Bạch Diên vươn tay nắm lấy tay Tuyệt Ảnh đang đặt ở mép giường, Tuyệt Ảnh vốn định tránh thoát, nhưng chạm vào cơ thể hơi lạnh của Bạch Diên rồi lại không đành lòng giãy ra.
“Có phải... chỉ khi ta ở trong tình trạng này...ngươi mới đối xử ôn nhu một chút với ta?”
Tuyệt Ảnh nhìn vào trong mắt của Bạch Diên, trong đôi mắt ấy chan chứa rất nhiều quyến luyến đối với mình.
“Bạch Diên...” Tuyệt Ảnh giãy khỏi tay Bạch Diên đứng lên.
“Thế giới của ta sớm đã không có tình yêu.”
Tuyệt Ảnh kỳ thực đã biết tâm ý trước giờ của Bạch Diên, nhưng đối với ái tình, nàng đã không còn mong đợi gì nữa rồi.
Năm đó nàng vì tình yêu, cùng người nọ thoái ẩn giang hồ, bất quá tình yêu của nàng dành cho hắn lại vĩnh viễn không sánh bằng hơn thua đao kiếm. Kiêu ngạo như Tuyệt Ảnh vì ái tình bỏ qua tất cả, kết quả là công dã tràng.
Tuyệt Ảnh đang muốn ly khai, lại nghe được thanh âm yếu ớt truyền đến.
“Ngươi là đang... trừng phạt ai đó?...”
Vì một đoạn tình thất bại lại đi chôn vùi tim của mình, Tuyệt Ảnh, ngươi đây là đang trừng phạt ai đó?
Tuyệt Ảnh cước bộ dừng dừng một chút... sau đó cũng không quay đầu lại ly khai.
Tuyệt Ảnh, ta sẽ chờ.... Dù là cả đời... ta cũng chờ...
- ----------------------------------- đường phân cách hoa lệ -------------------------------------
Trong thư điện của Lãnh Nguyệt Cung, bầu không khí có điểm ngưng trọng, Sở Sương Thiển đang đọc thư mà Tuyệt Ảnh vừa gửi tới, nãy giờ vẫn trầm mặc, đến bây giờ mới mở miệng.
Sở Sương Thiển hít sâu một hơi, đem thư đi đốt, nhìn ánh lửa bập bùng, mỹ mâu đúng là lộ ra hàn lãnh khó có thể phát giác.
Nội gián sao?
Bên trong Lãnh Nguyệt Cung của ta đúng là có nội gián, vậy sẽ là người nào?
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Thiên Sắc ở phía sau Sở Sương Thiển chậm rãi mở miệng, với biểu tình này của Sở Sương Thiển cho thấy nội dung phong thơ nhất định rất nghiêm trọng.
“Bên trong Lãnh Nguyệt Cung...”
Một cơn gió mạnh thổi qua, ánh nến dập tắt, nhất thời thư điện rơi vào mảnh tăm tối, mà mỹ mâu Sở Sương Thiển trong bóng đêm phát ra ánh sáng u u.
“Có nội gián.”
Thân thể Thiên Sắc chấn động, nội gián? Bên trong Lãnh Nguyệt Cung thật sự có nội gián?!
Nàng bình tĩnh lại, châm nến lần nữa, lúc này nàng mới nhìn rõ biểu tình của Sở Sương Thiển, dù đã vô số lần thấy qua cái chết nhưng nàng nhìn vào vẫn cảm thấy sợ.
“Việc này, đừng nói cho những người khác.”
Sở Sương Thiển đứng lên, nhìn ánh trăng ngoài cửa, trăng đặc biệt sáng trưng, mà lòng của nàng đặc biệt lãnh.
Ngay cả bên trong Lãnh Nguyệt Cung cũng có nội ứng của Sinh Vương sao?
“Thuộc hạ minh bạch.”
Thiên Sắc từ nhỏ theo Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển đối với nàng tuyệt đối tín nhiệm, những người còn lại, nàng đều có chút phòng bị...
“Giúp Bổn cung giám thị mọi người.”
Mọi người đều có thể là nội ứng của Sinh Vương, bao gồm cả, người trong lòng nàng... Sơ Hạ.
