Trưởng Công Chúa

Chương 67: Chương 67: Trở về




Lý Dung nghe thế bất giác đứng phắt người dậy, nhưng khi nhớ đến bản thân đang bị cấm túc không thể ra ngoài, nàng hít sâu một hơi và nói với Tịnh Lan, "Cho người đi nghe ngóng tình hình, tùy thời bẩm báo với ta. Cho người trông chừng Đại điện, một khi bên trong truyền ra tin Tần gia được đặc xá, lập tức lệnh toàn bộ nhân lực của Đốc tra ti dọn đường để người truyền lệnh có thể thuận lợi đến pháp trường"

Tịnh Lan đáp một tiếng xong liền lui ra. Lý Dung đứng tại chỗ, hòa hoãn vài phút mới quay đầu nhìn Tô Dung Khanh đang rũ mắt nhìn bàn cờ trước mặt. Nàng quay về chỗ cũ, ngồi xuống nói, "Tô đại nhân, Phò mã đã trở lại"

"Vâng"

Tô Dung Khanh từ tốn đáp, "Vi thần đã nghe thấy"

"Những lời ban nãy..."

"Điện hạ cứ xem như vi thần chưa từng nói gì", Tô Dung Khanh thần sắc vô cùng trấn định, Lý Dung nghe xong cũng khẽ gật đầu.

Theo tính tình của Tô Dung Khanh, có thể nói ra những lời trên, không hoàn toàn chỉ vì Bùi Văn Tuyên đã chết.

Bùi Văn Tuyên chết rồi mà y lại muốn giữ lại nàng...

Tại sao y lại muốn giữ lại nàng? Giữ lại một vị Công chúa rõ ràng đã cắt đứt với Thái tử và mất đi quyền thế?

Lý Dung suy ngẫm hồi lâu nhưng vẫn có chút không hiểu được. Nàng nâng mắt nhìn Tô Dung Khanh, trong lòng vẫn còn băn khoăn chuyện Bùi Văn Tuyên đã quay lại, y phát hiện tâm nàng đã trôi đến tận đâu liền nói, "Nếu Bùi đại nhân đã trở lại, đương nhiên không phải tay không mà về, Điện hạ không cần lo lắng quá nhiều"

Nói xong Tô Dung Khanh đặt một quân cờ xuống, từ tốn nói, "Chi bằng Điện hạ cho chút mặt mũi, đánh xong ván cờ này với thần"

Lý Dung không nói gì, nàng lặng lẽ nhìn Tô Dung Khanh, hôm nay y so với ngày thường khác biệt rất lớn, càng giống với hình tượng có chút phóng túng sau khi say rượu trong ký ức của nàng.

Thiếu đi vài phần quy củ và nhiều thêm vài phần khác thường.

Lý Dung do dự phút chốc mới đi đến phía trước bàn cờ, nâng tay nói, "Mời"

Vào lúc Lý Dung và Tô Dung Khanh đối ẩm nơi ngọn tháp, Bùi Văn Tuyên gia tăng tốc độ cưỡi ngựa, một đường không ngừng nghỉ vào cung, hắn xoay người xuống ngựa, điên cuồng chạy về phía Đại điện, gấp gáp hô to, "Bệ hạ, Tần gia bị oan, đao hạ lưu nhân!"

Lúc này buổi triều sớm vừa bắt đầu, tiếng hô của Bùi Văn Tuyên truyền thẳng từ ngoài điện vào, mọi người quay đầu lại thì thấy một thanh niên mặc bộ quần áo xanh lá nhiễm đầy bùn đất, trong tay cầm một cuộn giấy, đang chạy hối hả từ ngoài Đại điện vào.

"Bùi Văn Tuyên?"

Lý Minh thấy người đến là ai liền chấn kinh lên tiếng, các quan viên trong điện mỗi người một thái độ. Bùi Văn Tuyên thở dốc quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế"

"Ngươi...", Lý Minh không dám tin bật thốt, câu "ngươi không phải đã chết sao?" còn chưa thành lời trong đầu liền nhớ đến Lý Dung đã giúp hắn xin nghỉ bệnh. Ông nhẫn nhịn hồi lâu mới sửa lại thành, "Ngươi không phải đang bệnh sao?"

