"Người nói", Lý Dung nhìn Thượng Quan Nguyệt rồi bật cười, nàng có chút không tin được hỏi lại, "Chàng chết rồi?"
"Đúng", Thượng Quan Nguyệt lạnh giọng nói, "Ta đến chỉ để nói với con chuyện này, con hãy cảnh tỉnh cho tốt đi"
Nói xong, Thượng Quan Nguyệt liền xoay người rời khỏi. Lý Dung lập tức gọi ngược bà lại, nhàn nhạt hỏi, "Là các người động thủ sao?"
Thượng Quan Nguyệt khẽ khựng lại, rất lâu sau mới chầm chậm đáp, "Chuyện này không phải chúng ta làm cũng sẽ có người khác làm"
"Là các người sao?"
Lý Dung vẫn có chấp truy vấn, Thượng Quan Nguyệt trầm mặc phút chốc sau đó nói, "Không phải"
"Dung nhi", Thượng Quan Nguyệt dường như không kiềm chế được nữa, bà mệt mỏi lên tiếng, "Mẫu thân không hề như con nghĩ... đến mức độ..."
"Mẫu hậu", Lý Dung cầm ly lên rót trà, chậm rãi nói, "Thật ra lập trường của Người con hiểu rõ. Đối với Người mà nói, từ khi gả vào cung, Người đã là đại diện cho cả gia tộc Thượng Quan. Nếu Thượng Quan gia xảy ra chuyện gì cũng có nghĩa Người xảy ra chuyện. Mối quan hệ giữa Người và Thượng Quan gia, so với con cùng Xuyên nhi, mật thiết hơn rất nhiều"
"Đây là lập trường của Người nên Người vĩnh viễn không thể quay lưng về phía Thượng Quan gia"
"Con thì không phải sao?"
Thượng Quan Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lý Dung. Bà đứng trước cánh cửa cao lớn, gió thổi qua khiến bộ trâm vàng cài trên tóc cùng tay áo bay phấp phới, tiếng chuông xung quanh cũng đinh đang vang lên. Bà nhìn Lý Dung, ép thấp giọng nói, "Con cho rằng ta không biết con và Xuyên nhi đang nghĩ gì ư? Nhưng các con có thể làm sao?! Áp chế các thế gia, phân hóa triều thần, đó là chuyện chỉ một quân chủ mới có thể làm! Con và Xuyên nhi hiện tính toán điều gì? Các con không phải hoàng đế, các con là người của thế gia! Chỉ khi dựa vào thế gia, các con mới có thể leo lên được ngôi vị hoàng đế! Ngôi vị đó chỉ có mình Xuyên nhi có thể ngồi nhưng con, con đang làm gì chứ?"
Thượng Quan Nguyệt bước đến, bà phóng ánh mắt áp bức nhìn về phía Lý Dung, "Con là một Công chúa, hôm nay, con đối với Lý Minh mà nói chính là người của thế gia. Ngày sau, con với Lý Xuyên cũng chỉ là người của thế gia. Con có thể quay lưng lại với Thượng Quan gia ư?"
"Con cũng chẳng khác gì ta, con không thể làm thế. Khi Thượng Quan gia không còn thì con cũng sẽ đánh mất tất cả"
Lý Dung không nói gì mà chỉ uống trà.
Rất lâu sau, nàng đột nhiên lên tiếng, "Tháp Bắc Yến này, năm đó do chính Phụ hoàng xây cho Người"
Thượng Quan Nguyệt hơi ngẩn ra, Lý Dung tự mình rót thêm trà, lặng lẽ nói, "Hai người đã từng sống rất hạnh phúc, chỉ là sau này, trong lòng Người chỉ có Thượng Quan gia, trong lòng Phụ hoàng cũng chỉ nghĩ cho quyền lực của riêng mình. Hai người càng đi càng xa nhau, ngay cả tòa tháp này cũng quên mất"
"Lúc trước con cũng từng nghĩ giống mẫu hậu", Lý Dung nhấc tay rót trà cho Thượng Quan Nguyệt, nàng mời bà ngồi xuống, thần thái vô cùng thong dong như thể xem Thượng Quan Nguyệt chẳng khác gì một người đồng trang phải lứa. Bà nhìn đứa con gái trước mặt, sau đó nghe nàng chầm chậm nói, "Gắn chặt mình với thế gia, ổn định thế cục, dần dần phò tá Xuyên nhi thành hoàng đế, sau đó con cùng các thế gia sẽ giúp đỡ Xuyên nhi"
"Có con ở đây, nếu A Nhã cũng gả cho Xuyên nhi, tỷ tỷ của Xuyên nhi, thê tử của Xuyên nhi, đều là người của Thượng Quan gia. Bất luận Xuyên nhi thế nào, chỉ cần nó không xuống tay với nhà mẹ đẻ thì tương lại, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực giúp Xuyên nhi trở thành một vị hoàng đế thật tốt"
"Như thế không tốt sao?", Thượng Quan Nguyệt chau mày, có chút phẫn nộ hỏi, "Thượng Quan gia là nhà ngoại của các con, ngay cả thế các con cũng nghi ngờ ư?"
