Tưởng Bạch Miên dường như đã sớm suy nghĩ về vấn đề này, cô bèn cười rồi tỏ vẻ thoải mái nói:
“Đây không phải chuyện quá khó khăn gì. Thế này đi, để tôi mặc thiết bị bộ xương ngoài kia, sử dụng hệ thống cảnh báo toàn diện của nó và cảm ứng tín hiệu điện của chính tôi tặng cho Tịnh Pháp một niềm vui bất ngờ. Trong tình huống bất ngờ như thế, có khi lại có thể khiến gã bị thương nặng.”
“Gã là người thức tỉnh.” Thương Kiến Diệu chỉ ra vấn đề.
Tưởng Bạch Miên chậc chậc, cười nói:
“Tôi cũng đâu có ngu, cũng đã ăn thiệt thòi rồi, sao lại không suy xét nhân tố về mặt này chứ?
Tôi sẽ cố gắng duy trì khoảng cách trên năm mươi mét. Đây là khoảng cách vượt qua giới hạn phạm vi của năng lực “Cõi Ngạ Quỷ” của Tịnh Pháp rồi, bằng không lúc trước gã sẽ không từ trên cây bổ nhào xuống rồi mới phát huy năng lực. Mà trong khoảng cách đó, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu của tôi không thấp, cho dù sử dụng súng lựu đạn.”
Nghe xong cách nghĩ của Tưởng Bạch Miên, đám người Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ chấp nhận, nhưng Bạch Thần lại nhanh chóng đưa ra một vấn đề khác:
“Cô với Thương Kiến Diệu trao đổi vị trí rồi thì ai lái xe? Ai tới đảm bảo có thể né được đòn tấn công tầm xa của Tịnh Pháp?”
Tưởng Bạch Miên xì một tiếng:
“Đây đúng là vấn đề lớn, để tôi nghĩ xem nên giải quyết thế nào...”
Thương Kiến Diệu im lặng hai giây rồi chủ động nói:
“Thôi vẫn cứ để tôi làm cho.”
Tưởng Bạch Miên thuận theo đề nghị này, nói như đang lẩm bẩm một mình:
“Nếu anh làm, thì phải đổi phương án.
So với thầy tu Tịnh Pháp này, anh gần như không có kinh nghiệm, nếu giao nhiệm vụ tặng cho Tịnh Pháp “một niềm vui bất ngờ”, khiến gã bị thương nặng cho anh, tôi sợ sẽ khiến anh phải chịu gánh nặng quá lớn, tạo ra áp lực rất lớn, làm cho anh phán đoán sai lầm, lựa chọn sai vào thời khắc quan trọng nhất.
Ừm... Thế này đi, nếu Tịnh Pháp muốn chơi trò mèo đuổi chuột với anh, anh cứ cố gắng hết sức chơi với gã, đuổi gã tới chỗ xa. Mà chúng tôi thì nhân cơ hội đó lái xe tới chỗ thường có người lui tới trên hoang dã Hắc Chiểu, nơi đó nhiều vết xe và dấu chân, có thể che giấu được dấu vết của chúng ta, làm cho Tịnh Pháp không tìm được và cũng không đuổi theo chúng ta được nữa.
Thôi bỏ đi... Làm vậy cũng dẫn tới một vấn đề khác, chờ khi anh thoát khỏi Tịnh Pháp, chắc chắn cũng không tìm thấy chúng tôi. Khoảng cách đó chắc chắn vượt quá phạm vi sử dụng của bộ đàm rồi.
Để tôi nghĩ, nghĩ nghĩ, có rồi, ước định một địa điểm có vẻ nổi tiếng trên hoang dã, tới đó hội hợp. Bạch Thần, gần đây có địa điểm nào mang tính dấu hiệu không?”
Bạch Thần quan sát bốn phía, rồi nhìn bầu trời:
“Địa điểm mang tính dấu hiệu gần đây chỉ có phế tích nhà máy thép kia thôi. Nhưng mà, đến chỗ người ta thường xuyên qua lại, với phương hướng mà chúng ta đang đi thì sẽ một mạch chạy thẳng tới nhà ga Nguyệt Lỗ.”