"Bẩm Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên cung kính đáp, "Điện hạ chắc đã nói với Bệ hạ, bề ngoài vi thần xin nghỉ bệnh nhưng thực tế là âm thầm xuất kinh, điều tra vụ án Tần gia. Sau khi xuất kinh, phát hiện có người bám theo, vì che giấu tai mắt, cố ý làm như rơi xuống vực mới có thể thuận lợi đến Tây Bắc, điều tra cụ án Tần gia. Hiện tại thần đã có trong tay chứng cứ chứng minh Tần gia bị oan, vẫn xin Bệ hạ lập tức cho người đến pháp trường, ra lệnh cho quan Hành hình đao hạ lưu nhân"

Lý Minh nghe thế lập tức hồi thần, ông lập tức quát, "Nhanh, mau đi pháp trường, giữ lại người của Tần gia!"

Thái giám được lệnh lập tức chạy đi. Vài vị lão thần nhíu chặt mày, đưa mắt ra hiệu cho thái giám đứng sau, thái giám đang đứng sau màn lập tức không chút tiếng động lui ra ngoài.

Thái giám truyền tin nhận lệnh xuất cung, nhưng vừa ra khỏi cửa cung không lâu lại gặp phải một đợt thích khách.

Thái giám kinh sợ giật ngựa lùi về sau, khi thấy có mũi tên bay đến, thái giám không nơi nào có thể trốn, hai mắt trợn trừng. Lúc này một thanh đao từ bên cạnh bất ngờ lao ra, một nhát chém mũi tên kia làm hai. Người đó túm lấy thái giám đặt lên lưng ngựa của mình nói, "Đại nhân, ti chức phụng mệnh Đốc tra ti, cố ý đến đây bảo vệ Đại nhân, vẫn mong Đại nhân đi theo ta"

Nói rồi thị vệ đó mang theo thái giám, phá vòng vây thoát ra ngoài. Con hẻm nhỏ chật cứng sát thủ, nhóm người của Đốc tra ti lao vào giao thủ với nhóm người đó, chớp mắt một mảng chém giết.

Khi thái giám truyền tin trên đường bị chặn lại, có một đội nhân mã khác cũng nhanh chóng xuất cung, chạy thẳng đến pháp trường. Họ trước tiên đến nơi, tìm một tên thị vệ thì thầm bên tai vài câu, sau đó tên thị vệ kia lập tức tiến lên thấp giọng nói gì đó với quan giám sát.

Quan giám sát mày nhíu chặt, do dự vài phút cuối cùng hơi gật đầu.

"Đã đến giờ", quan giám sát bất ngờ nâng tay rút một thẻ có khắc chữ "chém" ra ném xuống đất, "Chém..."

Chưa kịp dứt lời lại nghe thấy có một thanh âm khản đặc vang lên, "Đại nhân, vẫn chưa đến giờ!"

Quan giám sát không ngờ sẽ có người đột nhiên khiêu khích ngăn cản mình, gã nghiến răng phẫn nộ quát, "Lập tức chém!"

Đao phủ tựa như cũng biết thời gian chưa đến, ông ta chần chờ không động. Quan giám sát thấy vậy đột ngột vỗ mạnh bàn quát, "Còn đứng ngây người ta đó làm gì, bản quan bảo ngươi chém!"

Đao phủ thấy cấp trên nổi giận cũng không dám dây dưa, nâng tay rút đi tấm thẻ đeo trên lưng của Tần Lâm, nâng cao đại đao. Nhưng vào khoảnh khắc đao chém xuống, trong đám đông đột nhiên có một thanh niên xông ra, một chân đá bay đao phủ, người đó một nhát kiếm chém đứt dây thừng trói Tần Lâm, đồng thời ném một thanh kiếm cho y.

"Cướp phạm nhân!"

Binh sĩ lúc này mới có phản ứng, ùn ùn kéo đến.

