Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 177: Chương 177: Cuộc Sống Quen Thuộc 1




Sau khi dùng chìa khóa màu đồng thau mở cửa phòng ra, Thương Kiến Diệu dùng ánh đèn đường hắt lên trần nhà nhìn thấy chiếc giường gỗ quen thuộc, bồn rửa tay, vít mở rộng, bàn gỗ sơn màu hồng và bộ ghế bành.

Cảnh tượng giống hệt lúc hắn rời đi.

Nhờ có hệ thống thông gió khá tốt và hoàn cảnh địa lý độc đáo của tòa nhà dưới lòng đất này, Thương Kiến Diệu thậm chí không cảm thấy căn phòng có cảm giác ngột ngạt, cũng không thấy nơi đây tích bụi bặm gì.

Hắn chậm rãi bước vào, trở tay đóng cửa lại. Tiếp đó hắn lấy chiếc khăn lau trông có vẻ cũ bên bồn rửa tay xuống, vặn vòi nước xối ướt khăn.

Sau đó lúc thì hắn khom lưng, lúc thì ngồi xổm xuống, lau một lượt tất thảy những chỗ có thể lau.

Chờ khi làm xong xuôi mọi chuyện thì cũng vừa tròn bảy giờ tối.

Thương Kiến Diệu, khi đã tắm rửa và thay thường phục ở Bộ phận An toàn, lập tức cầm chìa khóa, mở cửa đi tới Trung tâm Hoạt động của tầng này.

Dọc đường đi, hắn thấy các nhân viên ăn tối xong đang lục tục trở về, trong đó có không ít người quen biết Thương Kiến Diệu.

Bọn họ gật đầu với nhau coi như chào hỏi.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng đi tới Trung tâm Hoạt động ở khu C, thấy mấy thanh niên trẻ tuổi người ngồi kẻ đứng đang tán gẫu với nhau ở chỗ cửa vào, mà người đang bước tới phía đối diện là Thẩm Độ.

Người đàn ông trung niên đã “dẫn đường” cho Thương Kiến Diệu gia nhập giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ này nở nụ cười nói:

“Tiểu Thương, cháu ra ngoài làm việc đã về rồi sao?”

Thương Kiến Diệu cười đáp lại:

“Vâng, mót rác về rồi ạ.”

“...” Thẩm Độ có chút không hiểu câu trả lời của Thương Kiến Diệu, mà còn giải thích: “Chú nghe lão Trần kể đấy. Mấy ngày trước không thấy cháu đâu, chú còn tưởng cháu xảy ra chuyện gì, kết quả lão ấy bảo chú biết là cháu tham gia Bộ phận An toàn, ra ngoài làm việc rồi.”

“Thật nuối tiếc.” Thương Kiến Diệu đáp lại.

“...” Thẩm Độ hoàn toàn không theo kịp dòng suy nghĩ cuẩ hắn, chỉ có thể cười nói như đang tự nói: “Tất cả mọi người đều rất nhớ cháu, gặp lại sau nhé.”

Thương Kiến Diệu tỏ ra khó xử:

“Tiếc là cháu không mang quà gì về cho mọi người. Không thì, cháu làm một bài biểu diễn nhé?”

“Không, không cần.” Thẩm Độ phát hiện mình hoàn toàn là đang ông nói gà bà nói vịt.

Ông ta lại ám chỉ chuyện rạng sáng mai tụ hội, rồi vội vàng chào tạm biệt Thương Kiến Diệu.

Sau đó Thương Kiến Diệu cũng tiến vào Trung tâm Hoạt động, chào hỏi những người mình quen hoặc không quen.

Quản lý Trần Hiền Vũ của Trung tâm Hoạt động đang ngồi trên chiếc ghế đẩu vang lên những tiếng cót két, thấy Thương Kiến Diệu bước vào thì vội vàng giơ tay phải lên vẫy, ra hiệu cho hắn tới bên này.

“Thế nào? Lần này thu hoạch thế nào?” Ông ta tò mò hỏi.

Không chờ Thương Kiến Diệu trả lời, ông ta đã chỉ vào đống đồ vụn vặt bày trước mặt:

“Có cần lão già này bán thay cho không? Chỉ lấy ít điểm cống hiến làm công thôi.”

Thương Kiến Diệu ngồi xổm xuống, cầm lấy chiếc đồng hồ cơ rách nát mà lão Trần mãi chưa bán đi được, hỏi rất nghiêm túc:

“Liệu bày xe thiết giáp ở chỗ này thì có quá chật không?”

“??” Trần Hiền Vũ nhất thời không hiểu ý của đối phương.

Thương Kiến Diệu tiếp tục hỏi:

“Có thể đặt súng máy hạng nặng ở đây để bán không?”

“Cậu tưởng công ty chết rồi à!” Lão Trần theo bản năng mắng: “Thứ đó, chắc chắn bọn họ sẽ bắt cậu nộp lên đấy! Ặc... Cũng phải, cậu vừa trở về, tất cả thu hoạch còn đang trong quá trình thẩm tra, không biết cuối cùng sẽ lấy được cái gì.”

Trần Hiền Vũ nói tới đây thì cười miếng:

“Loại chuyện này, cậu nói thẳng ra là được mà, làm gì phải vòng vo lắm vậy? Còn xe thiết giáp, súng máy hạng nặng, sao cậu không nói luôn thiết bị bộ xương ngoài quân dụng đi?”

Thương Kiến Diệu ngẫm nghĩ:

“Cái gì thì phải xem ông có thật sự muốn hay không. Tiếc ghê...”

“Tiếc cái chó ấy!” Trần Hiền Vũ thuận miệng mắng một câu, rồi hỏi đầy quan tâm: “Thế nào? Chuyến công tác bên ngoài lần này coi như thuận lợi chứ?”

Thương Kiến Diệu hồi tưởng một chút:

“Thỏ rất khó bắt.”

“Ha ha.” Trần Hiền Vũ cười đầy chế nhạo: “Tôi nhớ lần đầu tiên tôi bắt thỏ, dùng súng trường của thế giới cũ, hiện giờ hẳn là đã bị loại bỏ rồi, tóm lại, một phát súng bắn ra, cả con thỏ nát bét, lúc đó tôi đau lòng lắm...”

Lúc này, có nhân viên tới bên này lật xem đồ vật trên quầy, lão Trần vội vàng giới thiệu, không quan tâm tới Thương Kiến Diệu nữa.

Thương Kiến Diệu chậm rãi đứng dậy, đi tới chỗ khuất nhất và không có người trong Trung tâm Hoạt động, kéo ghế dựa rồi ngồi xuống.

Hắn không tìm người tán gẫu, mà im lặng quan sát bốn phía:

Một đám đàn ông vây quanh một bàn gỗ nhỏ chơi bài, ai thua một ván thì sẽ bị rút ghế, chỉ có thể ngồi xổm chơi;

Bên cạnh họ có nhiều người túm tụm hơn, người ôm hai tay đưa ra lời bình, kẻ thì lớn tiếng cảm thán, tỏ vẻ nuối tiếc, người thì cười hi hi ha ha, không ngừng cười nhạo, kẻ thì thường xuyên thúc giục muốn thay chân;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.