Mang theo đồ ăn còn thừa, một hàng năm người rời khỏi phòng 605, men theo cầu thang đi xuống tầng một.
“Lái xe qua đó chứ?” Tưởng Bạch Miên nhìn xe Jeep dừng ở một bên, hỏi.
Bộ da ngoài của Thiết Xà Hắc Chiểu cột trên mui xe trông bắt mắt như thế, cho nên không ai chú ý tới tấm pin năng lượng mặt trời bên dưới.
“Động tĩnh quá lớn.” Kiều Sơ lắc đầu.
Tưởng Bạch Miên vốn định nói đây là xe chạy bằng điện, chỉ cần tắt sóng âm mô phỏng là sẽ không tạo ra động tĩnh gì lớn, ai ngờ Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài đột nhiên cất bước chạy đi, chỉ để lại một câu nói:
“Đuổi theo!”
Tưởng Bạch Miên không nói gì thêm, cùng Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều tự cầm vũ khí của mình chạy tới cổng ra.
Lúc này tầng mây trên trời khá dày, chỉ có thể nhìn thấy mấy ngôi sao thưa thớt, thi thoảng mặt trăng mới ló ra một góc mặt, vẩy xuống đôi chút ánh sáng dìu dịu của mình.
Bóng tối là màu sắc chính của phế tích thành phố này.
Trong hoàn cảnh tĩnh lặng tột độ này, đám người Thương Kiến Diệu không bật đèn pin, chạy chậm qua đường chính tiến vào con phố phía đối diện.
Trong quá trình đó, bọn họ luôn có cảm giác bản thân sắp bị bóng đêm sâu thẳm nuốt chửng, xe hơi bỏ không và cây cối hai bên đường xung quanh lờ mờ, hệt như đám quái vật đang núp mình trong bóng tối.
Đối mặt với tình cảnh này, tổ điều tra thế giới cũ cứ tự nhiên tản đội hình ra như huấn luyện bình thường, kéo ra một khoảng cách nhất định.
Trong đó, Tưởng Bạch Miên theo sát phía sau Kiều Sơ, Long Duyệt Hồng thì lệch sang bên phải, Bạch Thần thì bên trái, còn Thương Kiến Diệu thì ở cuối cùng.
Tốc độ của bọn họ vẫn giữ vững trong phạm vi nhất định, không đến mức vì chạy đi mà lơ là quan sát và cảnh giới hoàn cảnh xung quanh.
Đang chạy như thế, Thương Kiến Diệu đột nhiên đổi hướng, xông vào trong một căn phòng mở rộng cửa ở bên trái đường.
Đám người Tưởng Bạch Miên lập tức phản ứng, lăn một vòng ngay tại chỗ, đều tự tìm xe hơi bị vứt làm công sự phòng ngự.
Kiều Sơ cũng dừng lại, xoay người nhìn về phía Thương Kiến Diệu.
Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp của thiết bị bộ xương ngoài nói cho y biết xung quanh không có gì bất thường.
Nhưng y vẫn giơ khẩu súng trường màu bạc với tạo hình khá đặc biệt kia để đề phòng ngoài ý muốn.
Y lập tức dùng Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp quan sát đích đến nơi Thương Kiến Diệu chạy vào.
Tuy trước mặt là đêm tối với ánh sáng cực kỳ yếu ớt, nhưng Kiều Sơ có thiết bị phụ trợ, còn đang ở khoảng cách hơi xa, thoải mái nhìn rõ tình huống bên trái con phố.
Nơi đó giống với các con phố khác, các căn nhà xếp theo dãy, hướng ra ngoài kia đều mở toang hoác, bên trong hoặc rách nát, hoặc cực kỳ cũ kỹ, điểm giống nhau duy nhất là không thấy bất cứ sinh mạng nào.