Tuân Xuyên thấp giọng nói một câu "cứu người" xong liền nhấc chân đá bay một tên binh sĩ chạy đến, nâng kiếm chắn trước cả nhà lớn bé của Tần gia phẫn nộ quát, "Còn chưa đến giờ mà các ngươi dám hành hình, lá gan thật sự lớn!"

"Bắt chúng lại cho ta!"

Quan giám sát thấy cục diện rối rắm nhất thời hoảng loạn thét, "Trong mắt không có kỉ cương, đây là cướp phạm nhân! Mau bắt chúng lại, bắt hết chúng lại cho ta!"

Quan giám sát quát to, binh sĩ cũng đổ dồn về phía đài chém. Tuân Xuyên cản người, Tần Lâm loạng choạng cứu những người khác. Dưới sự phối hợp của cả hai, cả nhà Tần gia được bảo vệ, trên đài chém một mảng gà bay chó sủa.

Đúng lúc này, một thái giám được người bảo vệ sau lưng, cưỡi ngựa lao vút đến, trong tay cầm thánh chỉ hô to, "Lưu nhân! Đao hạ lưu nhân!"

Hai bên Hoa kinh đầy đao quang kiếm ảnh, trong khi tại tháp Bắc Yến, lại là một sự yên bình đến bất ngờ.

"Hôm nay Tô đại nhân rất có hứng thú nhỉ", Lý Dung hạ cờ, nghe tiếng "đing đang" của những chiếc chuông đồng lắc lư trong gió, chậm rãi nói, "Thế nhưng nguyện ý cùng Bổn cung đánh cờ thế này"

"Bồi Điện hạ đánh cờ, dù là lúc nào đi nữa, vi thần đều nguyện ý", Tô Dung Khanh nhìn bàn cờ giọng điệu vô cùng tự nhiên, "Hơn nữa, vi thần nghĩ Điện hạ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi vi thần nên mới cố ý ở lại"

"Tô đại nhân nói đúng", Lý Dung bật cười, "Bổn cung thật sự có rất nhiều vấn đế muốn thỉnh giáo Tô đại nhân"

"Xin Điện hạ cứ hỏi"

"Ban nãy những lời Tô đại nhân nói, ta thật sự không hiểu nổi", Lý Dung và Tô Dung Khanh thay phiên đặt cờ xuống, "Tô đại nhân tại sao lại muốn cưới ta? Cho dù Bùi Văn Tuyên đã chết, ta cũng mang trên người cái danh tái giá, hơn nữa ta và Thái tử hiện tại không còn chung chiến tuyến, Tô đại nhân cưới ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tại sao ngài lại phải phí công sức lớn nhường này chỉ để cưới một nữ nhân bước thêm bước nữa như ta?"

Tô Dung Khanh không đáp, Lý Dung nghiềm ngẫm nói tiếp, "Tô đại nhân và ta lúc mới quen đã có ý định đầu quân cho Thái tử, hiện tại ngài lại toàn tâm toàn ý bảo vệ ta thế này là vì muốn mượn ta để gắn chặt thêm quan hệ với Thái tử? Nhưng Tô gia vì sao lại xem trọng quan hệ với Thái tử như vậy? Tính tình Thái tử ôn hòa, không cần thiết..."

"Điện hạ", Tô Dung Khanh ngắt lời nàng, "Người nhất định phải xem mỗi một việc làm đều có quan hệ với quyền thế sao?"

Tay cầm quân cờ của Lý Dung hơi khựng lại, Tô Dung Khanh nâng mắt, lặng lẽ nhìn thẳng vào Lý Dung, "Ta không muốn làm kẻ thù của Điện hạ, ta hy vọng Điện hạ có thể sống hạnh phúc. Chỉ một lý do đơn giản như thế, không thể sao?"

Lý Dung ngẩn người nhìn Tô Dung Khanh, bên ngoài chim chóc bay qua, từ tháp Bắc Yến một đường bay thẳng đến Đại điện.