Lý Dung bình tĩnh đáp, "Nhưng đó chỉ là những gì chúng ta nghĩ"
"Trong tưởng tượng của chúng ta, mọi người trong gia tộc đều giống nhau, có chừng mực, biết tiến lui. Nhưng thực tế, một gia tộc quá lớn sẽ có rất nhiều những nhánh non, rễ con mà chúng ta không trù liệu được. Thượng Quan gia càng hùng mạnh, gốc rễ bám sâu thì bọn chúng, ở những nơi chúng ta không ngờ đến, sẽ phát triển mạnh mẽ"
"Bọn họ không nói với Người, nhưng sau khi mọi thứ đã xảy ra, Người nếu không giúp lại không được. Giống như lần này, phía sau vụ án Tần gia rốt cục ẩn chứa chuyện gì, Người biết không, cậu biết không? Nhưng đã đến nước này, hai người có thể xử lý những kẻ có liên quan không? Nếu lúc này hai người xử lý bất kì ai đã từng giúp đỡ mình thì không cần vì lý do gì, Người cũng vậy, cậu cũng vậy, tất cả sẽ bị đám người đó nuốt chửng"
Thượng Quan Nguyệt không nói gì, nhất thời bà không dám đáp lời Lý Dung.
Lý Dung cũng không bức ép bà, nàng dời mắt đi, nhẹ nhàng nói, "Hôm nay hoàng đế là Phụ hoàng, sau này hoàng đế là Xuyên nhi. Nếu tiếp tục đi trên con đường mà mẫu hậu nói, tương lai con và A Nhã sẽ bị đặt vào vị trí của Người, còn Xuyên nhi sẽ chẳng khác gì Phụ hoàng bây giờ. Một tương lai như thế", Lý Dung cười khổ, "Không phải quá đau thương sao?"
"Những đạo lý to lớn trên triều đã nói đủ rồi, cái gì mà vì nước vì dân, trong lòng mọi người đều hiểu cả. Suy cho cùng, con người sống trên đời, điều đầu tiên mong muốn vẫn là bản thân và người thân được sống hạnh phúc. Ngoài chuyện đó, có vài nguyên tắc đạo nghĩa, cũng bình thường mà thôi"
"Nhưng mẫu hậu", Lý Dung nâng mắt nhìn Thượng Quan Nguyệt, "Người sống hạnh phúc sao?"
