“Ừ, cần phải nhớ kỹ: phạm vi hữu hiệu của “Cõi Ngạ Quỷ” là ít nhất hai mươi mét.” Tưởng Bạch Miên thoáng phóng đại giọng nói.
Thương Kiến Diệu im lặng một chút rồi nói: “Gã lợi hại hơn tôi.”
“Tuổi của gã gấp mấy lần anh, số năm trở thành người thức tỉnh cũng là như thế.” Tưởng Bạch Miên an ủi một câu.
Cô không biết Tịnh Pháp trở thành người thức tỉnh từ khi nào, chỉ là từ trong lời nói vừa rồi của đôi phương suy đoán rằng sau khi gã trở thành người thức tỉnh mới tải ý thức vào trong cơ thể người máy, trở thành “người bất tử“. Mà Tịnh Pháp là một thầy tu máy móc, ở giai đoạn sau của thời đại rối loạn trước Tân Lịch thì khá là phát triển.
Lúc này Long Duyệt Hồng dường như mới chấp nhận một sự thật:
Thương Kiến Diệu, bạn tốt của mình, người bạn nối khố của mình lại là người thức tỉnh, có được năng lực kỳ dị mà đáng sợ!
Anh ta cảm thấy cả đời này cũng không thể quên được cảnh tượng mà anh ta nhìn thấy lúc trước:
Thầy tu máy móc Tịnh Pháp vốn đang đằng đằng sát khí, ý chí kiên định, nghe xong hai câu nói của Thương Kiến Diệu, đột nhiên trở nên vô cùng thân thiết, thậm chí còn bắt tay chào tạm biệt với Thương Kiến Diệu, tỏ ra vô cùng lưu luyến.
Đây quả thực đã lật đổ những gì Long Duyệt Hồng nhận biết rồi.
Anh ta nhìn Thương Kiến Diệu, không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Cậu, lúc nào thì, thành người thức tỉnh?”
Thương Kiến Diệu im lặng một hồi rồi mới đáp:
“Không lâu lắm.”
Long Duyệt Hồng vốn định hỏi gì thêm, nhưng đột nhiên cảm thấy làm thế không được tốt cho lắm, hệt như đang dò hỏi bí mật của người khác vậy.
Trong xe Jeep, nhất thời không ai nói gì.
Tưởng Bạch Miên phá vỡ trạng thái này, mắt nhìn thẳng phía trước, cười một tiếng nói:
“Cần chúng tôi bảo mật sự tình liên quan không?”
“Cảm ơn.” Thương Kiến Diệu chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Bạch Thần và Long Duyệt Hồng lần lượt tỏ vẻ mình sẽ giữ bí mật.
Thương Kiến Diệu đang định nói gì đó, đột nhiên thấy vẻ mặt Tưởng Bạch Miên có thay đổi.
Cùng lúc đó, Tưởng Bạch Miên chợt quay vô lăng, làm cho xe Jeep rẽ vào đường cua gấp.
Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng trong xe tuy đã cài dây an toàn, nhưng vẫn không ngăn được ngả người sang bên phải.
Một quả lựu đạn bay qua, rơi vào chỗ bọn họ vốn chuẩn bị lái tới.
Đùng!
Ánh lửa bùng lên, sóng xung kích điên cuồng khiến mặt đất cũng phải rung nhè nhẹ.
Sau khi xe rẽ xong, Tưởng Bạch Miên nhấn chân ga xuống tận cùng, làm cho con xe lại lao đi như tên bắn.
Một tiếng xùy vang lên, một tia laser màu đỏ sậm khoan xuống mặt đất, đốt ra một lỗ thủng không nhìn thấy đáy.
“Hướng mười một giờ.” Nhân cơ hội Bạch Thần sử dụng vị trí kim giờ thời gian để nói cho Tưởng Bạch Miên hướng nào không thể đi, không thì xe sẽ sa xuống đầm lầy, dần dần chìm xuống.
Tưởng Bạch Miên cực kỳ quen với cách nói này, không đổi mà trực tiếp đánh lái.
Sau đó cô khẽ hô:
“Thương Kiến Diệu.”