Trên Đại điện, Bùi Văn Tuyên trình lên ghi chép dọc theo đường đi cùng khẩu cung của bá tánh về trận chiến ở huyện Hoàng Bình năm đó.

"Bệ hạ, vi thần đã đến những huyện nha dọc đường vận chuyển quân lương, cũng ghi chép cụ thể lại toàn bộ số lượng lương thảo qua mỗi huyện nha. Năm ấy, theo ghi chép của Binh bộ, huyện Hoàng Bình tổng cộng có ba ngàn binh lính, trước khi khai chiến, lương thực một tháng là mười ngàn thạch*, nhưng trên thực tế khi đến huyện Hoàng Bình, lương thảo không đến ba ngàn thạch. Lương thảo đến mỗi huyện thành liền ít đi một ít, ở những huyện lớn, càng bị vơ vét không còn bao nhiêu. Theo ghi chép, số lượng lương thực huyện thành sau nhận được, nếu so với báo cáo của huyện thành trước đều ít hơn. Sau khi kiểm tra đối chiếu, tổng số lương thực huyện thành này báo cáo vận chuyển cho huyện thành khác có sai sót, nhưng ghi chép lương thực nhận được trên thực tế ở mỗi huyện thành có thể so sánh với ghi chép của huyện Hoàng Bình. Từ đó có thể thấy được ba ngàn thạch lương thảo đến huyện Hoàng Bình là sự thật, mà ghi chép của Binh bộ nói một vạn thạch, e rằng đã sai"

(*đơn vị đo lường thể tích hoặc khối lượng. 1 thạch gạo bằng 10 đấu gạo. 1 thạch gạo tương đương với số gạo một người tiêu thụ trong 1 năm, còn 1 đấu là lượng gạo 1 người tiêu thụ trong 1 ngày. Tính ra thì 1 thạch gạo nặng 150 kilôgram)

"Ngoài ghi chép về lương thực, vi thần còn tìm và hỏi thăm binh lính, bá tánh địa phương, ghi lại lời khai về trận chiến năm xưa. Trận chiến năm ấy, trước khi binh lính khai chiến đã bị bệnh đói quá nửa, căn bản không còn sức lực nghênh chiến. Trong tình huống đó, việc Tần gia còn có thể trước tiên bảo vệ bá tánh trong thành, không bị thương vong quá lớn không những không nên bị phạt còn hẳn phải được ban thưởng, để tránh làm nản lòng các tướng sĩ biên quan"

"Vi thần khẩn cầu Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên quỳ trên đất, nâng cao giọng, "Tra rõ việc tham ô quân lương ở huyện Hoàng Bình năm đó"

Bùi Văn Tuyên vừa mở miệng, Binh bộ thị lang liền vội bước ra, lớn tiếng nói, "Vu không! Đây rõ ràng là trắng trợn vu khống mà!"

"Có phải vu khống hay không...", Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, trào dâng nói, "Chẳng phải tra xét liền sẽ biết sao!"

"Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên dập đầu, lớn tiếng hô, "Xin ngài tra rõ Hình bộ, Binh bộ, Hộ bộ, Ngự sử đài để trả lại sự trong sạch cho Tần gia và cho chiến sĩ biên quan một công đạo!"

Lý Minh không nói gì, mọi người cũng trầm mặc không nói.

Chứng cứ Bùi Văn Tuyên mang về quá nhiều, quá chân thật. Giờ này khắc này, không có kẻ nào muốn ra mặt.

Nhưng chứng cứ nhiều, số người liên lụy cũng nhiều. Số người từng tham dự năm đó đều yên lặng, thấy đã lâu không ai lên tiếng, Ngự sử đài Ôn Bình rốt cuộc không nhịn được bước ra làm người "tiên phong", giận dữ nói, "Bùi Văn Tuyên, ngươi có ý gì? Ngươi nói rằng Hình bộ, Binh bộ, Hộ bộ, Ngự sử đài, toàn bộ triều đình bắt tay nhau, lừa trên gạt dưới để hãm hại Tần gia? Mặt mũi Tần gia nào lớn như vậy? Còn ngươi, thân là Giám sát Ngự sử, không tại đơn vị công tác mà dám khi quân, làm trái luật xuất kinh, sau đó giả tạo một đống chứng cứ mang về lừa dối Thánh thượng. Ngươi cho rằng Thánh thượng sẽ bị ngươi lừa sao?"