Thượng Quan Nguyệt không nói gì, bà cố gắng trấn định, cố gắng bình thường như bao ngày, đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng. Nhưng khi vừa chạm vào ánh mắt dịu dàng, ôn hòa của Lý Dung, Thượng Quan Nguyệt liền ngẩn người. Lý Dung than một tiếng, chầm chậm nói, "Mẫu hậu, Thượng Quan gia cần một bao kiếm, nếu họ không hại Xuyên nhi thì sớm muộn gì cũng bị Xuyên nhi bẻ gãy"
"Những chuyện hôm nay con làm, không phải vì muốn chống đối các thế gia, cũng tuyệt đối không phải đứng cùng phe với Phụ hoàng để hãm hại Người và cậu", Lý Dung dịu dàng, nghiêm túc nói, "Điều con mong muốn hoàn toàn ngược lại, con hy vọng người nhà của chúng ta có thể sống hạnh phúc"
"Con hy vọng Xuyên nhi được chọn người mình thích, sống cuộc đời bản thân mong muốn. Chỉ cần đệ ấy làm tròn trách nhiệm của một Thái tử và Hoàng đế sau này, đệ ấy có thể sống như bao người"
"Con hy vọng cậu, A Nhã và những người trong tộc, có thể trong những năm tháng con còn sống, bình yên đến hết đời và không phải chịu phong ba bão táp gì"
"Con hy vọng bách tính của Đại Hạ ta có thể an cư lạc nghiệp, hy vọng quốc gia mà con đang sống có thể ổn định phồn thịnh"
"Thậm chí con còn hy vọng, một ngày kia, Người và Phụ hoàng có thể quay lại Tháp Bắc Yến này, cùng nhau ngắm sao, tâm sự nỗi lòng"
Lý Dung nói xong không kiềm được mỉm cười, "Con biết con hy vọng quá nhiều, nhưng thật ra đó chính là tất cả những chuyện con muốn làm trong cả cuộc đời này. Nhưng điều đầu tiên mà con phải làm", Lý Dung nghiêm túc nhìn Thượng Quan Nguyệt, "Chính là không thể để quyền lực của Thượng Quan gia biến thành thanh đao làm hại con và Xuyên nhi. Người đã nói, chúng ta có thể dựa vào nhà ngoại, Thượng Quan gia cần quyền lực mà Xuyên nhi mang đến. Nếu quyền lực đó là ta cho họ vậy nhất định phải do chúng ta khống chế"
"Đây là lý do Xuyên nhi một mực không chịu thành thân với A Nhã sao?", Thượng Quan Nguyệt nhíu mày, như đã hiểu ra gì đó. Lý Dung bình tĩnh nói, "Đây là một phép thử vàng. Hôn sự trên triều có lẽ không được xem là một chuyện to tát, nhưng nếu Xuyên nhi ngay cả việc này cũng không quyết định được vậy đó lại là một chuyện lớn"
"Hơn nữa, nếu Xuyên nhi và A Nhã thành thân, vậy trong lòng Bệ hạ, Xuyên nhi tuyệt đối không thể kế thừa ngai vị"
"Mẫu hậu", Lý Dung nói đến đây đã có chút mệt, nàng nâng mắt nhìn Thượng Quan Nguyệt, "Chuyện giữa con và cậu, Người không cần lo lắng. Chỉ cần Người hiểu được, trong lòng con", Lý Dung đưa tay ra, có chút ngập ngừng nắm lấy tay Thượng Quan Nguyệt.
Từ sau khi nàng lớn lên, rất hiếm khi có hành động làm nũng giống trẻ nhỏ thế này. Thượng Quan Nguyệt khẽ run lên, bà nghe Lý Dung nói, "Mẫu hậu và người thân, luôn rất quan trọng, chỉ thế thôi"
Thượng Quan Nguyệt không nói gì, bà cúi đầu, rất lâu sau mới ngẩng mặt cười khổ, "Con và Phụ hoàng quả nhiên rất giống nhau"
Lý Dung khó hiểu nhìn bà, Thượng Quan Nguyệt khàn giọng nói, "Hai người luôn đặt tình cảm và quyền lực chung một chỗ, có nhiều lúc, ngay cả ta cũng không rõ hai người khi nào nói thật, khi nào nói dối nữa"
"Trên triều, con nói là vì giang sơn Đại Hạ, nhưng giờ phút này con lại nói với ta, con là vì người nhà. Thật thật giả giả, những lời con nói ta đều không dám tin"
Lý Dung im lặng, Thượng Quan Nguyệt đứng dậy trầm giọng nói, "Những chuyện khác không bàn thêm nữa, ta về đây. Bùi Văn Tuyên chết rồi, con cũng đừng quá đau buồn, ngày sau ta sẽ chọn một hôn phu khác cho con"
Lý Dung hạ mắt không đáp. Thượng Quan Nguyệt dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng xoay người đi thẳng ra ngoài.
Lý Dung ngồi tại chỗ, Tịnh Lan tiến đến, hoài nghi hỏi, "Điện hạ, Phò mã xảy ra chuyện, chúng ta có cần..."
"Đi tìm một bộ quần áo màu trắng", Lý Dung bình tĩnh nói, "Thay thôi"
"Hiện tại chưa thấy thi thể", Tịnh Lan vội vã nói, "Phải trước đi tìm kiếm, Điện hạ xin đừng quá đau buồn..."
"Chàng sẽ không chết"
Lý Dung khẳng định nói khiến Tịnh Lan ngẩn ra, nàng nhìn thấy được gương mặt của Lý Dung tràn đầy tự tin, "Ngươi không biết chàng là người thế nào à, sao có thể chết được?"
