Điều khác biệt là Tưởng Bạch Miên rút khẩu Liên Hiệp 202 trước, mà không dùng súng phóng lựu.
Đùng! Pằng!
Hai âm thanh hai có chút khác biệt lần lượt vang lên.
Theo ánh điện màu trắng bạc lóe lên, ở đoạn giữa con đường bên phải, trên hàng cây bên đường, một bóng người ăn mặc rách rưới, một số chỗ lộ ra rơi thẳng xuống đất, ngã rầm lên đỉnh con xe ô tô.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra.
Khẩu súng săn thô sơ trong tay kẻ đó văng ra ngoài, rơi xuống mặt đường.
“Một người Vô Tâm.” Tưởng Bạch Miên chỉ bằng tay trái đã cầm vững khẩu súng phóng lựu kia.
Năng lực nhìn trong bóng tối của cô hiển nhiên mạnh hơn người bình thường nhiều.
Bạch Thần theo bản năng hỏi:
“Có cần nhặt khẩu súng kia không?”
“Súng thì thôi, vừa nhìn là biết khẩu súng đó do điểm tụ cư của dân du cư hoang dã tự làm, không cần thiết.” Tưởng Bạch Miên lắc đầu.
Thế giới cũ đã bị hủy diệt rất nhiều năm, không ít súng đạn đã không còn sử dụng được nữa, một số viên đạn nhỏ đã bị sử dụng dần cạn kiệt. Mà một số thế lực lớn có năng lực sản xuất, ở lúc ban đầu bọn họ đã phỏng theo vũ khí thế giới cũ, tiện cho việc lợi dụng vật tư ở mức độ cao nhất, trong vài thập niên sau dần mới bắt đầu chuẩn hóa, tuy rằng nhất định phải lấy vũ khí của quá khứ làm tham chiếu, nhưng cũng giảm bớt rất nhiều chủng loại.
Cứ như vậy, súng ống mà rất nhiều thợ săn di tích hay dân du cư hoang dã lấy được đều đã hỏng hoặc không cách nào sửa chữa, hoặc là không tìm được loại đạn phù hợp, bọn họ không thể không vừa tăng việc tìm kiếm các phế tích, hoặc mua súng ống đạn dược buôn lậu từ các thế lực lớn, mặt khác thử tự chế tạo vũ khí và đạn dược.
Về việc chế tạo súng thì súng săn không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất tốt, thiết bị mà nó cần khá đơn giản, rất nhiều điểm tụ cư dân du cư hoang dã đều có.
Súng săn như vậy rơi vào tay người Vô Tâm, chứng minh rất có khả năng đã có thợ săn di tích hoặc dân du cư hoang dã bị giết chết.
“Có nên lục soát người không?” Bạch Thần lại hỏi tiếp một câu.
“Không cần.” Kiều Sơ vừa sử dụng vũ khí điện từ của thiết bị bộ xương ngoài vừa trả lời vừa quay người đi.
Bạch Thần không kiên trì nữa. Một hàng năm người tiếp tục chạy tới đích đến.
Sau khi lại vượt qua một con đường khác, Kiều Sơ đột nhiên chậm dần lại.
Tưởng Bạch Miên cũng giơ tay rồi ép xuống, ra hiệu Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng dừng lại.
Nhờ vào ánh trắng sáng hơn ban nãy một chút, Thương Kiến Diệu thấy phía trước có một chiếc xe hơi bỏ hoang màu đen phủ đầy bụi bặm.
Bên cạnh xe có một người ngồi dưới đất.
Người này mặt chữ điền, mặc bộ đồ mà thế giới cũ gọi là vest, tựa nửa người trên vào cửa xe, mắt nhắm chặt, không rõ là còn sống hay đã chết.
“Ngô Thủ Thạch...” Tưởng Bạch Miên nhận ra người đàn ông này.
Đây là vị thợ săn di tích mà bọn họ gặp được ở trên hoang dã lúc trước. Anh ta với đồng đội đã nói tin phát hiện phế tích mới ở phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ cho tổ điều tra thế giới cũ.