"Đúng vậy", có Ôn Bình mở màn, những quan viên khác cũng vội vã bước ra khỏi hàng hoảng loạn nói, "Ngươi nói mình kiểm toán? Một Giám sát Ngự sử như ngươi từ đâu có được quyền kiểm tra sổ sách của nhiều huyện thành như vậy? Người khác dựa vào gì cho ngươi xem? Những sổ sách này của ngươi rốt cuộc từ đâu mà có còn không công đạo rõ ràng!"

"Bệ hạ", Ôn Bình quay đầu nhìn Lý Minh, quỳ xuống thưa, "Bùi Văn Tuyên lơ là nhiệm vụ, khi quân làm trái luật, phụ thân hắn Bùi Lễ Chi và Tần gia là thế giao, hiện tại vì việc tư, hắn thế nhưng dám giả tạo chứng cứ, mong Bệ hạ tra rõ trị tội!"

Nói xong, rất nhiều người cũng quỳ xuống theo Ôn Bình, vội vã hô vang, "Bệ hạ, mong ngài tra rõ!"

Lý Minh im lặng, Bùi Văn Tuyên quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói.

Kỳ thật tất cả mọi người ở đây đều biết, về những chứng cứ trước mặt, việc Lý Minh có tra xét không căn bản không phải vấn đề, mà vấn đề nằm ở chỗ Lý Minh có dám làm không.

Thế gia là một thanh kiếm treo ngang đầu Lý Minh, nếu ông làm quá mức, kiếm có lẽ sẽ rơi xuống.

Thế gia đánh cuộc Lý Minh sẽ sợ không làm, mà trên thực tế, Lý Minh quả thật cũng sợ.

Hiện tại ông chỉ muốn cân bằng với thế gia, đơn thuần chỉ là cân bằng chứ không phải lung lay.

Ông giờ phút này không dám, cũng không thể.

Cuốn sổ Bùi Văn Tuyên dâng lên cho ông là thứ đủ cắt đứt dây thừng treo thanh kiếm này và làm nó rơi xuống.

Bùi Văn Tuyên quỳ trên đất chờ Lý Minh quyết định. Thấy Lý Minh hồi lâu không lên tiếng, Bùi Văn Tuyên liền gọi ông, "Bệ hạ"

"Thứ mà binh lính biên cương đang bảo vệ không chỉ là biên cương mà còn là núi sông của Đại Hạ"

Hắn đang ám chỉ, nhắc nhở Lý Minh, nếu xử lý việc biên cương không tốt, thứ bị lung lay sẽ là căn cơ của Đại Hạ.

Lý Minh cầm sổ con Bùi Văn Tuyên dâng lên, sau hồi lâu mới nói, "Bùi ái khanh đi đường vất vả, vì tính chất vụ án vô cùng trọng đại, trẫm phải suy xét lại. Khanh cũng mệt mỏi, trước lui xuống nghỉ ngơi đi"

"Thưa vâng"

Bùi Văn Tuyên cung kính hành lễ, sau khi đứng dậy định rời đi, hắn nghe Lý Minh nói, "Bình Lạc hiện đang bị cấm túc ở tháp Bắc Yến, khanh đi đón con bé rồi cùng trở về đi"

Bùi Văn Tuyên có chút sửng sốt, hắn rũ mắt, cung kính nói, "Thưa vâng"

Khi Bùi Văn Tuyên đi đến tháp Bắc Yến, Tô Dung Khanh và Lý Dung còn chưa đánh cờ xong.

Sau khi Tô Dung Khanh nói xong câu "Không thể sao", y chỉ lẳng lặng nhìn Lý Dung và không nói thêm gì.

Một người bình thường nói xong câu ấy và nhìn đối phương, mục đích chính là chờ được đáp lại. Nhưng y chỉ nhìn Lý Dung, đơn giản chỉ là nhìn.

