vẻ mệt nhọc trở về, trong lòng cũng đoán ra bảy tám phần, Tuyệt Sát Lâu là Tuyệt Ảnh cơ nghiệp, nếu là có người công khai khiêu khích Tuyệt Sát Lâu, Tuyệt Ảnh tuyệt đối không buông tha người đó.

“Đúng, thế nhưng đã để hắn chạy thoát.”

Bạch Diên suy nghĩ, rồi nói tiếp: “Tuy là võ công của hắn rất cao, nhưng đã bị thương nặng không thể là đối thủ của ngươi mới phải.... Có người tới cứu hắn?”

Tuyệt Ảnh nhẹ nhàng ma sát thanh kiếm trong tay, đây là bội kiếm nàng luôn luôn sử dụng, xem nó như trân bảo, giữ gìn rất cẩn thận.

“Ta... hoài nghi là nội ứng ở Lãnh Nguyệt Cung.”

Bạch Diên nhớ lại toàn bộ cung nữ bên trong Lãnh Nguyệt Cung...

Lăng Sơ Hạ kia... mặc dù coi như một lòng trung thành với Sở Sương Thiển... nhưng lời nói của nàng tổng khiến người ta cảm thấy cùng người nơi này không hợp nhau... một người kỳ quái...

Chẳng lẽ là nàng?

Không phải... nàng không biết võ công... Thế nhưng cũng có thể là đang giả vờ...

Thật không hy vọng là nàng...

“Ngươi đang suy nghĩ gì thế?”

Bạch Diên trầm mặc, chỉ có hai trường hợp, một... là giống như lúc thụ thương hôn mê nhiều ngày qua, hai chính là lúc chăm chú suy tính.

“Ta đang suy nghĩ tới cung nữ mà Trưởng công chúa mới tuyển vào, Lăng Sơ Hạ.”

“Thật sự nàng là một người kỳ quái...”

Tuyệt Ảnh dừng một chút... nhắm mắt lại...

“Nhưng ta cảm thấy không phải nàng đâu...”

“Vì sao?”

Tuyệt Ảnh thở dài... nguyên nhân gì nàng cũng không biết...

“Trực giác.”

Bạch Diên cười khẽ, cái nữ nhân lạnh như băng này cư nhiên nói cho mình biết nàng tin tưởng một người bằng trực giác, mặc dù có chút buồn cười, thế nhưng Bạch Diên đột nhiên cảm thấy Tuyệt Ảnh lúc này mới chân thật giống như một người có máu có thịt.

“Lãnh Nguyệt Cung cư nhiên lại có nội gián của Sinh Vương, xem ra loại người này không phải hạng vừa, ngay cả sư muội cũng bị lừa gạt.”

“Loại người này một là... rất được Trưởng công chúa người tín nhiệm, một là... người tạo cảm giác không tồn tại.”

Bạch Diên yếu ớt nói, Tuyệt Ảnh nheo mắt lại... Lãnh Nguyệt Cung lần này sợ rằng không yên tĩnh rồi...

- --------------------------------- đường phân cách hoa lệ -----------------------------------

“Ngươi tùy tiện xuất cung, sẽ không sợ bị người trong Lãnh Nguyệt Cung phát hiện sao?”

Úc Phong hướng về phía hắc y nhân kia nói, mà hắc y nhân đưa lưng về phía hắn, Úc Phong căn bản nhìn không thấy nét mặt của nàng.

“Ngươi bớt quản chuyện của ta.” Thanh âm nữ tử kia rất lạnh, cơ hồ không có mang theo bất kỳ cảm tình gì.

“Tuyệt Ảnh tới tìm ta, liền đại biểu Tiếu diện phật Bạch Diên không có chết, sợ rằng chuyện Lãnh Nguyệt Cung có nội gián đã bị Sở Sương Thiển biết.”

Úc Phong nói xong, dừng một chút, nói: “Bây giờ ngươi vẫn cẩn thận thì hơn.”

Hắc y nhân kia hừ lạnh nói: “Ta tự có sắp xếp của ta.”

Nói xong, hắc y nhân kia tựa như một cơn gió bay đi, mà Úc Phong nhắm mắt lại trầm tư.

Lúc đầu muốn một người tiêu diệt Tuyệt Sát Lâu xác xuất thành công vốn cũng không cao... Sinh Vương cũng không có sai hắn nhất định phải thành công đuổi tận giết tuyệt Tuyệt Sát Lâu...