“Thuộc hạ minh bạch.”
Thiên Sắc nói xong, đi ra thư điện, biến mất ở trong trời đêm...
Sơ Hạ... ngàn vạn lần đừng khiến cho ta thất vọng... Ngàn vạn lần không nên là ngươi...
- ------------------------------ đường phân cách hoa lệ ----------------------------------
“Nè! Thiên Sắc!”
Sơ Hạ mới vừa trở lại Lãnh Nguyệt Cung, đã nhìn thấy Thiên Sắc đang chuẩn bị rời đi, mà hôm nay biểu tình của Thiên Sắc điểm ngưng trọng, giữa lúc cô định tới gần, Thiên Sắc lại lui ra một bước.
“Ngươi... làm sao vậy?”
Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái, dường như Thiên Sắc có chút phòng bị với mình, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
“Không có việc gì, ngươi có chuyện tìm ta?”
Thiên Sắc trở về khuôn mặt đá cục vạn năm không đổi, Sơ Hạ mới phát giác được Thiên Sắc bình thường.
“Trưởng công chúa đâu? Nhược Thủy vừa rồi giao cho ta một thư tín đến từ Vô Ưu Vương.”
Vừa rồi Sơ Hạ đi ra ngoài là bởi vì Nhược Thủy tìm cô, sau đó nàng liền cho cô phong thư này.
“Ở thư điện.”
Sơ Hạ sau khi nói cám ơn liền đi tới thư điện.
“Trưởng công chúa.”
Thời điểm Sở Sương Thiển đang thất thần, Sơ Hạ gọi nàng một tiếng.
“Là ngươi... vào đi.”
Sở Sương Thiển cười khẽ, cùng bình thường không có gì khác biệt, dường như chuyện nội gián xưa nay chưa từng xảy ra vậy.
“Đây là thư tín từ Vô Ưu Vương mà Nhược Thủy muốn đưa cho người.”
Sơ Hạ từ trong lòng xuất ra một phong thơ, sau đó đưa cho Sở Sương Thiển, lúc này Sơ Hạ không khỏi cảm thán, công cụ truyền tin hiện đại tin thật thuận tiện, còn ở đây gửi có lá thư thôi có thể mất mấy ngày.
Sở Sương Thiển không có lập tức mở thư ra, mà là đem thư đặt ở trên bàn, sau đó giương mắt chống lại ánh mắt Sơ Hạ.
“Muộn rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi!”
Ân? Ngày hôm nay dường như tâm tình Sở Sương Thiển không quá tốt, bình thường đều sẽ lưu mình lại bên người trò chuyện mấy câu. Sơ Hạ cũng không cảm thấy bất thường, coi như Sở Sương Thiển mệt mỏi, liền cáo lui.
Sở Sương Thiển thấy Sơ Hạ ly khai mới đem thư cầm lên đọc cẩn thận, đích thật là tư ấn của Vô Ưu Vương, nàng mở thư tín ra, đại thể nội dung chính là Vô Ưu Vương đồng ý cùng Sở Sương Thiển hợp tác, thế nhưng điều kiện duy nhất chính là, hắn muốn đích thân giết Sóc Đế.
Sở Sương Thiển thiêu mi, ý định của Vô Ưu Vương không ở ngôi vị hoàng đế, vậy rốt cuộc hắn cùng phụ hoàng có thâm cừu đại hận gì, cư nhiên nhất định phải tự tay giết hắn như vậy.
Vô Ưu Vương...cuối cùng có xích mích gì với phụ hoàng?
- -------------------------------- đường phân cách hoa lệ ---------------------------------
Một nam nhân ở trong ngôi miếu đổ nát, cởi áo, xử lý vết thương trên vai, hắn ở chỗ này dừng mấy ngày, vết thương trên vai rất sâu, nhất thời không ổn lắm.
Không nghĩ tới Tuyệt Sát Lâu nhân xưng tiếu diện phật Bạch Diên lại có chút bản lĩnh, dù đã biết nhưng lại khinh địch. Nam nhân này là Úc Phong, là sát thủ cấp cao nhất dưới quyền Sinh Vương, cũng là người đả thương Bạch Diên.
