Ở chỗ xa hơn, những người phụ nữ như Nhậm Khiết ngồi tụm lại một chỗ, bàn tán về các loại lời đồn đại trong công ty. Bọn họ còn tranh thủ dùng vải vụn làm đế giày, dùng sợi len đổi từ chợ Cung ứng Vật tư để đan quần áo mùa đông cho đám trẻ, hoặc dùng bình sữa nhựa không biết truyền mấy đời cho đứa bé uống sữa.
Ở một góc khác, mấy người trẻ tuổi tự chiếm cứ một góc, ngồi đó xì xào bàn tán. Trước mặt bọn họ có bày loại kẹo với phần vỏ có thể ăn được, bánh, bình thủy tinh màu màu da cam hoặc màu xanh đậm, tất cả đều là hàng đắt tiền đổi từ Chợ Cung ứng Vật tư, những nhà bình thường chỉ có khi ngày lễ tết thì mới đổi được một ít. Nhưng những thanh niên vừa mới được phân việc, lại còn đang trong giai đoạn yêu đương thì có vẻ đều tiêu tiền như nước, dù sao vẫn còn có thể ăn uống miễn phí với gia đình;
Ngoài cửa sổ của Trung tâm Hoạt động, bên chỗ đèn đường chiếu xuống, trong chỗ khuất giữa hai dãy phòng thì bóng người vụt lóe, lúc thì kéo dài, lúc thì tách ra.
Trên đường đi tới Chợ Cung ứng Vật tư, có người xách những bình thủy tinh với màu sắc khác nhau nhưng rỗng tuếch định đi đổi chút điểm cống hiến về.
Trong và ngoài phòng, phàm là chỗ tương đối trống trải thì đều trở thành bãi chiến trường cho lũ con nít chạy tới chạy lui...
Thương Kiến Diệu nhìn cảnh tượng đó, vẻ mặt bình thản, không có chút động tác nào.
Hắn cứ thế nhìn không biết bao lâu, Long Duyệt Hồng bước vào từ ngoài cửa.
Sau khi lần lượt chào hỏi người quen, Long Duyệt Hồng phát hiện Thương Kiến Diệu ở một góc:
“Sao cậu lại tới đây?”
Anh ta nhớ rõ vào giờ này Thương Kiến Diệu chỉ thích ở nhà chờ bản tin giờ tròn và các chương trình radio.
Vả lại, lần này mới trở về từ bên ngoài, chắc chắn càng cần nghỉ ngơi.
Thương Kiến Diệu không trả lời câu hỏi kia của Long Duyệt Hồng, mà hỏi ngược lại:
“Sao cậu không đi tìm Phùng cái gì ấy nhỉ, cô bé ở đài phát thanh ấy?”
“Phùng Vân Anh.” Long Duyệt Hồng ngồi xuống, thở dài thườn thượt: “Tôi mới đi tìm cô ấy, phát hiện cô ấy đang hẹn hò người khác rồi.”
Thương Kiến Diệu thở dài theo:
“Ài, tôi đã chỉnh sửa gen rồi mà mới...”
“Ngừng!” Long Duyệt Hồng lập tức cắt ngang lời hắn, lại nói: “Thực ra tôi có thể hiểu được, tôi ra ngoài một lần mà đi cả tháng trời, không biết khi nào mới có thể trở về, cũng không rõ liệu có về được không, hơn nữa chúng tôi cũng mới quen biết, thậm chí còn chưa đến mức bạn bè, làm sao cô ấy chịu chờ tôi chứ?”
Thương Kiến Diệu liếc nhìn Long Duyệt Hồng một cái:
“Cậu có biết tôi định nói gì không?”
Long Duyệt Hồng đáp lại với vẻ mặt nặng nề:
“Đây là Đất Xám.”
“Không phải.” Thương Kiến Diệu lắc đầu: “Cho dù cậu không ra ngoài làm việc, hy vọng cũng không cao.”
“...” Long Duyệt Hồng không biết mình nên khóc hay nên bực nữa: “Nói chuyện với cậu đúng là làm tổn thương người khác mà!”
“Bảo mẹ cậu giới thiệu cậu cho cô khác đi.” Thương Kiến Diệu dùng một tay chống bàn đứng dậy.
“Ừ, còn ít nhất hai tháng nữa mới tới lần ra ngoài hành động tiếp theo...” Long Duyệt Hồng vừa gật đầu vừa hỏi: “Cậu định về à?”
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, anh ta lẩm bẩm:
“Cũng phải, sau khi từ ngoài kia quay về, tôi cảm thấy toàn thân lập tức trở nên vững vàng, thả lỏng hơn hẳn. Mà một khi thả lỏng thì cảm thấy mệt mỏi muốn chết.”
Anh ta cũng vừa nói vừa đứng lên:
“Thôi về ngủ một giấc đi.”
Thương Kiến Diệu liếc nhìn anh ta:
“Sắp bắt đầu bản tin giờ tròn rồi.”
“Cậu không mệt à, còn nghe bản tin giờ tròn?” Long Duyệt Hồng có chút kinh ngạc.
Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên nhận ra:
Trong tổ điều tra thế giới cũ, người có cảm giác mệt mỏi như vậy có lẽ chỉ có mình anh ta mà thôi...
Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, vẫy vẫy tay chào tạm biệt Long Duyệt Hồng rồi quay về nhà mình.
Ánh sáng trắng nhạt của đèn huỳnh quang treo trên trần nhà chiếu xuống, khiến bóng của hắn lúc thì kéo thật dài, lúc thì rụt ngắn lại.
Không lâu sau, Thương Kiến Diệu mở cửa vào nhà, cởi áo khoác, nằm dựa lên giường.
Hắn không bật đèn, mà để mặc cho ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, làm cho một nửa căn phòng sáng ngời, nửa kia chìm trong bóng tối, mà lại không tạo ra ranh giới rõ ràng.
Trong sự tĩnh lặng đó, loa phóng thanh chĩa xuống trên trần nhà phát ra tiếng xè xè, sau đó một giọng nói ngọt ngào nghe hơi trẻ con vang lên:
“Chào mọi người, tôi là phát thanh viên Hậu Di của bản tin giờ tròn, bây giờ là tám giờ tối...
Hôm nay, ủy viên Hội đồng Quản trị, phó tổng giám đốc Lâm Ngưỡng thị sát khu Năng lượng, nhấn mạnh phải đảm bảo nguồn cung năng lượng cho mùa đông...
Theo dự báo của sở Khí tượng Mặt đất, trong mấy ngày tới, có một luồng không khí lạnh từ băng nguyên tràn xuống phía nam, nhiệt độ của hoang dã Hắc Chiểu sẽ giảm xuống 5 độ C...
... Hôm nay khu nhà xưởng lại xuất hiện một người mắc bệnh Vô Tâm, người phát bệnh đã bị khống chế...
... Bộ phận Giải trí mời người phụ trách các đơn vị cùng bàn bạc hội biểu diễn cuối năm...
....”
Tiếng đài phát thanh vang vọng trong căn phòng có hơi chút vắng lặng này, làm cho nơi đây thêm vài phần sức sống.