Tịnh Mai nghe như thế nhất thời có chút hoảng loạn. Nàng không dám nói gì chỉ quay lại nhìn Tịnh Lan, Tịnh Lan do dự phút chốc cuối cùng nói, "Điện hạ, ngài ấy vẫn chưa quay lại, chúng ta vẫn nên cho người đi tìm"
Lý Dung đáp một tiếng, không nói gì thêm. Vài phút sau nàng lên tiếng, "Các ngươi lui xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh"
Những người xung quanh cho rằng nàng quá đau lòng, chỉ đành lui xuống.
Đợi tất cả đã đi khỏi, Lý Dung lặng lẽ ngồi đó hồi lâu, cuối cùng nàng đứng dậy đến bên bàn sách ngồi xuống.
Nàng lấy một tờ giấy viết gì đó, nàng không biết nàng nên viết gì, chỉ là tùy tiện viết vài chữ. Rất lâu sau, khi nàng hồi thần mới phát hiện trên giấy đã viết chi chít tên của Bùi Văn Tuyên.
Lý Dung lặng lẽ nhìn cái tên đó thật lâu
Nàng bất ngờ phát hiện, bản thân còn rất nhiều chuyện chưa kịp nói với hắn.
Nàng muốn nói với hắn chuyện của mẫu thân và cả phụ thân của mình.
Có rất nhiều thứ nàng đều để trong lòng, và trên thế gian này, người duy nhất có thể khiến nàng nói ra, chỉ có mình Bùi Văn Tuyên.
Bởi vì những người khác không hiểu nên nàng không muốn nói.
Chỉ có Bùi Văn Tuyên, chỉ có hắn mới khiến nàng cảm thấy dù bản thân nói gì hắn đều có thể hiểu được.
Hắn nhất định có thế biết, những lời nàng nói ra tất cả đều là sự thật.
Đáng tiếc hắn không ở đây.
Lý Dung suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn ra những chiếc chuông đồng treo bên ngoài mái hiên cửa sổ.
Chúng đang phát ra những tiếng đinh đang trong gió, tựa như đang gọi linh hồn ai đó quay về...
"Bùi Văn Tuyên à..."
Nàng nhẹ giọng nỉ non.
Đêm hôm đó, Hoa Kinh lại đổ mưa.
Mưa bụi trút xuống triền miền. Lúc này có một người mặc y phục xanh lá, đầu đội đấu lạp, bước nhanh trên con đường mưa đầy bùn đất. Trước khi trời sáng, người đó gõ cánh cổng lớn của thành trì đầu tiên nằm giữa Hoa Kinh và huyện Hoàng Bình
Binh sĩ đồng loạt lú đầu ra, liền thấy người đó lấy lệnh bài đứng dưới thành hô vang, "Giám sát ngự sử Bùi Văn Tuyên, phụng mệnh Thái tử đến kiểm soát lương thảo"
Nghe thấy thế, những binh lính thủ thành vội vàng mở cổng. Sau khi xác nhận thân phận của Bùi Văn Tuyên, những người đó nhanh chóng dẫn hắn đến huyện nha.
Tri phủ nghe có quan sai đến liền nhan chóng đứng dậy, Bùi Văn Tuyên sau khi nói rõ lý do đến để kiểm tra sổ sách xong, tri phủ do dự phút chốc rồi nhỏ giọng thưa, "Bùi đại nhân, vi thần không phải không tin ngài, nhưng Bùi đại nhân nếu nói Thái tử muốn kiểm tra sổ sách, xin hỏi có tín vật gì không?"
Vị tri phủ này vốn là một công tử thế gia ủng hộ Thái tử, nếu Lý Xuyên thật sự muốn kiểm tra, hắn cũng sẽ không thối thoát, Bùi Văn Tuyên trầm giọng nói, "Chuyện này ta vốn âm thầm làm cho Thái tử, ta là người của Ngự sử đài nên cần làm chút việc"
Bùi Văn Tuyên muốn ám chỉ với vị tri phủ kia rằng, hắn làm ở Ngự sử đài và đang giúp Thái tử giải quyết công việc. Nếu muốn lật đổ người khác đương nhiên cần chút chứng cứ.