Từ trong ánh mắt y, Lý Dung không cảm nhận được bất kì khao khát gì.

Ánh mắt ấy hàm chứa vô vàn những cảm xúc phức tạp, nhưng bất luận có ẩn chứa gì đi nữa cũng không hề có khao khát được nàng đáp lại.

Dường như y chỉ đang nói cho nàng nghe, về việc nàng có đáp lại mình hay không cũng không quan trọng.

Thậm chí nếu nàng trả lời còn có vẻ sẽ trở nên dư thừa.

"Tô đại nhân...", Lý Dung do dự muốn nói gì đó, nhưng không đợi nàng nói gì để hòa hoãn không khí, Tô Dung Khanh đã ngắt lời nàng.

"Điện hạ", tay y đặt trong hộp cờ, tựa hồ có vài phần mỏi mệt mà chuyển đề tài, "Ban nãy thần hồ ngôn loạn ngữ, mong Điện hạ đừng để trong lòng. Điện hạ bắt tay với các thế gia, phụ tá Thái Tử đăng cơ, đây là con đường tốt nhất cho Người. Việc thành lập Đốc tra ti cũng phải có chừng mực, trong cuộc chiến quyền thế đâu đâu cũng là đao quang kiếm ảnh, Người cần phải cẩn thận"

Lý Dung không đáp, Tô Dung Khanh đứng dậy, giọng điệu bình đạm, "Ván cờ này, vi thần thua, không quấy rầy Điện hạ thêm nữa, thần xin cáo lui"

Lý Dung rũ mắt, nhìn cục diện chưa phân thắng bại trên bàn cờ.

Tô Dung Khanh xoay người bước ra ngoài, nhưng chưa kịp đến cửa, Lý Dung đột nhiên gọi y lại, "Tô Dung Khanh"

Tô Dung Khanh dừng bước, Lý Dung nhìn những quân cờ đen trắng giao nhau trên bàn cờ, muốn nói gì đó.

Nàng muốn hỏi y, phải chăng y thích nàng.

Muốn hỏi y, y hy vọng nàng được sống hạnh phúc, không muốn làm kẻ thù của nàng, rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng lời nói vừa đến miệng lại cảm thấy có vô số vấn đề ở phía sau.

Nếu y thật sự có tâm, vì sao lúc trước không cầu thân?

Với quyền thế của Tô gia, nếu y thật sự đánh cuộc tính mạng mà nghênh thú nàng, chưa chắc là chuyện không thể?

Nếu y thật sự thích nàng, nếu y thật sự có tâm tư này...

Vậy thì việc y vẫn trơ mắt nhìn nàng gả cho Bùi Văn Tuyên đã đủ thấy được phần cảm tình này.

Một phần tình ý mà ngay cả trước mặt gia tộc cũng không dám đề cập, thì việc hỏi với không hỏi, đồng ý với không đồng ý lại có ý nghĩa gì?

Hàng loạt vấn đề ập đến khiến Lý Dung đột nhiên mất đi dũng khí.

Nàng có chút nản lòng, phất tay nói, "Ngươi đi đi"

Tô Dung Khanh không nói gì, y đứng yên một chốc cuối cùng cất bước rời đi.

Nghe nói Lý Dung đang ở tháp Bắc Yến, Bùi Văn Tuyên quần áo chưa kịp đổi đã vội vàng chạy đến đó. Nhưng vừa bước vào sân tháp Bắc Yến, hắn lại thấy Tô Dung Khanh từ bên trong đi ra.

Bùi Văn Tuyên có chút sửng sốt nhưng rất nhanh đã hồi thần, Tô Dung Khanh chắc hẳn đến thăm Lý Dung.

Bùi Văn Tuyên nhíu mày, khi nhìn thấy Bùi Văn Tuyên, Tô Dung Khanh cũng dừng bước.

Hai người nhìn chằm chằm nhau, sau hồi lâu, Bùi Văn Tuyên trước tiên mỉm cười hành lễ, "Tô Thị lang"

"Bùi Ngự sử"

"Tô Thị lang hôm nay không dự triều sớm?"

