Tưởng Bạch Miên rất bận, vừa phải nhìn chằm chằm phía trước tránh lái xe Jeep xuống đầm lầy, hoặc khiến xe bị những chướng ngại vật như tảng đá, rễ cây làm lật xe, lại vừa phải để tâm cảm ứng các loại tín hiệu điện xung quanh, từ đó phân biệt xem thầy tu máy móc Tịnh Pháp đã tới chưa, trạng thái hiện tại là như thế nào.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô, đầu óc của cô cũng vì chỉnh sửa gen mà được ưu hóa hơn hẳn.
“Trong khoảnh khắc đó...” Tưởng Bạch Miên châm chước trả lời, nhưng giọng cô còn to hơn người bình thường: “Trạng thái của tôi rất kỳ lạ, không biết mình là ai, cũng không biết mình định làm gì, à... Không phải xảy ra vấn đề về mặt trí nhớ. Lúc ấy tôi có thể nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra lúc trước, nhưng lại không thể từ những điều đó suy ra những thông tin như mình là ai, muốn làm gì.”
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên theo thói quen tự kiểm điểm bản thân:
“Tôi nghĩ rằng ảnh hưởng tới cơ thể Tịnh Pháp thì sẽ khiến gã không thể sử dụng năng lực của người thức tỉnh được, kết quả lại phán đoán sai lầm...
Đây là sự khác biệt giữa thầy tu máy móc và người bình thường sao?”
Bạch Thần nghe vậy bèn lắc đầu:
“Điều này không liên quan tới sai sót, lúc ấy là phản công trong tình thế lâm vào bước đường cùng, căn bản không cách nào suy xét nhiều như vậy.”
Thương Kiến Diệu cài xong móc ở khớp xương chân xong, bèn ngẩng đầu lên nói:
“Kẻ thức tỉnh không ít năng lực thì càng ỷ lại, ỷ lại, đại khái là ảnh hưởng mang theo về mặt ý thức, cơ thể nhằm đạt được tình huống, ví dụ như thông qua làm thương tích cơ thể, mang tới đau đớn, làm cho kẻ thức tỉnh không thể suy nghĩ, không thể dời ý thức tới trọng điểm, vậy thì hắn chắc chắn không thể sử dụng năng lực được nữa...”
Nói tới đây, Thương Kiến Diệu đột nhiên im bặt, dường như nghĩ rằng làm như vậy cũng có thể đối phó chính mình.
Không chờ đám người Tưởng Bạch Miên mở miệng, hắn hít vào một hơi, nói tiếp:
“Tương tự, nếu có thể dùng một nắm đấm đánh ngất kẻ thức tỉnh, hắn chắc chắn cũng không cách nào sử dụng năng lực được.”
Nêu ví dụ xong, Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi đồng ý với suy đoán lúc trước của Tưởng Bạch Miên:
“Về mặt này, quả thật thầy tu máy móc và con người bình thường là không giống nhau.”
Tưởng Bạch Miên cười tự giễu:
“Tiếc rằng “bàn tay vàng” này của tôi cũng không quá mạnh, nếu như có thể nhanh chóng xâm nhập hệ thống cung cấp năng lượng cho Tịnh Pháp, tắt nguồn điện của gã đi, vậy thì hẳn là gã cũng không thể sử dụng năng lực kẻ thức tỉnh. Cũng không đúng, quỷ mới biết được ý thức của “người bất tử” thoát khỏi con chip sinh học duy trì xong thì liệu còn giữ được tỉnh táo trong bao lâu.
Ài, các người cũng phải chú ý, sống trên đời không nên quá tự tin, trong tình huống không có chứng cứ hẳn hoi, tốt nhất nên hoài nghi phán đoán của mình một phần.”
Bạch Thần nghe mà cảm thấy ngạc nhiên, bèn nghiêng đầu liếc nhìn Tưởng Bạch Miên:
“Tổ trưởng, trạng thái của cô có vẻ rất không tệ, không hề suy sụp cảm xúc chút nào.”