"Chuyện này không được phô trương, lệnh bài Thái tử ta không mang nhưng lệnh bài của Công chúa", Bùi Văn Tuyên nói rồi liền chìa lệnh bài của Lý Dung ra cho tri phủ xem, "Đại nhân có thể nhận ra nhỉ?" . Tiên Hiệp Hay
Tri phủ có vài phần do dự, Bùi Văn Tuyên cười nói, "Bình Lạc Điện hạ là trưởng tỷ của Thái tử. Đại nhân sẽ không cho rằng Bình Lạc Điện hạ muốn hãm hại ngài ấy chứ?"
"Không dám", nói rồi tri phủ suy nghĩ chốc lát, Bùi Văn Tuyên là Phò mã của Lý Dung, là tỷ phu của Thái tử. Sau khi làm rõ mối quan hệ giữa họ, tri phủ cúi đầu nói, "Xin mời Phò mã đi theo hạ quan"
Bùi Văn Tuyên kiểm tra chưa đến nửa canh giờ liền ghi chép lại đầy đủ hành trình vận chuyển lương thảo đến trấn Hoàng Bình năm đó. Xong xuôi hắn nhanh chóng rời đi và đến nơi tiếp theo.
Lúc này trời đã sáng tỏ, Thượng Quan Nhã ngồi trên xe ngựa phe phẩy chiếc quạt tròn. Nàng cười xán lạn bước vào Cư Hiền trà lâu, vừa bước qua cửa phòng riêng, nàng liền thấy một thanh niên đang đeo mặt nạ ngồi phía sau chiếc bàn nhỏ nâng mắt lên nhìn nàng.
Thượng Quan Nhã xếp quạt, đóng cửa phòng rồi dịu dàng nói, "Ta biết Điện hạ sẽ phái ngươi đến tìm ta mà"
Nói xong, nàng đi đến bàn, ưu nhã ngồi xuống và nâng mắt hỏi, "Nói đi, Người muốn ta làm gì?"
"Đây là bản danh sách do Tần Lãng viết, năm đó trấn Hoàng Bình thất thủ chính là do tiền tuyến không đủ lương thảo. Đây đều là những quan viên có liên quan, Điện hạ muốn khẩu cung của từng người"
Thượng Quan Nhã phe phẩy quạt nhìn từng cái tên trong danh sách, nhẹ nhàng nói, "Những quan lớn trong danh sách này chúng ta không thể dây vào, chỉ có thể chọn vài người thôi"
Nói xong, Thượng Quan Nhã nhấc tay chỉ vào một cái tên, "Chính là những người này"
"Điện hạ bảo ta nghe theo sự sắp xếp của cô"
Tuân Xuyên bình tĩnh lên tiếng, Thượng Quan Nhã cười khẽ, "Ngài ấy lười biếng thật"
Thượng Quan Nhã suy nghĩ phút chốc sau đó nói, "Bắt đầu từ người tên Điền Trung này đi, gã là một tiểu quan thất phẩm, giữ chức trông coi sổ sách ở Binh bộ, trời sinh đã nhát gan"
Thượng Quan Nhã nói xong liền mỉm cười, "Ngươi tìm thời cơ đánh ngất rồi trói gã lại, sau đó nhờ một cô nương giả vờ bị giết nằm trên giường"
"Cô muốn vu oan cho gã?"
Tuân Xuyên nhíu mày, Thượng Quan Nhã cười trầm, "Đùa thôi, chỉ cần dọa dẫm gã là được. Đến lúc đó ta và ngươi đến đó ghi lại khẩu cung tại hiện trường, sau đó hứa với gã sẽ che đậy vụ giết người này. Nắm được điểm yếu này về sau sẽ thuận tiện hơn nhiều"
"Vậy những người khác thì sao?"
"Mỗi người đều có điểm yếu", Thượng Quan Nhã lướt qua những cái tên, trong mắt mang theo ý lạnh, "Vẫn còn mười chín ngày, cứ sắp xếp từng người là được"
Trong Hoa Kinh mưa gió vần vũ, Lý Dung ở tháp Bắc Yến, lại cảm thấy có chút thanh tịnh hiếm có.
Bên ngoài đều truyền tai nhau Bùi Văn Tuyên xảy ra chuyện, nàng cũng chẳng có phản ứng gì, nàng chỉ nghe ngóng hướng đi của Bùi Văn Tuyên sau đó sai người thay hắn xin nghỉ phép và tìm kiếm khu vực xung quanh vách núi. Cuối cùng nàng mặc vào một bộ quần áo màu trắng.