Chỉ là nếu biết rõ khả năng thành công không lớn... Sinh Vương vì sao còn muốn thực hiện kế hoạch này? Vô luận như thế nào, trước phải báo tin cho Sinh Vương, nói cho hắn biết tình huống nơi này.

- -------------------------------- đường phân cách hoa lệ --------------------------------------

Bên trong xe ngựa, Sinh Vương như trước chuyên chú nhìn thư trên tay, xe ngựa xóc nảy đối với hắn một điểm cũng không ảnh hưởng.

“Sinh Vương, thuộc hạ có một chuyện không rõ.”

Úc Phi mở miệng, Sinh Vương dời mắt khỏi lá thư ngẩng mặt lên.

“Chuyện gì?”

“Về chuyện ngài muốn ca ca đi tiêu diệt Tuyệt Sát Lâu, việc này khả năng thành công không cao, vì sao còn phái ca ca đi chấp hành loại nhiệm vụ này, hơn nữa rất có thể sẽ đả thảo kinh xà.”

Sinh Vương không lạnh không nóng nở nụ cười, giống như một người đàn ông trung niên hiền hòa, nhưng ánh mắt của hắn lại sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Ngươi nói đến chữ mấu chốt.”

Chữ mấu chốt?

“Đả thảo kinh xà?”

Úc Phi Phi hướng Sinh Vương xác nhận, chỉ thấy Sinh Vương gật đầu, nói: “Mục đích đúng là vì đả thảo kinh xà, Bổn vương muốn cho Lãnh Nguyệt Cung bắt đầu nội loạn khi Bổn vương còn chưa tới kinh thành.”

Úc Phi không khỏi run run một cái... Tương kế tựu kế sao?

“Trong Lãnh Nguyệt Cung mỗi một cung nữ đều có mang tuyệt kỹ, ai cũng có sở trường riêng, nếu như lúc này có thể khiến cho nội bộ Lãnh Nguyệt Cung sản sinh hoài nghi, như vậy tất nhiên có thể đánh loạn kế hoạch của cháu gái ta.”

Sinh Vương cười cười, tiếp tục đưa ánh mắt tập trung vào thư tịch trên tay.

“Nội gián Lãnh Nguyệt Cung...”

“Tốt nhất đừng để bị bắt, nếu bị Sở Sương Thiển bắt được, như vậy coi như mất đi một con tốt thí a!!”

Sinh Vương hời hợt nói, trên mặt ngay cả một chút vẻ tiếc hận cũng không có, Úc Phi căn bản không dám tưởng tượng tiếp.

Bởi vì biết tác phong làm việc của Sinh Vương là như thế, cho nên hắn càng phải thêm thận trọng, miễn cho rơi vào cảnh chết không toàn thây.

Sinh Vương sẽ không để ý quá trình hy sinh bao nhiêu người, điều hắn quan tâm là kết quả.

- ------------------------------- đường phân cách hoa lệ --------------------------------------

Trong thư điện Lãnh Nguyệt Cung, Sở Sương Thiển cùng Thiên Sắc ngồi rất gần nhau tựa hồ đang bàn chuyện bí mật gì đó, thấp giọng thì thầm, ngoại nhân căn bản nghe không được thông tin gì.

Lúc đầu Sơ Hạ muốn đi vào thỉnh an Sở Sương Thiển, nhưng nhìn thấy nàng cùng Thiên Sắc tựa hồ có chuyện quan trọng cần bàn, cho nên liền yên lặng ly khai.

“Rõ chưa?”

Sở Sương Thiển vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Thiên Sắc, chỉ thấy Thiên Sắc gật đầu, ánh mắt kiên định. Lúc này Sở Sương Thiển lộ ra một nụ cười giảo hoạt tựa như hồ ly đạt được mưu kế.

“Gọi Sơ Hạ đến đây đi.”

Sở Sương Thiển tiếp tục xem tấu chương trên bàn, Thiên Sắc gật đầu liền rời đi.

Nửa khắc, Sơ Hạ liền bước vào, chứng kiến Sở Sương Thiển đối diện với mình, trong nháy mắt Sơ Hạ cảm thấy tốt đẹp nhất chính là bắt đầu một ngày đều là như vậy.

