Trải qua sự hun đúc lâu như vậy, tiếng lẩm bẩm của Long Duyệt Hồng to hơn bình thường không ít, Tưởng Bạch Miên mỉm cười gật đầu:
“Chí hướng tốt đó.”
Cô lại quay sang nhìn Bạch Thần:
“Hẳn là cô sẽ tích đủ tất cả điểm cống hiến, chờ đủ cấp độ nhân viên là sẽ làm cải tạo gen?”
Nếu nhân viên có thể trả một số lượng điểm cống hiến lớn, hoặc sẵn sàng trở thành tình nguyện viên cho một số thí nghiệm nguy hiểm, như vậy cấp bậc để xin làm cải tạo gen sẽ giảm xuống, cấp D8, thậm chí D9, cũng có thể xin thành công.
“Ừm.” Bạch Thần vô thức kéo chiếc khăn quàng cũ màu xám trên cổ.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
“Tôi xin nhắc lại cho cô một câu thế này, kỹ thuật cải tạo gen vẫn còn chưa hoàn thiện, tiềm ẩn đủ loại nguy hiểm, nếu không phải bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng thử. Ừm... Tôi cũng biết cô có lý do riêng, chỉ là mong cô hãy cân nhắc thật kỹ.”
Không chờ Bạch Thần trả lời, Tưởng Bạch Miên ngửi mùi thơm tràn ngập trong không khí:
“Mau ăn, mau ăn, đồ ăn sắp nguội hết rồi!”
Cô vừa nói vừa giơ đũa nhanh nhẹn xé cái cánh của con gà nướng kia.
Dưới lớp da vàng cánh gián là một tầng dầu mỡ kiểu như vào miệng là tan, lại thêm hương vị của mấy loại gia vị làm cho Tưởng Bạch Miên gần như không thể dừng miệng được.
Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng gia nhập hàng ngũ hưởng dụng đồ ăn, ai nấy đều hết sức chăm chú ăn, hoàn toàn không rảnh tán gẫu.
Sau khi ăn xong, Tưởng Bạch Miên nhấp một hớp canh, hơi híp mắt lại, thỏa mãn nói:
“Mỗi lần từ ngoài kia trở về, được ăn một bữa như thế này, thật sự có thể khiến người ta cảm nhận được sự tốt đẹp của cuộc sống.”
“Cho nên càng phải cứu vớt toàn bộ nhân loại.” Thương Kiến Diệu cũng đặt bát đũa xuống, lau khóe miệng.
“Anh không thể đổi lời kịch nào khác sao?” Tưởng Bạch Miên trợn mắt trừng người này.
Thương Kiến Diệu gật đầu, đột nhiên hỏi:
“Vậy cô cảm thấy rốt cuộc Tiểu Xung là loại người nào?”
Nghe thấy cái tên “Tiểu Xung” này, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng còn đang mút xương gà đồng thời dừng lại.
Đối với bọn họ mà nói, cái tên này vừa thần bí vừa đáng sợ, hệt như đại diện cho một cấm kỵ nào đó.
Trong nhiều ngày trước đó, bọn họ cố ý lãng quên Tiểu Xung, không nhắc đến trong các cuộc thảo luận.
Tưởng Bạch Miên im lặng vài giây rồi nói:
“Tôi nghi ngờ cậu ta là người Vô Tâm cao cấp, là người Vô Tâm cao cấp trong những người Vô Tâm cao cấp, thậm chí có thể gọi là vua của người Vô Tâm. Có lẽ, lúc ấy vì cậu ta ở cạnh, muốn xem bắn nhau thực sự, cho nên tôi mới vô thức xem nhẹ năng lực người thức tỉnh và phạm vi tương ứng của Kiều Sơ...”
“Một người Vô Tâm khôi phục trí tuệ và trí nhớ của con người?” Long Duyệt Hồng hoảng sợ, thì thào lẩm bẩm: “Không, người Vô Tâm sao có được trí tuệ của loài người chứ...”
Tưởng Bạch Miên nói với vẻ mặt nặng nề:
“Cậu ta không chỉ có như vậy, nói không chừng còn có năng lực đáng sợ như của sinh vật đột biến và người Vô Tâm cao cấp...”