Nên biết rằng bọn họ đang bị một thầy tu máy móc khủng bố truy sát, thứ làm chủ trạng thái và cảm xúc lúc này hẳn phải là căng thẳng, áp lực, phẫn nộ, suy sụp và bất an mới đúng.
“Hiện tại còn tốt hơn thời điểm bị Tịnh Pháp bắt ban nãy nhiều, chẳng lẽ không hẳn là nên cảm thấy may mắn và vui mừng sao?” Tưởng Bạch Miên vẫn luôn tập trung cảm ứng xung quanh: “Ban nãy nếu không có Thương Kiến Diệu, chúng ta không thể nào thoát khỏi gã. Nếu thực sự rơi vào tay tên biến thái tâm lý vặn vẹo kia, kết cuộc sẽ rất rất rất thê thảm. Tuy tôi chưa thấy những thi thể nữ giới mà Tịnh Pháp giết chết kia, nhưng từng nghe người ta miêu tả rồi...”
Nhắc tới chuyện này, đến cả Tưởng Bạch Miên vốn khá lạc quan cũng không nhịn được mà khuôn mặt sa sầm tối tăm xuống đôi phần.
Cô không kể rõ, bởi sợ ảnh hưởng tới trạng thái của Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng.
Lúc này Thương Kiến Diệu đã hoàn thành việc mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng kia.
Hắn mấp máy môi mấy cái, cuối cùng nói:
“Bình thường mà nói, một người thức tỉnh chỉ có được ba loại năng lực.”
Tưởng Bạch Miên đánh lái, làm cho xe Jeep vòng qua một gốc cây mọc giữa đường:
“Ba loại à... Tịnh Pháp có: Loại khiến tôi không biết mình là ai... “Cõi Ngạ Quỷ“... Còn gì nữa?”
Long Duyệt Hồng im lặng lắng nghe lập tức nghĩ ra đáp án:
“Tha Tâm Thông! Tịnh Pháp từng nói, gã có Tha Tâm Thông, có thể nghe thấy một phần tiếng lòng trong nội tâm người khác.”
“Có đủ cả ba loại năng lực... Có lẽ có thể suy xét từ mặt này, tìm biện pháp xảo diệu đối phó Tịnh Pháp. À đúng rồi, hẳn là năng lực kẻ thức tỉnh có giới hạn về phạm vi...” Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa nói như đang lẩm bẩm một mình.
Nhưng tiếng lẩm bẩm của cô vẫn rất lớn, những người khác nghe thấy khá rõ.
Thương Kiến Diệu suy tư rồi đáp:
“Gã sử dụng Tha Tâm Thông và năng lực khiến cô nhận biết sai về bản thân đều ở trong phạm vi một mét, không thể phán đoán xa nhất là chừng bao nhiêu mét được.”
Tưởng Bạch Miên nghĩ nghĩ, nở nụ cười tươi nói:
“Nhưng cũng không phải không thể phán đoán sơ lược. Lúc gã từ trên cây đằng xa lao tới chúng ta thì lựa chọn sử dụng “Cõi Ngạ Quỷ“.
Bản thân lựa chọn này cho thấy rõ một số vấn đề: Một là phạm vi sử dụng của năng lực khiến chúng ta nhận thức sai về bản thân không bằng “Cõi Ngạ Quỷ”, hoặc nó chỉ nhằm vào một người, mà “Cõi Ngạ Quỷ” có thể ảnh hưởng tới tất cả người trong một khu vực nhất định.”
Bạch Thần hồi tưởng, nói:
“Tôi có ấn tượng. Khi phát hiện xung quanh có “quỷ chết đói”, Tịnh Pháp vừa từ gốc cây đằng xa nhào tới không lâu, cách chúng ta chừng hai mươi mét, hoặc là xa hơn một chút.”
Hiển nhiên cô hiểu về giáo lý, chuyện xưa và truyền thuyết về Giáo Đoàn Tăng Lữ nhiều hơn Tưởng Bạch Miên.