“Sơ Hạ, Bổn cung sai người làm một ít cung trang và xiêm y theo yêu cầu, ngươi cùng Tiểu Tử Tiểu Kỳ đi lấy về đây cho Bổn cung đi!”

Sơ Hạ nhẹ gật đầu với Sở Sương Thiển xong liền thông tri Tiểu Tử Tiểu Kỳ đi Thiên y Cung.

Tiểu Tử Tiểu Kỳ vẫn ít nói như trước, mà chính mình vì không muốn không khí quá nghiêm túc nên vẫn nói không ngừng, Tiểu Tử Tiểu Kỳ thỉnh thoảng sẽ tiếp lời, nhưng cũng nói rất ít.

Thật vất vả đi tới Thiên y Cung, vừa vào cửa liền thấy tơ lụa đủ loại màu sắc đang được phơi dưới ánh mặt trời, xung quanh vạc lớn vạc nhỏ thuốc nhuộm, mọi người đều bận bịu không nghỉ.

“Ba vị là?”

Lúc này Hoàng cung chủ Thiên y Cung tới hỏi, nàng mới vừa lên chức không lâu cho nên rất nhiều cung nữ nàng vẫn không quen thuộc lắm.

“Chúng ta là cung nữ Lãnh Nguyệt Cung.”

Vừa nghe tới Lãnh Nguyệt Cung, Hoàng cung chủ trong lòng cả kinh, nghe nói người của Trưởng công chúa đều không dễ chọc, lúc này lập tức khom người, có vẻ hơi khẩn trương.

“Không cần khẩn trương, chúng ta chỉ là tới lấy xiêm y theo yêu cầu của Trưởng công chúa thôi.”

Sơ Hạ thấy Hoàng cung chủ bối rối, trong lòng cười nói, cái cô Trưởng công chúa này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, vừa nghe đến ba chữ Lãnh Nguyệt Cung đã khiến cho người khác thất kinh.

Hoàng cung chủ lập tức lên tinh thần, liền sai người đi vào đem xiêm y của Trưởng công chúa lấy ra.

Sơ Hạ nhìn tơ lụa chung quanh một chút, đều là tơ lụa cực phẩm, điều này làm cho thân làm nhà thiết kế thời trang như cô lập tức lại dấy lên tâm hồn thiết kế.

Cô đi tới trước một khối tơ lụa màu đỏ, đưa tay sờ một cái, cảm giác trơn nhẵn khiến bản thân yêu thích không muốn buông tay.

“Cung chủ, những tơ lụa này là do nơi nào sản xuất?”

Sơ Hạ nổi lên lòng hiếu kỳ, tơ lụa cực phẩm như thế đến cùng là do địa phương nào sản xuất, có cơ hội cô nhất định phải đi kiến thức một chút.

“Là Huyễn Tinh cổ thành.”

Huyễn Tinh cổ thành? Chưa từng nghe qua, Sơ Hạ cảm giác bản thân sau khi tới cái cổ đại này thì kiến thức đã ít lại càng ít.

“Ah...”

Sơ Hạ qua loa đáp lại, y vật của Trưởng công chúa đã đưa tới, ngay cả khăn bọc y vật cũng là tơ lụa cực phẩm, người hoàng tộc thật là xa xỉ.

Thời điểm đang nhận lấy xiêm áo từ trên tay cung nữ Thiên y Cung, Sơ Hạ không cẩn thận bị Tiểu Tử va vào một phát, ngồi sập xuống đất.

“Xin lỗi, ngươi không sao chứ!”

Tiểu Tử lập tức nâng Sơ Hạ dậy, may mắn không phải ngã quá mạnh bằng không Sơ Hạ khả năng sẽ bị thương.

“Xin lỗi, nhất thời vô ý liền...”

Tiểu Tử vẻ mặt áy náy, cũng may Sơ Hạ là người không câu nệ tiểu tiết, cười cười đứng lên nói không có việc gì.

“Y phục không có bẩn là tốt rồi, về Lãnh Nguyệt Cung thôi! Cảm tạ cung chủ cùng chư vị tỷ tỷ rồi.”

Sơ Hạ cùng Tiểu Tử Tiểu Kỳ cứ như vậy mang y vật trở về, lúc đầu cho rằng sẽ mang chúng tới phòng của Sở Sương Thiển rồi cô sẽ tới Thao Thiết Cung, nào ngờ lúc này Sở Sương Thiển lại để gọi Sơ Hạ đi gặp nàng.