Bảng hiệu của chúng nó, cái thì rơi xuống đất, vỡ mấy miếng, cái thì loang lổ phai màu, nét chữ mờ đi, cái thì thiếu chữ, chỉ còn lại một phần, cái thì lệch sang một bên, nhưng không hề rơi xuống hẳn.
Mà trong căn nhà Thương Kiến Diệu vọt vào, bảng hiệu màu lam vẫn treo bên trên, chỉ còn lại hai chữ màu trắng:
“... sửa chữa...”
Lúc này, Thương Kiến Diệu đã lấy đèn pin, soi tới soi lui trong căn phòng có vẻ khá chật hẹp này.
Hắn nhanh chóng mở các ngăn tủ, tìm mấy máy móc cỡ nhỏ và công cụ, cả với các loại thiết bị phụ tùng có bao bì hoặc không, với dây dẫn nhét hết vào trong ba lô ngụy trang.
Sau khi đeo ba lô lên, treo đèn pin về chỗ cũ, Thương Kiến Diệu cầm khẩu súng trường Cuồng Chiến Sĩ chạy chậm về trên đường.
Kiều Sơ đội mũ giáp thấy thế, sải bước lớn chạy vội tới.
Với kinh nghiệm của y, một khi “tùy tùng” theo y, trừ phi y thể hiện ý đồ chủ động tấn công, thì không ai được phép tự hành động, tất nhiên là hành động theo mệnh lệnh của y, cho dù khó hiểu và hoài nghi thì cũng cùng lắm chỉ là hỏi và đưa ra đề nghị mà thôi.
Về điểm này, Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thể hiện khá “bình thường“.
Kiều Sơ đi tới trước mặt Thương Kiến Diệu, trầm giọng hỏi:
“Vì sao tự tiện rời đội?”
Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp lại:
“Não bị chập mạch.”
“...” Kiều Sơ lập tức híp mắt lại, trên kính quang, bóng dáng Thương Kiến Diệu lập tức hiện lên với trạng thái tương đối trừu tượng, gần như bia ngắm.
Đây là “Hệ thống nhắm chính xác” tự động khởi động khi y làm động tác giơ khẩu súng trường màu bạc lên.
Sau vài giây im lặng, Kiều Sơ chầm chậm thở hắt một hơi, hạ họng súng xuống:
“Tiếp tục di chuyển tới mục đích.”
Giọng của y tuy không lớn, nhưng đám người Tưởng Bạch Miên luôn chú ý tình huống bên này lập tức nhanh chóng rời chỗ nấp, trở về trong đội ngũ.
Năm người lại tiếp tục theo đội hình và tư thế ban nãy chạy tới ngã ba ở cuối con đường.
Trong phế tích thành phố này, gió đêm có chút lạnh, thổi thốc tới khiến Long Duyệt Hồng như về tới Sinh Vật Bàn Cổ, tới lúc tắt điện.
Đến khi sắp rẽ sang đường bên trái, anh ta không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Từ trước khi lên tới mặt đất, nguyện vọng lớn nhất của anh ta là nhìn thấy bầu trời chân chính, nguyện vọng thứ hai là thấy mặt trời chiếu sáng mọi thứ, còn nguyện vọng thứ ba là nhìn thấy bầu trời sao được triển lãm trong sách giá khoa.
Hiện giờ, anh ta đã hoàn thành được hai tâm nguyện thứ nhất và thứ hai, chỉ còn nguyện vọng thứ ba là mãi vẫn chưa thể thực hiện được.
Khoảng thời gian gần đây thời tiết bất thường, buổi tối luôn nhiều mây, chỉ thi thoảng thấy được mấy ngôi sao với một phần của mặt trăng, mà như vậy thì không thể gọi là bầu trời sao được.
Không biết khi nào mới được thấy bầu trời đầy sao chân chính đây... Long Duyệt Hồng vừa hạ mắt xuống, đã thấy Kiều Sơ và Tưởng Bạch Miên gần như đồng thời nghiêng người giơ tay nhắm vào một chỗ rồi bóp cò súng.