Mọi người đều cho rằng nàng vì cái chết của Bùi Văn Tuyên mà chịu đả kích lớn. Lý Xuyên cố ý đến an ủi nàng nhưng lại bị nàng cho người chặn lại ở trước cửa. Nàng tự nhốt mình trong phòng, mỗi ngày trừ việc đọc tin tức do Thượng Quan Nhã và Tuân Xuyên gửi đến, tất cả chuyện khác nàng đều không để ý và chỉ nhàn nhã chép kinh Phật.
Cả đời nàng hiếm khi có được khoảng thời gian thư thả thế này, không cần làm gì, chỉ cần chép kinh lần này hết lần khác. Khi đang cầm bút viết, nàng bỗng nghe thấy giọng nói mang chút kinh ngạc của Tịnh Mai, "Điện hạ, chữ của Người sao lại giống Phò mã đến thế?"
Động tác của nàng lập tức khựng lại, Tịnh Mai vội vàng quỳ xuống, gấp gáp nói, "Là nô tỳ lỡ lời, xin Điện hạ trách phạt"
"Ngươi có nói sai gì đâu?"
Lý Dung mỉm cười dịu dàng nói, "Lui xuống đi"
Tịnh Mai quỳ trên đất, rất lâu sau mới do dự nói, "Điện hạ, Phò mã đã đi rồi, Người cũng không cần..."
"Chàng chưa chết"
Lý Dung cắt ngang lời nàng, Tịnh Mai liền lấy hết dũng khí nói, "Điện hạ, đã mười ngày trôi qua rồi"
"Ta nói rồi", Lý Dung lên tiếng khẳng định, "Chàng chưa chết"
"Nếu ngươi còn dám nói chàng đã chết", Lý Dung ngẩng đầu, nhìn về phía người đang quỳ trên đất, thần sắc bình tĩnh, "Thì hãy tự mình đi chịu phạt đi"
Tịnh Mai cắn môi, cuối cùng khấu đầu đáp, "Vâng"
Nói rồi Tịnh Mai liền lui ra ngoài.
Lý Dung một mình ngồi cạnh bàn, sau hồi lâu, nàng lấy một tờ giấy trắng ra, đặt bút viết tên Bùi Văn Tuyên.
Tiếp đến nàng bắt đầu viết thư.
Đây là thói quen mới hình thành gần đây của nàng.
Mỗi ngày nàng đều lảm nhảm với Bùi Văn Tuyên quen rồi, bây giờ không còn hắn bên cạnh, nhất thời cảm thấy mất đi người tâm sự, vì thế nàng bắt đầu viết thư cho Bùi Văn Tuyên.
Hôm nay đã là bức thư thứ chín, nhưng nàng vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với hắn.
"Bùi Văn Tuyên, mong rằng khi nhìn thấy bức thư này, ngươi vẫn khỏe,
Hôm nay bọn họ lại nói với ta rằng ngươi đã chết.
Ta biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, với trí thông minh của ngươi, sau khi ra khỏi kinh thành nhất định đã bắt đầu chuẩn bị hết thảy. Chuyện này có lẽ cũng nằm trong kế hoạch của ngươi bởi dù sao chỉ có người chết mới là người an toàn nhất.
Nhưng cũng thật kì quái, những lời nói đó, khi bọn họ nói với ta một lần, tim ta liền nhói lên một lần.
Ta không khỏi có suy nghĩ, thật may kiếp trước, chúng ta chết cùng lúc.
Nếu ta chết sau ngươi, nhất định cũng không sống vui vẻ gì.
Vì ngươi còn sống ta sẽ chẳng thấy tịch mịch đến thế này"
Nàng đã chép kinh phật được một trăm linh bảy lần.
Thư cũng viết được mười chín bức, cuối cùng cũng đến buổi tối trước ngày hành hình Tần gia. Đêm hôm đó, Tần Lâm và Tần Phong ở biên cương cuối cùng cũng bị áp giải về kinh. Khi họ vừa vào Hoa Kinh, Tuân Xuyên đã đến đón họ về phủ Công chúa.
Trước khi Tần Lâm bị nhốt vào phòng, y bất ngờ hỏi Tuân Xuyên, "Xin hỏi đại nhân, ngài có biết tiểu muội Tần Chân Chân của ta giờ thế nào không?"
Động tác của Tuân Xuyên khựng lại, sau vài phút, nàng chậm rãi nói, "Cô ấy sống rất tốt, ngài không cần lo lắng"
Tần Lâm nghe thế cuối cùng cũng thấy yên tâm.