Giờ khắc này, chỉ có một mình Ngô Thủ Thạch ở đây, hơn nữa không rõ sống chết.
“Còn dấu hiệu sinh mệnh.” Tưởng Bạch Miên dựa theo tín hiệu điện mà cô cảm ứng được, đưa ra phán đoán.
Kiều Sơ quan sát một lúc, nói theo:
“Anh ta đang ngủ.”
Nghe được từ “ngủ” này, con ngươi trong mắt Tưởng Bạch Miên thoáng phóng đại, nhanh chóng giơ tay phải lên định nổ súng vào chỗ Ngô Thủ Thạch.
Nhưng thứ cô nhắm bắn không phải người, mà là cửa sổ thủy tinh của xe.
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đã nhanh hơn một bước, bắn ngắn vào chiếc xe hơi mà Ngô Thủ Thạch dựa vào.
Trong tiếng cạch, một tấm cửa kính trực tiếp vỡ nát.
Mắt Ngô Thủ Thạch khẽ động động, dường như sẽ tỉnh lại, nhưng lúc này, vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên bóp méo, toàn thân giật giật hai cái rồi im hẳn, hoàn toàn không còn động tĩnh nào khác.
“Anh ta chết rồi?” Long Duyệt Hồng ngạc nhiên hỏi.
“Theo lý thuyết là vậy, còn cơ hội cấp cứu...” Tưởng Bạch Miên nói thì nói như vậy, nhưng không hề có ý định tiến lên, đồng thời cô vừa đề phòng bốn phía, vừa dịch chuyển tới con xe bỏ hoang kia.
Bạch Thần cũng làm tương tự, hơn nữa còn nhắc nhở thành tiếng:
“Con ngựa Ác Mộng đáng sợ kia có khả năng đã quay trở lại.”
Long Duyệt Hồng hoảng sợ, cố gắng mở to hai mắt, không để cho mình ngủ mất.
Kiều Sơ không nói gì, mà dùng Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp chăm chú tìm kiếm “kẻ địch” có khả năng tồn tại xung quanh.
Thương Kiến Diệu nhìn Ngô Thủ Thạch phía trước, đột nhiên nói:
“Mọi người sẽ ngủ trên đường chăng? Tuy rằng tôi sẽ...”
“Con ngựa Ác Mộng kia có thể cưỡng ép người ta đi vào giấc ngủ?” Tưởng Bạch Miên lập tức hiểu được ý mà Thương Kiến Diệu định nói: “Nhưng mà lúc trước khi chúng ta gặp được nó, nó không thể hiện ra điểm đó.”
Sau khi cô và Thương Kiến Diệu tỉnh lại từ trong cơn ác mộng chân thật kia, bọn họ không đột nhiên ngủ say nữa.
“Hoặc là nó mỗi lần chỉ có thể khiến một người đi vào giấc ngủ, khi đối mặt vớ nhiều mục tiêu thì nó sẽ lựa chọn từ bỏ, hoặc...” Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn Kiều Sơ đang mặc thiết bị bộ xương ngoài.
Lúc trước Kiều Sơ có thể một mình đối mặt với ngựa Ác Mộng mà vẫn sống sót tới tận bây giờ.
Thương Kiến Diệu khựng lại một chút rồi nói:
“Hoặc nơi đây còn có quái vật khác, là loại quái vật có thể cưỡng ép người ta đi vào giấc ngủ.”
Nghe thấy câu này, Long Duyệt Hồng cảm thấy toàn thân lạnh toát, chỉ cảm thấy bóng tối xung quanh ẩn giấu rất nhiều thứ.
“Tôi đi xem còn cứu được không, mọi người chú ý tình hình giúp tôi.”
Ngay sau đó, Thương Kiến Diệu dùng tư thế con mồi quang minh chính đại chạy tới chỗ Ngô Thủ Thạch.
Hắn vừa đi được hai bước, một nơi nào đó trong phế tích thành phố đột nhiên vang lên tiếng gầm thê lương ồm ồm:
“Grào!”
Âm thanh đó vang tận mây xanh, khiến người ta run rẩy.