Trong lúc nói chuyện, Bùi Văn Tuyên lơ đãng nhìn thoáng qua tháp Bắc Yến, "Ngài đến tháp Bắc Yến đi dạo, thật sự rất có nhã hứng"

"Ta tìm Điện hạ có việc"

Tô Dung Khanh nhàn nhạt đáp, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Chắc hẳn việc đó rất gấp"

Tô Dung Khanh không nói, làn gió nhẹ nhàng thổi qua mảng cỏ khô xung quanh, y nhìn thật sâu vào mắt Bùi Văn Tuyên, sau hồi lâu mới đột nhiên lên tiếng, "Vì sao ngài lại sợ ta?"

"Ta sợ ngài?", Bùi Văn Tuyên nhướng mày, "Tô Thị lang, mới ban ngày ban mặt ngài nói mớ gì vậy?"

"Ngài sợ ta gặp Điện hạ"

Tô Dung Khanh lập tức đáp, thần sắc Bùi Văn Tuyên lập tức lạnh lẽo, "Tô Thị lang ăn nói cẩn thận"

"Không phải sao?"

Tô Dung Khanh hai tay luồn trong tay áo, nhàn nhạt nói, "Nếu không phải vì Bệ hạ kiêng kị ngoại thích, cả đời của ngươi, ngay cả góc áo của Công chúa còn không thấy được. Ngươi cho rằng, cơ hội trở thành người bên cạnh Công chúa còn đến lượt mình sao?"

"Bùi Ngự sử, có phải ngươi rất tò mò ta và Điện hạ đã nói những gì?", Tô Dung Khanh nhìn Bùi Văn Tuyên, chậm rãi tiến đến gần. Y ép sát vào tai Bùi Văn Tuyên nhẹ giọng nói, "Ta nói với Điện hạ rằng...", Tô Dung Khanh đè thấp giọng, "Ta nguyện ý cưới nàng"

Bùi Văn Tuyên nghe xong, hai mắt trợn to.

"Đáng tiếc, ngươi đã trở lại"

Trong thanh âm của Tô Dung Khanh mang theo vài phần lạnh lẽo, "Nhưng nếu ngươi còn muốn lôi kéo Điện hạ đối địch với các thế gia, khiến Điện hạ lâm vào hiểm cảnh, Bùi Văn Tuyên, ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu"

Dứt lời, Tô Dung Khanh nâng tay, vỗ nhẹ lên vai Bùi Văn Tuyên, "Tự giải quyết cho tốt"

Tô Dung Khanh nói xong liền thong dong rời đi.

Bùi Văn Tuyên im lặng đứng tại chỗ, cảm thấy tuy chỉ mới tháng mười nhưng không khí đã có chút lạnh.

Hắn đột nhiên muốn gặp Lý Dung, như thế bức thiết, như thế khao khát được gặp nàng.

Nhưng khi tưởng tượng đến việc đấy, hắn bất giác sinh ra vài phần sợ hãi.

Hắn sợ nàng vừa mở miệng liền nói rằng Tô Dung Khanh cầu hôn nàng, vừa mở miệng liền nói rằng nàng muốn đồng ý.

Hắn sợ họ vừa gặp nhau, nàng sẽ khiến hắn hiểu được, trong đoạn cảm tình này, hắn thật ra đã sớm bị vứt bỏ.

Kiếp trước đã như thế, kiếp này cũng như thế.

Loại sợ hãi này khiến hắn đứng ngây người như trời trồng, rất lâu sau vẫn không dám nhúc nhích.

Lý Dung ngồi trên tháp, vừa uống trà hòa hoãn một chốc đã nghe Tĩnh Lan vui sướng nói, "Điện hạ, Phò mã đang ở dưới tháp đấy ạ"

Lý Dung nghe thấy thế nháy mắt liền mỉm cười. Nàng vội vàng đứng dậy đến bên cửa sổ, quả nhiên liền thấy Bùi Văn Tuyên đứng dưới tháp, không biết đang nghĩ gì đến phát ngốc.