Đêm hôm đó không ai ngủ được, nhà của các đại thế gia trong kinh đèn đều thắp sáng xuyên đêm. Trong tháp Bắc Yến, Lý Dung cũng ngồi một mình đến khi trời sáng.
Mọi người đều đang chờ một kết quả.
Đợi kết quả của Tần gia, cũng đợi kết cục của Lý Dung.
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Hình bộ đã cho người đến phủ Công chúa, Tô Dung Khanh cũng đến tháp Bắc Yến.
Đối với chuyến viếng thăm này của y, ai cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Tô Dung Khanh nhấc tay áo sau đó cung kính lên tiếng, "Vi thần Tô Dung Khanh, xin được cầu kiến Điện hạ"
Không ai trả lời, sau hồi lâu, cổng lớn từ từ mở ra. Tịnh Lan đứng sau cửa hành lễ nói, "Công tử, xin mời"
Tô Dung Khanh đi theo Tịnh Lan bước lên một hàng dài bậc thang. Khi đến đỉnh tháp, y liền thấy Lý Dung đang ngồi chép kinh.
Nàng mặc một áo khoác dài màu trắng, trên viền xanh hai bên có thêu hoa mai trắng, tóc nàng xõa dài sau lưng, vẻ ngoài mộc mạc thuần khiết, tuy nhìn có chút cô độc nhưng lại toát ra vẻ tiên nhân xuất chúng.
Tô Dung Khanh đứng ở trước cửa ngắm nhìn nàng hồi lâu, sau đó nâng tay hành lễ, "Điện hạ"
"Hôm nay Tần gia bị hành hình, ngài không đến giám sát, lại đến đây làm gì?"
"Nghe nói hôm nay Điện hạ chuẩn bị rời kinh", Tô Dung Khanh bình tĩnh nói, "Vi thần cố ý đến đây thăm Người"
Động tác Lý Dung khựng lại, nàng nâng mắt nhìn Tô Dung Khanh, y đứng ở cửa thần sắc vẫn bình tĩnh như thường. Lý Dung nhìn y phút chốc sau đó hạ bút, ra lệnh cho người hầu, "Nếu ngài đã đến, chi bằng mang bàn cờ lên, cùng uống ly trà"
Tịnh Lan đáp một tiếng, Lý Dung đứng thẳng dậy, dẫn Tô Dung Khanh đến ngồi trước bàn đánh cờ.
Hai người cùng ngồi xuống, Lý Dung chầm chậm nói, "Ta thật không ngờ, Tô đại nhân lại đến đưa tiễn Bổn cung sớm như thế. Không biết Tô đại nhân từ đâu nghe được tin tức...", Lý Dung nâng mắt nhìn Tô Dung Khanh, cười nói, "Chắc chắn Bổn cung nhất định sẽ thua?"
"Người đó đã chết rồi"
Tô Dung Khanh bình tĩnh nói, "Những chứng cứ mà người của Điện hạ thu thập được, Điện hạ cũng không thể lấy ra"
"Tại sao lại không?"
Lý Dung cười khẽ, Tô Dung Khanh trực tiếp cầm một con cờ đặt xuống, chậm rãi nói, "Bởi vì Điện hạ không dám. Số người trong danh sách đó quá nhiều, nếu Điện hạ có thể lấy được, e rằng ngay cả Hoa Kinh, Người cũng không thể rời khỏi"
Thần sắc Lý Dung bình tĩnh, sau hồi lâu nàng mới chậm rãi nói, "Ngài biết có những ai à?"
"Thần biết"
"Ta cho rằng", Lý Dung suy nghĩ rồi mỉm cười, "Tô đại nhân sẽ không thể dung thứ chuyện này"
"Tham ô quân lương, chuyện này bất luận là thần, phụ thân thần hay là Thượng Quan đại nhân đều không thể dung thứ"
Tô Dung Khanh chậm rãi lên tiếng, Lý Dung hạ mắt nhìn nước cờ của y, lắng nghe giọng nói không chút cảm xúc nào của y, "Nhưng chuyện này không nên do Điện hạ xử lý mà nên do nội bộ của chúng thần làm. Chuyện này nếu Điện hạ nhúng tay vào đồng nghĩa với việc chúng thần tự chém mình một đao. Chính vì thế, chúng thần không thể để quyền lực này rơi vào tay Điện hạ"
"Ngài nói rõ ràng những điều này với ta", Lý Dung hạ cờ, có chút khó hiểu hỏi, "Không sợ ta sẽ nổi giận sao?"