Vào thư điện, chỉ có Sở Sương Thiển ở đây, Sở Sương Thiển còn kêu Sơ Hạ cài cửa lại, hai người một chỗ, làm cho Sơ Hạ không khỏi có chút khẩn trương.

“Qua đây.”

Sở Sương Thiển lộ ra nụ cười ôn nhu với Sơ Hạ, Sơ Hạ đi tới trước mặt nàng, nàng lại chậm rãi mở miệng.

“Ngồi xuống.”

Sở Sương Thiển thở dài, tựa như rất mệt mỏi đầu tựa vào ngực Sơ Hạ, làm cho Sơ Hạ không khỏi mặt đỏ tim đập.

“Bổn cung có chút mệt mỏi.”

Sơ Hạ yên lặng vươn tay, ôm lấy Sở Sương Thiển trong lúc nhất thời, ôn hương đầy cõi lòng. Sơ Hạ đau lòng vì Sở Sương Thiển, ở trong thâm cung người người hại nhau này, Sở Sương Thiển rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu, mới có thể leo lên ngôi vị hoàng đế vạn người kính ngưỡng.

“Sở Sương Thiển... có ta ở đây...”

Ta nguyện ý vì ngươi chia sẻ, cho dù năng lực của ta cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng ta cũng nguyện ý ở bên cạnh ngươi, vì ngươi chia sẻ.

“Cho Bổn cung dựa vào một lúc.”

Sở Sương Thiển rất ít khi lộ vẻ mệt mỏi, sợ rằng chuyện của Sinh Vương cùng Vô Ưu Vương đã tăng thêm rất nhiều áp lực cho nàng, cho nên mới phải tìm một người để dựa vào.

Một lúc lâu, lúc Sơ Hạ cho rằng Sở Sương Thiển đã ngủ, Sở Sương Thiển thoát khỏi cái ôm trong lòng Sơ Hạ.

“Sơ Hạ... sắp tới Sinh Vương sẽ đến kinh thành, tất sẽ có một phen tinh phong huyết vũ.”

Sở Sương Thiển cùng Sơ Hạ nhìn nhau, ánh mắt kia quá mức ôn nhu, làm cho Sơ Hạ không hãm sâu vào trong đó.

“Khi đó nếu như vô sự, liền đứng ở cạnh Bổn cung.”

“Ta biết rồi...”

“Ngươi đi phân phó người ở Thao Thiết Cung chuẩn bị một ít thức cho Bổn cung, Bổn cung đói bụng.”

Sơ Hạ lui ra, Sở Sương Thiển từ trong ống tay áo lộ ra một phong thơ, nàng mở ra nhìn, có một dấu mộc diều hâu.

Đây là thứ đã lấy được từ trên người Sơ Hạ vừa rồi.

Sở Sương Thiển nhìn vào dấu mộc diều hâu, nhếch miệng lên tạo thành độ cong nguy hiểm, mỹ mâu lại càng phát ra tia lạnh...

- ------------------------------------ đường phân cách hoa lệ -----------------------------------

Trên đường đi Vô Ưu Vương có đi qua Vô Khuyết Thành, hắn ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, sau khi Đường Thư Niên bị xử trảm, người của Sở Sương Thiển tới nhậm chức, tình hình thiên tai ở Vô Khuyết Thành đã được cải thiện, chậm rãi khôi phục phồn vinh trước kia.

Nhưng mà Vô Ưu Vương lại thờ ơ đối với tòa thành thị này ngược lại đi tới ngoại ô tòa thành này ngây người cả một buổi chiều.

Vô Ưu Vương nhìn mộ phần trước mắt, hắn dọn dẹp cỏ dại cho ngôi mộ này, mang theo chút hoa quả cùng nhang tới cúng tế.

Vô Ưu Vương tới gần mộ phần, cẩn thận nhìn chữ viết trên đó.

Nữ hiệp Chúc Tố Tố

Người lập: Ái đồ Tuyệt Ảnh, Sở Sương Thiển.

Vô Ưu Vương nhìn ba chữ Chúc Tố Tố, nhãn thần có chút phức tạp, cuối cùng thở dài.

“Tố Tố, mối hận của ngươi và Vân Sương, Bổn vương sẽ giúp các ngươi giải quyết.”

Hoàng hôn...

Sắc trời mê ly...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.