"Tên ngốc này"

Lý Dung mím môi mắng một tiếng, sau đó nàng nâng váy chạy dọc theo thang lầu đi xuống.

Khi đến lầu một, nàng không khỏi đã có chút hổn hển nhưng vẫn phải ra vẻ trấn định nói với người canh cửa, "Phò mã đến đón ta, mở cửa"

Binh lính canh cửa đương nhiên biết việc Lý Dung bị cấm túc chỉ là bày vẻ, tin tức buổi lâm triều đã được truyền đến tháp Bắc Yến, họ vội vàng mở cửa cho Lý Dung.

Đại môn màu son theo việc bị người đẩy ra mà phát ra tiếng "kẽo kẹt". Bùi Văn Tuyên nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, cánh cửa màu son chậm rãi mở ra, để lộ một thân ảnh mảnh khảnh đứng phía sau.

Nàng mặc một bộ váy áo lụa trắng cánh tay rộng với viền xanh được in họa tiết bạch mai. Mái tóc dài tùy ý xõa xuống, chỉ có một ít tóc được vấn hờ bởi một cây trâm ngọc, trông thanh lệ xuất trần, hệt như thần tiên hạ phàm.

Nàng ý cười tươi tắn nhìn hắn, trong mắt còn mang theo vài phần trêu đùa, cả người dừng trong lòng hắn, hòa tan khai đi, làm cả trái tim hắn đều mềm nhũn.

Bất luận là cảm xúc gì, chán nản hay hoảng loạn, bất an hay sợ hãi, vào khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của người ấy, tất cả đều biến mất. Hắn ngơ ngác nhìn nàng, như thể một phàm nhân trông thấy thần tiên.

Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên đứng trước mặt. Thanh niên một thân áo vải màu xanh lá, trên mặt cũng lún phún râu, chắc hẳn đây là thời khắc chật vật hiếm hoi trong cuộc đời hắn. Nhưng không biết vì sao, hắn như thế càng thêm vài phần chân thật, rung động lòng người.

Lý Dung mỉm cười nhìn hắn, nhưng khi chạm phải bùn đất trên quần áo, bàn tay sưng đỏ cùng vết thương trên mặt của hắn, nụ cười của nàng chậm rãi biến mất.

Một sự đau lòng không tên chậm rãi lan ra trong lòng Lý Dung, nàng đột nhiên có chút muốn ôm lấy hắn nhưng rồi lại thấy hành động kia dường như quá thất thố.

Nàng nghẹn ngào bật thốt, "Bùi Văn Tuyên"

Vào giây phút ấy, người thanh niên tựa như bừng tỉnh. Không đợi Lý Dung nói thêm gì, hắn đã nhanh chóng bước đến, ôm chằm nàng vào lòng.

Lý Dung có chút sửng sốt, tiếp đến nàng nghe Bùi Văn Tuyên khàn giọng, như thể vô cùng may mắn nói, "Dung Dung"

"Ta về rồi, ta đến đưa nàng về nhà!"

♪Tác giả có lời muốn nói♪

【 vở kịch nhỏ 】

Tô Dung Khanh, "Bùi Văn Tuyên, nếu ngươi còn dám khiến nàng lâm vào hiểm cảnh, ngươi sẽ không may mắn như hôm nay đâu"

Bùi Văn Tuyên, "Cái gì, vận khí của ta còn cần ngươi định đoạt? Vận khí của ngươi không tốt, tránh xa một chút, đừng lây cái xui sang ta. Ta phải dẫn vợ về nhà!"

Tô Dung Khanh, "..."

Bùi Văn Tuyên, "Còn nữa, trong chính văn giả cool ngầu đủ rồi, trong vở kịch nhỏ còn muốn bày vẻ sao? Ngươi không biết ở đây ta có quyền OOC?"

Tô Dung Khanh, "Ví dụ như việc châm chọc ta?"

Bùi Văn Tuyên, "Ta không những có thể châm chọc ngươi, ta còn có thể đánh ngươi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.