"Thần không nói Điện hạ sẽ không biết sao?"
Tô Dung Khanh rất nhanh đáp lời nàng, Lý Dung suy nghĩ hồi lâu bỗng cười một tiếng, "Cũng đúng"
"Cho nên", Lý Dung cười như không cười nhìn đối phương, "Hôm nay Tô đại nhân đến đây là muốn dương oai giễu võ với Bổn cung? Bổn cung đã thua các người, Đốc tra ti không thể thành lập, sau này Bệ hạ cũng sẽ khó có lý do để lập một Đốc tra ti thứ hai, Tô đại nhân đã hài lòng chưa?"
Động tác của Tô Dung Khanh hơi khựng lại, rất lâu sau, y chầm chậm nâng mắt nhìn vào nữ tử với mái tóc đen xõa dài sau lưng, gương mặt đầy trào phúng phía trước.
Y nhìn nàng rất chăm chú, trong mắt dường như có vô số cảm xúc đang trào dâng, song cuối cùng lại quay về một mảng tỉnh lặng.
"Vi thần có một thắc mắc, mong Điện hạ giải đáp"
"Ngài cứ nói"
"Điện hạ đối địch với thế gia", Tô Dung Khanh khẽ khàng lên tiếng, "Là vì Bùi đại nhân sao?"
Lý Dung nghe y nói thế hơi ngẩn người.
Vào lúc này từng người của Tần gia đang bị kéo ra pháp trường và bị người ta ép quỳ xuống.
Bên ngoài pháp trường, Tuân Xuyên đứng lẫn trong đám đông, tay cầm trường kiếm, lặng lẽ nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
Một thanh niên người vận y phục màu xanh lá, quất ngựa như bay tiến vào thành, thục mạng xuyên qua những con đường dài chạy thẳng vào hoàng cung.
"Tô đại nhân vì sao lại hỏi câu này?"
Lý Dung im lặng hồi lâu cuối cùng lên tiếng, có chút kì quái hỏi. Tô Dung Khanh nhìn nàng đáp, "Bởi vì thần muốn cùng Điện hạ thương lượng một chuyện"
"Tô đại nhân cứ nói thẳng"
"Hiện tại các thế gia trên triều đều đang phẫn nộ với Điện hạ, muốn Điện hạ bị trục xuất khỏi Hoa kinh. Thần có một đối sách có thể giúp Điện hạ tránh khỏi chuyện đau khổ này"
"Ồ?"
Lý Dung có chút kì quái, Tô Dung Khanh hạ mắt, bình tĩnh nói, "Vi thần nguyện ý cưới Điện hạ"
Lý Dung ngây ra tại chỗ, Tô Dung Khanh nâng mắt nhìn nàng, "Không biết Điện hạ có cho phép không?"
Biểu tình Tô Dung Khanh rất bình tĩnh nhưng vào thời khắc cất lời, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được một cảm xúc khó nói, khắc chế lại cực kì mãnh liệt.
Lý Dung không nói rõ được đó là cảm xúc gì, nàng chỉ ngây người nhìn y. Tô Dung Khanh nhìn thẳng vào mắt nàng, hai người đều im lặng không nói. Chính vào lúc này, bên ngoài liền truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp.
"Điện hạ", Tịnh Lan hiếm khi thất thố thế này, nàng thở hồng hộc xông vào phòng, "Phò mã, Phò mã hồi kinh rồi!"
♪ Tác giả có lời muốn nói ♪
Tô Dung Khanh, "Vi thần nguyện cưới Điện hạ"
Lý Dung, "Ta đã gả cho người khác"
Tô Dung Khanh, "Hắn đã chết rồi"
Bùi Văn Tuyên, "Ngươi mới chết chứ ta đây không thể chết nhá! Bò đi chỗ khác, nhanh bò đi chỗ khác!"
♪ Góc tám nhảm ♪
Thật sự lần nào Khanh lên đài cũng thấy xót xa và tiếc nuối, tình yêu có quá nhiều lý trí đôi khi lại không có kết quả. Nhìn xem, hai người lỡ nhau một đời, giờ có thêm một đời cũng lỡ, tất cả chỉ vì quá lý trí. Chậc, không nói nữa, muốn khóc quá, huhu