“Một siêu nhân loại?” Bạch Thần nói với ngữ khí nặng nề hơn hẳn.
Thương Kiến Diệu giơ tay:
“Cậu nhóc dùng việc cơ thể không cách nào trưởng thành để đổi lại trí tuệ?”
“Ý anh là Tiểu Xung cũng có khuyết điểm nghiêm trọng, còn xa mới được coi là siêu nhân loại?” Tưởng Bạch Miên hiểu ý ngầm trong lời Thương Kiến Diệu nói.
Thương Kiến Diệu do dự:
“Nhóc ấy là bạn tôi.”
“Cho nên không được nói xấu bạn bè?” Tưởng Bạch Miên thử giải mã tư duy nhảy vọt của đối phương.
Thương Kiến Diệu không trả lời.
“Ha ha.” Long Duyệt Hồng bật cười hai tiếng, rồi đột nhiên nhận ra: “Chẳng lẽ tôi không phải bạn cậu? Vì sao cậu thường xuyên nói xấu tôi?”
Thương Kiến Diệu liếc nhìn anh ta:
“Tôi chỉ lặp lại những gì cậu đã nói thôi. Ài, tôi chỉnh sửa gen rồi mà mới được một mét bảy lăm, dáng vẻ cũng bình thường...”
“Dừng!” Long Duyệt Hồng cắt ngnag lời nhại lại của Thương Kiến Diệu.
Tưởng Bạch Miên nhìn mà khó nén nụ cười, vừa đứng dậy vừa nói:
“Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Ài... Chỉ có tôi là còn phải tăng ca, viết cho xong báo cáo nhiệm vụ rồi còn đệ trình lên trên.”
“Cần tôi giúp đỡ không?” Bạch Thần hỏi một câu.
Tưởng Bạch Miên cười ha ha nói:
“Yêm tâm, tôi sẽ không quên cái gì nên viết, cái gì không nên.”
Bạch Thần bị vạch trần thì hơi có chút xấu hổ, khẽ cúi đầu xuống.
Sau khi chào tạm biệt Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng tiến vào thang máy, quay trở lại tầng 495.
Lúc thang máy đang đi xuống, Long Duyệt Hồng nhìn bóng dáng chính mình trên vách kim loại, đột nhiên thở dài:
“Không biết lần này có thể thuyên chuyển tổ thành công hay không...”
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, anh ta lại nói tiếp với vẻ mê mang:
“Kỳ thật hiệng giờ tôi có chút hiểu ý nghĩa công việc của tổ điều tra thế giới cũ... Cuộc sống trong công ty với một người vợ, hai đứa con, mỗi tuần ba bữa thịt quả thật rất tốt đẹp, tôi vẫn rất chờ mong, nhưng chờ khi lớn tuổi rồi, liệu có cảm thấy sống uổng cuộc đời, sống một đời vô dụng không?”
Thương Kiến Diệu vẫn nhìn thẳng phía trước, không để ý anh ta.
Long Duyệt Hồng cũng im lặng theo, mãi khi thang máy tới tầng 495, anh ta mới cười nói:
“Phó mặc cho số phận vậy.”
Thương Kiến Diệu liếc nhìn anh ta:
“Vậy cậu về đổi tên lại trước đã.”
Lúc nói, bọn họ chia tay ở ngã ba trước cửa thang máy, quay về nhà mình.
Không lâu sau, Thương Kiến Diệu đã về tới phòng số 196, khu B.
Hắn vừa lấy chìa khóa ra, đã thấy bên dưới cùng của cửa có người dùng phấn trắng vẽ hình ảnh trẻ con giản lược.
Ở trong Sinh Vật Bàn Cổ đa dạng tập tục này, nét vẽ trẻ con này không phải điều gì đáng kỳ quái cả, nếu không thích thì cứ xóa đi là được.
Nhưng Thương Kiến Diệu biết một bức vẽ đó, ở vị trí đó có nghĩa là:
5 giờ 30 phút sáng mai, chỗ cũ, giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ tụ hội.
Thương Kiến Diệu giơ tay lên nhẹ nhàng lau khóe miệng.