“Nhà ga Nguyệt Lỗ?” Tưởng Bạch Miên khẽ nhíu mày: “Cần đại khái bao lâu?”
“Nếu giữ vững tốc độ hiện tại, mất chừng khoảng một ngày rưỡi, nhưng dọc đường đi chắc chắn không cách nào chạy nhanh như thế được.” Bạch Thần tính toán một chút.
Tên thợ săn di tích tên Harris Brown và đồng đội của anh ta lúc trước dựa vào xe đạp chạy qua các đường nhỏ đường mòn cũng phải mất hơn một ngày mới từ phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ tới phế tích nhà máy thép. Bình thường mà nói thì đi ô tô thì không thể đến nơi nhanh như vậy được, nhưng xe Jeep của đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu bị Tịnh Pháp truy đuổi, dùng tốc độ cao nhất chạy tới nhà ga Nguyệt Lỗ sẽ mất chừng nửa ngày, hơn nữa xe Jeep chắc chắn nhanh hơn xe đạp rồi. Mục đích của tổ điều tra thế giới cũ chính là nhà ga Nguyệt Lỗ, chắc chắn không tiếp tục chạy tới phía bắc.
Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, gật đầu nói:
“Nếu lấy nhà ga Nguyệt Lỗ làm điểm hội hợp, chúng ta còn có thể thử giả tạo dấu vết lên phía bắc.
Nếu trước đó mà ta thuận lợi thoát khỏi Tịnh Pháp thì chắc chắn là tốt nhất, nhưng nếu không, có thể mượn việc ngụy tạo dấu vết dẫn gã lên phía bắc, làm cho gã bị cuốn vào trận nước đục mà ta không biết kia, va chạm với sự khác thường nghe có vẻ nguy hiểm kia xem sao.
Sau đó, cho dù gã có năng lực thoát được, hẳn là cũng không đuổi kịp chúng ta nữa.”
Tưởng Bạch Miên nói rồi nói, giọng vốn không nhỏ mà dần trở nên to hơn hẳn, dường như cô rất hưng phấn khi có thể chơi được Tịnh Pháp.
Thương Kiến Diệu im lặng nghe xong, hệt như hồi còn trong trường học, hắn giơ tay lên:
“Tôi có một vấn đề.”
“Gì cơ?” Tưởng Bạch Miên cảm thấy nghi hoặc.
Cô cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng lắm rồi.
Giọng nói của Thương Kiến Diệu có chút trầm trầm:
“Tôi không biết nhà ga Nguyệt Lỗ, cũng không biết đi tới đó kiểu gì.”
“...” Tưởng Bạch Miên lập tức câm lặng.
Vài giây sau, cô mới tự giễu:
“Tôi quên luôn anh là tân thủ mới lên tới mặt đất... Điều này chứng tỏ những gì anh thể hiện là không tệ! Nếu không phải tôi đang cần tập trung lái xe, tôi sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh!”
Sau một hồi gượng ép giải thích, Tưởng Bạch Miên lại thở dài:
“Nghe nói trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, trên bầu trời có rất nhiều vệ tinh để sử dụng. Những vệ tinh đó giúp con người thoải mái định vị mục đích, làm cho bọn họ dù chưa tới bao giờ cũng có thể thành thạo tuyến đường phù hợp nhất.
Thế này... Thôi để tôi mặc thiết bị bộ xương ngoài cho. Đến lúc đó tôi tiếp tục lái xe, chờ khi tránh được đợt tấn công thứ nhất của Tịnh Pháp, tôi sẽ xuống xe đuổi gã, Bạch Thần nhân cơ hội đó bò tới chỗ ghế lái, điều khiển xe.”
“Lúc cô mặc thiết bị bộ xương ngoài, Tịnh Pháp tấn công thì làm sao giờ?” Bạch Thần nghĩ tới lỗ hổng trong phương án này.
Tưởng Bạch Miên nghẹn lời, không biết nên nói gì.