Trước thời gian một tháng Sinh Vương đã sai hắn đến Minh Nguyệt Thành hỏi thăm sự tình Túy Mộng Khinh Hoan lâu cùng Tuyệt Sát Lâu, theo tình báo biết được, Tuyệt Sát Lâu là người của Sở Sương Thiển, Sinh Vương muốn nhổ tận gốc thế lực ngầm của Sở Sương Thiển.
Nhưng bây giờ xem ra cái Tuyệt Sát Lâu này ngược lại có chút khó giải quyết, Bạch Diên chạy thoát, sinh tử chưa biết, nếu như Bạch Diên không chết, hành động lần này của mình lại đả thảo kinh xà.
Bất quá chỉ cần giết Tuyệt Ảnh, Tuyệt Sát Lâu cũng liền tan rã một nửa, mà lầu chủ Tuyệt Sát Lâu lại đang ở Túy Mộng Khinh Hoan lâu, sao mình có thể bỏ qua cơ hội này được.
“Làm sao? Đang nghĩ giết ta thế nào ư?”
Ở cửa có một bóng người, nghịch quang, thanh âm kia tuy là kiều mị, lại làm cho người ta sợ run lên.
Úc Phong cầm kiếm lên, bởi vì hắn cảm giác người tới sát khí rất nặng.
“Muốn làm Tuyệt Sát Lâu tan rã, đầu tiên là phải giết ta, ta hiện tại tới rồi, ngươi không phải nên cao hứng sao?”
Tuyệt Ảnh đi vào miếu đổ nát, gương mặt tuyệt mỹ bây giờ hiện đầy sương lạnh, đôi mắt đẹp sắc bén có thể xé rách mọi thứ trước mắt.
Úc Phong thầm nghĩ không tốt, mình bây giờ đang bị thương, mặc cho võ công của hắn cao tới đâu dù cho là mạnh mẽ chống lại, mình cỡ nào cũng ở hạ phong.
“Nghe đồn trong chốn giang hồ có hai đại yêu nữ, một là An Huyên Lăng của Tu La điện, một là Tuyệt Ảnh của Tuyệt Sát Lâu, bây giờ thật vinh hạnh khi được Tuyệt Ảnh cô nương chính mình đưa tới cửa.”
Úc Phong cười khổ, mình bây giờ như cá trong chậu, không chỗ trốn, nếu mình không có thụ thương, mình tuyệt đối có năng lực hảo hảo đánh một trận với Tuyệt Ảnh.
“Câu Hồn sứ giả đưa tới cửa, cũng không phải là chuyện tốt.”
Trường kiếm trong tay Tuyệt Ảnh đã ra khỏi vỏ, Úc Phong cũng rút kiếm ra chống lại, trong lúc nhất thời trong miếu đổ nát hiện lên đao quang kiếm ảnh, Tuyệt Ảnh không nghĩ tới Úc Phong bị thương dĩ nhiên có thể cùng mình bất phân thắng bại, nếu như hắn không có thụ thương, kết quả xác thực rất khó dự đoán.
Tuyệt Ảnh dễ dàng xoay chuyện trường kiếm, đang muốn đâm vào ngực trái Úc Phong, mắt thấy Úc Phong đã không chạy khỏi, nhưng một đạo hắc ảnh hiện lên, một hắc y nhân hóa giải kiếm chiêu của Tuyệt Ảnh, hắc y nhân đỡ Úc Phong dậy, nhảy qua cửa sổ bỏ trốn, hắc y nhân kia thân pháp quá nhanh, Tuyệt Ảnh không kịp truy, người nọ liền dẫn Úc Phong biến mất không để lại chút dấu vết.
“Trên giang hồ này vẫn còn người có khinh công cao cường như vậy sao...”
Về thân pháp, Tuyệt Ảnh tự nhận kém hơn, phải nói đây là thân pháp nhanh nhất nàng từng thấy, nếu như làm ảnh vệ, người nọ tuyệt đối là tốt nhất.
“Hơn nữa... còn là một nữ nhân.”