Thương Kiến Diệu khẽ hít vào một hơi nhẹ tới mức gần như không thể nhận ra, lập tức mở cửa con xe Jeep đang chạy tốc độ cao, nghiêng người lăn xuống dưới.
Với tốc độ hiện tại của xe, trong tình huống bình thường, hắn mà lăn ra như thế này, chắc chắn sẽ bị thương, nhưng hiện tại hắn đang mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng.
Thương Kiến Diệu khẽ chống tay, thoải mái tung người nhảy lên, dùng cách di chuyển của loài rắn chạy tới chỗ phóng ra lựu đạn và tia laser.
Hắn không mang súng trường và súng tự động, bởi vì những thứ đó không có tác dụng gì với thầy tu máy móc.
Thứ hắn có thể dựa vào là bản thân thiết bị bộ xương ngoài kèm theo bệ phóng lựu đạn và vũ khí điện từ.
Bịch bịch bịch, chạy đi như điên, không hề tiếc năng lượng, Thương Kiến Diệu thông qua lớp kính quang tinh thể trên mũ kim loại nhìn thấy người máy kim loại màu đen mặc tăng bào rách nát, khoác áo cà sa màu đỏ kia.
Nhưng một giây sau, Tịnh Pháp quay người bỏ chạy, lượn vòng tròn với Thương Kiến Diệu, đồng thời lợi dụng khuyết điểm tốc độ phản ứng và mức độ lưu loát của thiết bị bộ xương ngoài không bằng người máy để dần kéo giãn khoảng cách.
Cứ đuổi theo như vậy một lúc, Thương Kiến Diệu đã mất dấu vị thầy tu máy móc này.
Hệ thống cảnh báo toàn diện của thiết bị bộ xương ngoài cũng không phát hiện bất cứ thứ gì, rất hiển nhiên đối phương có năng lực phản cảnh báo.
Thương Kiến Diệu không cách nào truy đuổi, đành phải quay về theo đường cũ, dựa vào dấu vết xe Jeep tìm được đám người Tưởng Bạch Miên, sau đó trong lúc xe Jeep vẫn lao đi không ngừng mà mở cửa lên xe.
Trên đường quay về, hắn còn cố ý phá dấu vết bánh xe, cũng ngụy tạo dấu vết phá hỏng ở hướng khác, hy vọng có thể quấy nhiễu phán đoán của Tịnh Pháp.
“Gã đang trốn tôi.” Thương Kiến Diệu đóng cửa, báo cáo sơ qua chuyện vừa xảy ra.
“Gã sợ cậu? Năng lực của cậu khắc chế gã?” Long Duyệt Hồng theo bản năng nói ra suy nghĩ của mình.
“Không, phạm vi năng lực của gã lớn hơn.” Thương Kiến Diệu không hề kiêng dè nói ra.
Thương Kiến Diệu khẽ cau mày, đang định lên tiếng thì cô đột nhiên bẻ lái.
Ầm!
Đòn tấn công tầm xa của Tịnh Pháp lại tới!
Nhưng khi Thương Kiến Diệu với thiết bị bộ xương ngoài trên người xuống xe, chạy tới, Tịnh Pháp lại chủ động lùi bước, kéo giãn khoảng cách, không cho Thương Kiến Diệu cơ hội chiến đấu.
Một lần, hai lần, ba lần... Tình huống tương tục cứ lần lượt xảy ra bất kể thời gian bao lâu.
“Gã làm vậy là định làm gì?” Long Duyệt Hồng cũng nhìn ra vấn đề.
Tưởng Bạch Miên bĩu môi nói:
“Đại khái là gã mang theo không ít pin hiệu suất cao, cảm thấy có hy vọng khiến thiết bị bộ xương ngoài của chúng ta hết điện, vẫn khá nhẫn nại đấy chứ...”
“Nhưng mà, gã mang theo không biết bao nhiêu lựu đạn mà.” Long Duyệt Hồng vô thức đưa ra hoài nghi của mình.
Bạch Thần nhìn qua gương chiếu hậu, nói:
“Mấy lần gần nhất, gã chỉ dùng vũ khí laser.”
Long Duyệt Hồng lập tức cảm thấy lo lắng:
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”