Là nữ nhân, mũi Tuyệt Ảnh đặc biệt mẫn cảm, vừa rồi thời điểm hắc y nhân kia xẹt qua bên mình nàng rõ ràng ngửi được son vị, nàng có thể xác định hắc y nhân kia là một nữ nhân.
Chẳng lẽ là... nội gián Lãnh Nguyệt Cung?
- -------------------------------- đường phân cách hoa lệ -------------------------------------
Trong xe ngựa hoa lệ, một nam nhân đang ngồi, khuôn mặt thoạt nhìn chỉ có bốn mươi tuổi tóc đen lại thành tóc bạc, cặp mắt chứa đầy tang thương.
Trong tay hắn cầm ngọc bội như trân bảo che chở trong bàn tay.
Vô Ưu Vương... Hiện nay thoạt nhìn thì không nhận ra... nhưng đôi mắt quá mức bi thương kia đã tiết lộ điều đó.
Hắn cười nhạt...
Vô Ưu Vương... Một hồi tử biệt, tóc đen trong một đêm thành tóc bạc... Tại sao vô ưu? Vật gì có thể giải ưu?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía ngọc bội có khắc chữ vô ưu... Tâm tư phảng phất lại trở về quá khứ... Nữ tử kia từng tiếng gọi lấy tên của mình...
“Vô Ưu ca ca!”
Nàng cười nhẹ nhàng, hai mắt cười rộ lên như trăng rằm, nụ cười của nàng dường như có thể làm dịu đi bất cứ đau xót gì.
“Sao vậy?”
Sở Vô Ưu sờ sờ đầu nữ tử kia, cực kỳ cưng chìu lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với nàng.
“Tìm Vô Ưu ca ca chơi! Cả ngày ở nhà ta cũng sắp hóa thành đá rồi, ha ha ~ “
Nữ tử kia, thiên chân vô tà, từng tiếng mà kêu Vô Ưu ca ca...
Hình ảnh chuyển biến thành một cái gian phòng u ám... Ánh trăng xuyên thấu vào như là đang chảy nước mắt xuống đất.
“Về sau... liền không thể cùng Vô Ưu ca ca... chơi với nhau rồi...”
Nữ tử ngây thơ kia, bây giờ trên mặt lại hiện đầy ưu sầu, sắc mặt tái nhợt mất đi hết thảy huyết sắc, ngay cả nụ cười của nàng cũng đều cất giấu bi thương.
“Không muốn... Không nên rời bỏ ta...”
Nữ tử kia dùng hết khí lực, dành cho Sở Vô Ưu một nụ cười thảm đạm mà thê mỹ nhất,
“Vô Ưu ca ca... Phải thật tốt bảo vệ mình...”
Sở Vô Ưu cầm tay nàng, đem bàn tay lạnh như băng thiếp ở trên mặt mình, lệ cứ tuôn trào.
“Không có ngươi ở đây... Ta làm sao sống nổi... Vân Sương...”
“Đã bao lâu... chưa được nghe qua tên của mình rồi...”
Nữ tử kia cười khẽ, như là đang châm chọc chính mình, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ...
“Vô Ưu ca ca... Hảo hảo sống sót... Coi như là vì ta...”
Nữ tử kia nhắm mắt lại, không nhìn thấy nhãn thần vô cùng nóng rực của Sở Vô Ưu.
“Nếu có kiếp sau... ta nguyện ý cùng ngươi trở thành thanh mai trúc mã... Kiếp này... chúng ta đã định trước vô duyên...”
Kiếp này... Chúng ta đã định trước vô duyên...
Kiếp này... Chúng ta đã định trước vô duyên...
Kiếp sau a!... Để cho chúng ta trở thành thanh mai trúc mã, lau khô đi nước mắt của kiếp này...
Một giọt nước mắt Vô Ưu Vương rơi trên ngọc bội kia, nở nụ cười kỳ nguy hiểm...
Vân Sương... Ta biết ngươi không thương ta... Ta biết trong lòng ngươi thủy chung chỉ có một người...
Thế nhưng Vân Sương... vì ngươi... ta nguyện ý cùng thiên hạ này đối nghịch... Cùng nam nhân cao cao tại thượng kia đối nghịch!